Lệ ngân như thu thủy lăn dài, Hạ Ngâm Hà thâm tình nhìn Hách Liên Cô Tuyết, ánh mắt chứa chan ái luyến khôn cùng.
Đến tột cùng là vận mệnh đùa cợt hay hồng nhan họa thủy, người nàng ngày đêm mong nhớ đằng đẵng suốt ba năm, một câu, đủ để đánh nàng xuống vực sâu địa ngục.
“Nữ nhân vô dụng.” Hách Liên Cô Tuyết lạnh lùng cười, tàn nhẫn đẩy ra Hạ Ngâm Hà.
“Hảo!” Ngay khi Hách Liên Cô Tuyết vừa muốn ly khai, Hạ Ngâm Hà trấn định nói, nước mắt thấm ướt làn da trắng nõn, “Ngâm Hà vì cung chủ mà chết, không oán không hối, nhưng cầu cung chủ nhớ rõ, ba năm về trước, bên cạnh Liên Hoa trì những lời Ngâm Hà từng nói với cung chủ!”
Nữ tử si tình luyến ái nam nhân vô tâm, chỉ có thể vì ái tình mà trở thành hi sinh phẩm.
Tỷ như, Hạ Ngâm Hà. Tỷ như, Đoạn Tư Tư.
Hách Liên Cô Tuyết xoay người, hồng mâu vô ngân, khóe môi thản nhiên cong lên, giống như đang chờ xem một tuồng kịch.
Hạ Ngâm Hà trích hạ phượng trâm cài trên tóc, khẽ nhắm hai mắt, liền hướng ngực đâm tới.
Vô cùng quyết tuyệt.
“Sưu sưu sưu —“ Phượng vũ phiến lập tức trải ra, năm căn ngân châm như thiểm điện đánh rơi phượng trâm.
Hạ Ngâm Hà tê dại ngã trên mặt đất, dùng tay miễn cưỡng chống đỡ thân hình như muốn nhuyễn ra của mình, nước mắt tích lạc trên ngân châm, tựa như băng tuyết lộ châu.
Nháy mắt, chúng nhân đều ngây người, nhìn hai người đang nở nụ cười.
Tư Đồ Không Thành là thoải mái cười nhẹ — Đa tạ ngươi.
Mà Hách Liên Cô Tuyết lại lộ ra mị tiếu đầy hứng thú — Một màn ‘Anh hùng cứu mỹ nhân’, quả thực rất đẹp mắt.
Ngay lúc đó, một bạch y nam tử tuấn lãng hạ thân xuống giữa đại sảnh, ngọc diện nhàn nhã, mi mục như hạo nguyệt, khóe miệng mỉm cười, hơi rũ xuống mi mắt, suy nghĩ một trận, lại ngẩng đầu nhìn về phía Hách Liên Cô Tuyết đang đứng gần cửa, thần thái vẫn như trước bình tĩnh, tiếu dung không giảm. (hạo nguyệt: trăng sáng)
Sinh ở loạn thế, lại độc một thân đạm bạc tiêu dao — Phi Vân Lâu lâu chủ, Mộ Vân Khuynh.
Một khắc này, ‘Bạch đạo song long’ cùng ‘Tà giáo ma thủ’ rốt cuộc chính diện đối lập, ba người danh chấn võ lâm tề tụ tại Yên Vũ Lâu, có thể nào không khiến chúng nhân nghẹn họng nhìn trân trối?
~*~
“Tới thật đầy đủ. . .” Hách Liên Cô Tuyết cười yêu diễm vô song, “Mộ lâu chủ, nhìn thấy ngươi, ta thật đúng là giật mình không nhỏ a.”
Mộ Vân Khuynh rũ mắt mỉm cười, “Ta cũng vậy.”
Hách Liên Cô Tuyết đi đến trước mặt Mộ Vân Khuynh, hồng mâu nheo lại, “Ta cứ nghĩ ngươi bị một chưởng kia của ta đánh chết rồi.”
Mộ Vân Khuynh như trước khoanh tay mà đứng, nhưng thời điểm nghe thấy câu nói kia, thần sắc có chút cứng đờ, hắn nâng mắt đối diện cặp hồng đồng gần trong gang tấc, vẻ mặt khôi phục bình tĩnh, ánh mắt nhàn đạm như nước, “Ta mạng lớn.”
Hách Liên Cô Tuyết chợt cười, không rõ tại sao, hắn cảm thấy mỗi sự kiện phát sinh ngày hôm nay, với hắn mà nói đều phá lệ thú vị.
“Ngươi mạng lớn vẫn là tốt hơn.” Hách Liên Cô Tuyết khóe miệng hơi cong lên, hồng mâu thoáng hiện ẩn ẩn tà khí, “Ngươi nếu đã chết, ai đi theo ta ngoạn a. . .”
Song, người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Trong phút chốc, thanh âm thản nhiên mà khinh thường vang lên lại khiến Mộ Vân Khuynh cảm giác đặc biệt chói tai.
Bạch y thiếu niên từng đối với hồng y thiếu niên, đôi mắt rưng rưng đẫm lệ hô lớn: Uy, ngươi không cần đi có được không?
Cút ngay — Hồng y thiếu niên xoay người rời đi, bóng lưng như tịch dương huyết.
Ngươi nếu đi rồi, ai theo ta ngoạn a. . . Bạch y thiếu niên hai tay vòm quanh miệng, lớn tiếng hét, nhưng hồng y thiếu niên vẫn không quay đầu nhìn lại.
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...