Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

──── Ngươi thương tổn ta một phần, Hách Liên Cô Tuyết sẽ phải thừa nhận gấp ngàn vạn lần thống khổ !

. . .

Mặc tử yêu quang trên móng tay đặt tại trước ngực Ám Dạ Minh tản ra độc mang thâm trầm, dần dần trở nên ảm đạm, cuối cùng chậm rãi tiêu tán.

Lộng Nguyệt gầm nhẹ một tiếng, lực lượng ngưng tự trong tay giống như núi lửa sắp bùng nổ. Mấy gốc đại thụ cao chọc trời phía sau nhận phải một chưởng của hắn, toàn bộ đều biến thành tro tàn.

“Lộng Nguyệt, ngươi nên sớm quyết định, bản tôn không có nhiều kiên nhẫn như vậy. Hách Liên Cô Tuyết sống hay chết đều tùy vào ngươi. . .”

Bỗng nhiên, một đạo thân ảnh hỏa hồng từ trên trời hạ xuống, Cô Tuyết một phen chụp đến Thiên linh cái của Ám Dạ Minh, lạnh lùng nói, “Nếu ngươi không cút đi, ta liền cùng ngươi đồng quy vu tận !”

Ám Dạ Minh lẳng lặng giằng co với đôi hồng mâu ảm đạm gần trong gang tấc, tâm chợt có vài phần nguội lạnh.

Cặp nhãn mâu thâm hồng ngạo thị thiên hạ kia đã không còn sắc thái.

Song nhãn thần kiệt ngạo quật cường cô quyết kia đã không có hào quang.

Mỗi lần Ám Dạ Minh nhìn đến đôi mắt cô ngạo đó đều sẽ động tâm, đến mức vô luận phải trả bao nhiêu đại giới cũng muốn có được hắn.

Nhưng giờ khắc này, hắn lại không thể tìm thấy nửa điểm dao động bên trong hồng mâu.

Nụ cười của Ám Dạ Minh có chút uể oải, “Xem ra Hách Liên cung chủ đã trúng độc quá sâu, bị tra tấn đến mức hai mắt đều mù. . .”

“Tra tấn ?” Cô Tuyết lạnh lùng cười ra tiếng, mang theo một tia châm chọc, “Ta cảm thấy rất thoải mái. . .”

“Ngươi. . .” Ám Dạ Minh vô cùng phẫn nộ, “Ngươi đã biến thành bộ dạng này mà vẫn độc như vậy !”

Đóa yêu hoa độc tẫn thiên hạ này, vì cái gì không thể đánh bại? Vì cái gì không thể phá hủy? Vì cái gì vĩnh viễn không thể lụi tàn?

Cô Tuyết hừ lạnh một tiếng, “Vô luận ta biến thành bộ dạng gì đi chăng nữa cũng đều có thể đưa ngươi vào chỗ chết !”


Lộng Nguyệt nháy mắt ôm lấy thân thể Cô Tuyết, sợ hắn xúc động làm ra chuyện ngu xuẩn khiến mình phải hối hận cả đời.

“Nguyệt. . .” Thanh âm Cô Tuyết chợt lui đi lãnh liệt băng hàn, tựa hồ thay đổi thành một người khác, hắn nhẹ nhàng sờ lên gương mặt của yêu tà nam tử, bật cười khẽ, “Có biết làm sao ta tìm được ngươi không ?”

Ngón tay Lộng Nguyệt lướt qua đôi mắt mỹ lệ nhất trong lòng hắn, không cách nào mở miệng đáp.

Cô Tuyết ghé sát bên tai Lộng Nguyệt, mỉm cười nhàn nhạt, mang theo một tia khiêu khích, “Ta lúc nào cũng có thể ngửi được hương vị trên người yêu tinh ngươi, đừng tưởng rằng ta mù nên chuyện gì cũng không biết, yêu tinh ngươi đừng mơ tưởng giấu diếm ta. Vô luận ngươi tới chỗ nào, ta đều minh bạch. . .”

Lộng Nguyệt nhìn đôi hồng mâu thoáng cong lên thành hình nguyệt nha nhi, sủng nịch vuốt ve làn tóc hỏa hồng, không biết nên đáp lại thế nào.

Hắn đã không thể đếm được đây rốt cuộc là lần thứ bao nhiêu hắn không thể nghĩ ra cách trả lời Cô Tuyết.

“Nguyệt, chúng ta đi.”

“Nam Cung Lộng Nguyệt !” Ám Dạ Minh hô to, “Ngươi phải biết rõ, Hách Liên Cô Tuyết sẽ vì quyết định của ngươi mà mất mạng! Ngươi đừng. . .”

“Ngươi câm miệng cho ta !”

Cô Tuyết dựa vào lực phán đoán mẫn tiệp của mình, hồng mang trong tay vô pháp khống chế muốn đánh tan sinh mệnh của hắc y nam nhân. Trong khoảnh khắc, Lộng Nguyệt nắm lấy cổ tay Cô Tuyết, hồng mang độc lạt đột nhiên nghịch chuyển phương hướng, quyết tuyệt đánh vào thân thể yêu tà nam tử.

Lộng Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, máu tươi tràn ra khóe môi, dung nhan yêu dị thoáng chốc trở nên tái nhợt như tuyết.

“Nguyệt. . .” Thanh âm Cô Tuyết chợt run lên, hắn nâng gương mặt yêu tà nam tử, cảm thụ ***g ngực ấm áp vây quanh hắn, hối hận trào ra tựa như hài tử làm sai chuyện.

“Nguyệt, ngươi bị thương ở đâu? Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta sẽ không bao giờ xúc động nữa, không bao giờ xúc động. . .”

Bàn tay Cô Tuyết run rẩy lần mò trên gương mặt yêu tà nam tử, lúc này hắn cỡ nào khao khát ánh mắt lại khôi phục quang minh. Dù chỉ là một thoáng, chỉ cần có thể nhìn thấy Lộng Nguyệt của hắn, chỉ một thoáng cũng đủ.

Cô Tuyết tức giận nói, “Nguyệt, ngươi mau nói. . . Vừa rồi ta làm ngươi bị thương chỗ nào? Ngươi nói cho ta biết có được không !”


Lộng Nguyệt nhìn bộ dáng thất thố của hồng y nam tử, chua xót khẽ nhếch môi.

Tuyết nhi của ta, một chưởng kia thì tính là gì. . .

Hiện tại vô luận có bao nhiêu đau đớn, ta cũng đều không có cảm giác. . .

Lộng Nguyệt ngầm chịu đựng, nhẹ nhàng nâng lên gương mặt Cô Tuyết, “Tuyết nhi của ta càng lúc càng nóng nảy, nếu ngươi còn dám tự thương tổn chính mình, ngươi cứ chờ bị ta trừng phạt đi !”

Mãi đến khi yêu tà nam tử mở miệng nói chuyện, Cô Tuyết mới bình ổn tình tự hoảng hốt bối rối. Mỉm cười an tâm, hắn thoát khỏi vòng tay của Lộng Nguyệt, thản nhiên nói, “Nơi này không có gì thú vị, chúng ta đi.”

“Nam Cung Lộng Nguyệt, đây là cơ hội cuối cùng !” Ám Dạ Minh chăm chú nhìn hồng y nam tử vốn không để ý đến hắn, ngữ khí lãnh liệt âm tàn, “Một cơ hội cuối cùng giải độc cho Hách Liên Cô Tuyết, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn tiếc nuối cả đời sao ?”

Tử mâu hơi khép lại, thanh âm khàn khàn quanh quẩn trong tâm trí, ẩn tàng một tia quang mang dao động.

Lộng Nguyệt lúc này, rốt cuộc biết được cái gì gọi là bất lực lẫn tuyệt vọng. . .

Vô luận lựa chọn thế nào, hắn đều phải thừa nhận thống khổ dày vò.

Với hắn mà nói, lựa chọn tàn khốc nhất thế gian cũng không gì hơn thế này. . .

Sống không bằng chết. . .

Đau đớn khắc cốt. . .

Yêu đến bi triệt. . .

Yêu đến tuyệt vọng. . .

Khi tuyệt vọng lên đến mức tận cùng, hắn mới chợt phát giác, chính mình đã không còn là người.


.

Cô Tuyết căn bản không muốn dừng lại đây thêm một khắc, khi hắn quyết tuyệt nắm lấy cổ tay Lộng Nguyệt rời đi, tâm của hắn tựa hồ được phủ lên một tầng lạnh lẽo.

“Nguyệt ?”

Trong bóng đêm vô tận, Cô Tuyết thậm chí có thể cảm giác được tiếng tim đập. Tuy rằng hắn không nhìn thấy, nhưng khí tức của người bên cạnh bất đồng với thường ngày khiến hắn nháy mắt bồn chồn bất an.

“Nam Cung Lộng Nguyệt, cơ hội cuối cùng cứu Hách Liên Cô Tuyết, ngươi phải tinh tường.”

“Đừng nghĩ nữa!” Cô Tuyết tức giận, hắn gắt gao nắm chặt cổ tay Lộng Nguyệt, đem tất cả kiên quyết bất hối dung nhập vào lực đạo trong tay, nhưng vẫn không nhận được đáp lại.

Lộng Nguyệt vỗ nhẹ trương mị nhan tái nhợt như tuyết trước mắt, trầm mặc không nói.

Cô Tuyết, ta sẽ không để ngươi chết, ta tuyệt sẽ không để ngươi chết. . .

“Nguyệt, ngươi do dự có phải không ?”

Cô Tuyết không còn cảm nhận được độ ấm trong tay Lộng Nguyệt, một khắc kia, tâm của hắn như lọt vào băng quật.

Gió lạnh thổi tung, khiến tử phát yêu dã bay loạn, che lấp cả tầm mắt.

“Nguyệt, ngươi nói !” Cô Tuyết lạnh lùng gằn giọng, “Ngươi đang do dự có phải không ?”

Tàn diệp điêu linh, tựa như năm tháng hư không tịch liêu hiu quạnh, buốt nhói trái tim hai người, đau nhập cốt tủy.

Đột nhiên, ***g ngực phảng phất bị thứ gì đó xé toang, độc đằng yêu diễm lại điên cuồng tàn phá mỗi một tấc cốt cách khắp thân thể Cô Tuyết.

Lộng Nguyệt cả kinh, vừa muốn tiến lên đỡ lấy hắn, lại bị Cô Tuyết không chút lưu tình đẩy ra.

“Nguyệt, ta có chết cũng sẽ không phản bội ngươi !” Vệt máu thâm hắc tràn ra khóe môi, Cô Tuyết gắt gao ôm ngực, hồng mâu lấp lánh thủy quang trong suốt.

“Ngươi không thể phản bội ta, ngươi biết không? Nguyệt. . .” Cô Tuyết dùng sức lay động thân thể Lộng Nguyệt, nỗi điên đảo thác loạn chưa bao giờ có chợt lan tràn, khiến lý trí của hắn cũng bên bờ sụp đổ, “Nguyệt, ta chết cũng không phản bội ngươi, ngươi có nghe không? Ta Hách Liên Cô Tuyết cho dù chết cũng sẽ không phản bội Nam Cung Lộng Nguyệt !”

Thanh âm kiên định vang vọng hồi lâu trong khu rừng, một khắc kia, tâm Lộng Nguyệt cơ hồ vỡ nát rơi đầy đất, lại không cách nào nhặt lên hàn gắn.


Thân mình Cô Tuyết giống như lá rụng phiêu linh, theo gió lay động. Máu tươi không ngừng tràn ra khóe môi chảy xuống, cho dù hắn không nhìn thấy, vẫn như trước gắt gao dõi theo phương hướng của tử mâu mà hắn cảm giác được.

“Nguyệt, cho dù chết ta cũng không muốn làm chuyện có lỗi với ngươi. . .”

“Nguyệt, chỉ cần ngươi không phản bội ta, Hách Liên Cô Tuyết sẽ cố gắng vì ngươi mà sống sót. . .”

“Nguyệt, tin ta được không? Ta sẽ vì ngươi cố gắng sống sót. . . thật sự. . . vì ngươi, ta sẽ sống. . .”

Tơ máu thâm hắc mãnh liệt trào ra, Cô Tuyết nỗ lực giữ ý thức của mình thanh tỉnh, quật cường mà kiên định không ngừng lặp đi lặp lại những lời đó.

Mãi đến khi máu tươi khiến thanh âm của hắn trở nên mơ hồ, hắn vẫn không muốn ngừng lại. . .

Lộng Nguyệt rốt cuộc không thể kìm nén, một tay ôm lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của Cô Tuyết vào lòng, dùng phiến môi run rẩy hôn lên đôi môi hắn. Hương vị huyết tinh pha lẫn dịch thể lạnh lẽo, đã vô pháp phân rõ đến tột cùng là nước mắt của ai. . .

“Ta hiểu, ta hiểu. . . Tuyết nhi của ta, ta đều hiểu. . .” Lộng Nguyệt nâng lên gương mặt tái nhợt của Cô Tuyết, cố gắng ẩn nhẫn niềm bi thống vô hạn, dùng nụ hôn sâu thay lời trấn an, không ngừng nói với hắn lời hứa vĩnh viễn không phản bội.

“Chúng ta đi !” Lộng Nguyệt ôm chặt Cô Tuyết, quyết tuyệt ly khai không hề nhìn lại.

Cô Tuyết, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi.

Ngươi đã vì ta mà cố gắng sống sót, ta Nam Cung Lộng Nguyệt nhất định sẽ khuynh tẫn sinh mệnh để giữ ngươi ở lại bên ta.

Không tiếc hết thảy đại giới. . .

.

Ám Dạ Minh nhìn theo bóng lưng yêu tà nam tử rời đi, cũng không tiếp tục níu giữ. . .

Vừa rồi một màn kia dừng trong mắt hắn không sót chút nào, đến bây giờ, vô luận hắn làm gì cũng đều không còn ý nghĩa.

Cừu hận đã qua, khúc mắc chưa giải, chung quy theo nước mắt cùng áy náy hóa thành một luồng khói nhẹ mờ ảo, song sinh mệnh lại vô pháp hồi đầu.

Dù cho đã hiểu được quý trọng, hiểu được ái, cuối cùng vẫn không thể lại có được ái. . .

***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui