Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Lời vừa nói ra, mọi thanh âm đều biến mất, một cái chớp mắt, mọi người liền hít thở không thông.

Tay cầm đại chùy của người nọ run nhè nhẹ, hô hấp dồn dập, hổ đảm khi trước vì một câu nói triệt để tiêu thất.

Thế nhân đều biết Hách Liên Cô Tuyết tàn nhẫn đến cực điểm, lời biến thái như vậy từ trong miệng hắn nói ra, lại ung dung nhàn nhã như nhuận vũ thanh phong.

Chỉ thấy tụ bào của hắn vung lên, một dải hồng trụ như độc xà nháy mắt quấn quanh cổ người nọ, khuôn mặt hắn đã muốn biến thành màu xám, thậm chí ngay cả phản kháng cũng quên mất.

Hách Liên Cô Tuyết giết người mỹ lệ vạn phần, quả thực khủng bố khiến người ta không thể tưởng tượng, sắc mặt chúng nhân ở đây nháy mắt trắng bệch, chỉ cần hắn hơi chút dùng lực, người nọ nhất định đầu thân chia lìa.

Khi mọi người đều nhắm chặt hai mắt, không muốn nhìn thấy thảm trạng của người nọ, thình lình một đạo thanh quang lóe lên, lao thẳng đến hồng trù như xà kia.  (trù: tơ lụa)

Hách Liên Cô Tuyết mỉm cười, hắn đem hồng trù xoay tròn, nhanh chóng thu vào trong ống tay áo, trong giây lát, thanh quang lập tức đánh lên mặt đất, như lưu tinh tản ra. . .

Người nọ che cổ, còn đang thở hổn hển từng ngụm, vừa mới lướt qua Diêm Vương điện khiến hắn hồi lâu vẫn không phục hồi tinh thần.


“Ám khí đã xuất, còn không hiện thân?” Hồng mâu hồi quang lưu chuyển, ngữ khí không chút gợn sóng sợ hãi, giống như đã sớm biết.

Tư Đồ Không Thành hạ xuống đất, cẩm tú thanh bào, trong ánh mắt cương khí tung hoành, thanh phật thủ ngọc trâm nạm vàng cùng cặp đồng mâu thâm thúy thoáng hiện lưu quang tương hỗ nổi bật, trong từng cử chỉ hiển lộ phong thái lỗi lạc anh tư trác tuyệt.

Song, thế nhân chỉ nhìn thấy hắn hiên ngang tao nhã hào hoa, lại không nhìn đến một khỏa tâm vì tình mà đau thương.

Tư Đồ Không Thành nhìn đôi mắt thâm hồng kia, toàn thân đã cứng đờ.

Khí tức này, đừng nói là sáu năm, cho dù sáu trăm năm hắn đều vĩnh viễn không quên.

Hồng mâu cùng hắc mâu chăm chú nhìn nhau, định cách! Vô pháp thác khai!  (định cách: đứng hình ạ  , thác khai: xê dịch)

Chẳng qua thần sắc hai người bất đồng, một người lạnh lùng như hàn băng, một người nóng bỏng tựa tình triều.

Đám giang hồ lẫn lộn đều biết, người vừa xuất hiện ở đại sảnh chính là Thiên Địa Minh Thiếu minh chủ, không khỏi vì mình có chỗ dựa vững chắc mà mừng rỡ như điên.

Hách Liên Cô Tuyết khóe môi cong lên, hắn đi đến trước mặt Tư Đồ Không Thành, hồng mâu âm trầm thương lãnh.

Hắn từ Ngạo Thần Cung đến Yên Vũ Lâu, thực là vì giây phút tương phùng này?

Hồng bào quen thuộc, nhãn tình yêu mị, dung nhan tuyệt sắc, đào hoa lạc ấn chói lọi rực rỡ. . . Hết thảy tất cả đều gần trong gang tấc, hư ảo khiến Tư Đồ Không Thành không thể tin.

Hắn vẫn mỹ như vậy, mỹ đến nỗi như thể chỉ cần liếc mắt nhìn hắn một cái đều là đối với hắn khinh nhờn.

Sáu năm qua, phàm là nơi Hách Liên Cô Tuyết xuất hiện, Tư Đồ Không Thành cho tới bây giờ cũng sẽ không đến gần.


Hắn giết thủ hạ của y, chiếm địa hạt Thiên Địa Minh, đoạt những thứ trong tay y. . .

Nhưng y vẫn không truy cứu, cũng không trách cứ.

“Thiếu minh chủ đến Yên Vũ Lâu của ta, thật đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này a.”

Ngữ thanh nhẹ nhàng như lưu thủy, lệnh cho trái tim Tư Đồ Không Thành đột nhiên chấn động.

Thanh âm kia, thật lạnh lùng, mang theo ý khinh thường.

Tư Đồ Không Thành rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, môi mỏng khẽ mở, “Tuyết nhi. . .”

Ký ức như điện lưu nháy mắt quay về — Không Thành, Tuyết nhi cái tên này về sau chỉ cho phép một mình ngươi gọi nga.

Hách Liên Cô Tuyết phút chốc sửng sốt, quang mang thoáng hiện trong hồng mâu chợt tắt đi, lập tức khôi phục thái độ bình thường, “Tuyết nhi?” Hắn bỗng nhiên cười ra tiếng, thanh âm thanh thúy như oanh minh, đáy mắt cất dấu sự trào phúng người ngoài nhìn không đến, tựa hồ vừa nghe được hai chữ thập phần thú vị.

“Thiếu minh chủ, hai chữ này hình như là ngươi gọi nhầm đi, ta nhớ rõ chúng ta chưa từng gặp mặt, ngươi nói có phải không?”


Nháy mắt, xương tay Tư Đồ Không Thành đã trở nên phiếm bạch, tim đập phút chốc phảng phất như đình chỉ.

Hắn thật sự đã quên sạch sẽ. . .

Không phải hồng y thiếu niên ngày ấy, không phải Hách Liên Cô Tuyết trước kia, hắn lúc này toàn thân cao quý, trên dưới đều hiển lộ khí thế ngạo thị quần hùng, mỹ đến tà ác, mỹ khiến người ta sợ hãi, mỹ khiến người ta phát run.

Gần trong gang tấc, lại như thiên nhai lộ.

“Hách Liên. . . Cung chủ.” Tư Đồ Không Thành ẩn nhẫn tâm tình, nhưng không biết khi mình kêu bốn chữ này có bao nhiêu trúc trắc.

Cảnh tượng hài hòa trước mắt khiến chúng nhân có chút khiếp sợ.

Một tên thị huyết ma đầu, hắc đạo long thủ; một người nhân trung chi long, bạch đạo chí tôn, đối địch bao nhiêu năm, lần nay gặp mặt lại dị thường bình đạm.

“Vô Nhai, chuẩn bị rượu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui