Bên ngoài Thánh Hỏa Minh cũng đang diễn ra một màn giết chóc thảm liệt.
Trong rừng đao quang kiếm ảnh, quỷ mị ám tiễn dày đặc khó phòng, hắc y tử sĩ như u linh không tiếng động lượn lờ giữa huyết sắc. Từng mảnh đoạn chi tàn hài rơi vãi khắp chốn, máu tươi rải trên mặt đất đọng lại thành khối sẫm màu, ngọn lửa đỏ rực nhảy múa rít gào trợ trận.
Khi Dạ Phi Yến xông vào Huyết lâm, nơi nơi đã loạn thành một đoàn.
Tu La đao, Thực cốt tam sát, Cổ phong thập tam kiếm, Điệp hình phiêu, Đoạt mệnh song kiếm. . . Những độc môn tuyệt kỹ trong chốn giang hồ khiến người ta vừa nghe danh đã biến sắc vào lúc này đồng thời tiến công. Hỏa quang thiêu đốt hỗn loạn tầm mắt làm cho Dạ Phi Yến không thấy rõ phe đối địch là người phương nào.
“Uy uy uy, giáo chủ định đối phó với ai?” Dạ Phi Yến giữ lấy Tinh Hồn đang giết đến đỏ mắt, còn phải thời khắc đề phòng lãnh thương ám kiếm.
“Đại Ám Hà.”
“Đại Ám Hà!!” Dạ Phi Yến cả kinh, không lẽ dời đi mục tiêu?
Chỉ thấy Phong Hành Vô Lệ cùng Vô Nhai phối hợp rất ăn ý, bọn họ đem thân thể đám hắc y tử sĩ lần lượt chém đứt. Mục quang thanh lãnh đồng dạng độc ác âm ngoan lại ẩn ẩn thẩm thấu tình ý ấm áp.
Sớm biết hai huynh đệ này không bình thường, Dạ Phi Yến bĩu môi, bất quá hai đại ma đầu kia càng không bình thường.
Dạ Phi Yến hắn từng trải qua không biết bao nhiêu lần trong giới hoa liễu, chỉ cần một ánh mắt hỗ động liền có thể bị hắn nhìn thấu. Từ khi Hách Liên Cô Tuyết bước vào Nhật Nguyệt Giáo, hắn biết, trái tim phủ bụi tịch mịch đã lâu của Yêu Nguyệt nhất định bị độc mỹ nhân kia khai mở.
Bởi vì hắn nhìn ra, song thâm tử sắc phượng mâu mỗi khi nhìn người khác vĩnh viễn đều là thờ ơ cùng hờ hững, giống như những người đó chỉ là vật chết, căn bản không dấy lên một chút mảy may gợn sóng trong đôi mắt sâu thẳm ấy. Duy độc khi nhìn chăm chú cặp mị nhãn thâm hồng, nhãn thần mới có thể xao động, lộ ra ấm áp tựa dương quang phá tan hắc ám, chứa đựng vô tận cảm tình.
Tuy rằng Dạ Phi Yến đối với độc hạt cung chủ kia thật sự chán ghét đến cực điểm, tuy rằng hắn thập phần khó hiểu Yêu Nguyệt vì sao đối đãi độc mỹ nhân không giống người thường, hắn đồng dạng có thể cảm giác được, Hách Liên Cô Tuyết vốn lãnh nhược băng sương chỉ khi nào dõi theo phượng mâu giáng tử sắc, con ngươi băng hồng ngàn năm không đổi mới xuất hiện một chút độ ấm. . . Dạ Phi Yến nguyên bản không dám tin hai tên yêu ma họa hại nhân gian, đấu đến ngươi chết ta sống làm sao có thể yêu nhau? Song lần trước tại Thiên Huyền Môn, khi Dạ Phi Yến tận mắt chứng kiến một màn cực kỳ hương diễm khiến người ta dễ dàng phun máu kia, hắn đã đem toàn bộ nhận tri của mình từ trước đến nay hoàn toàn đảo lộn.
Trong quá khứ, Dạ Phi Yến giật dây Lộng Nguyệt tái xuất giang hồ là muốn hắn đối phó với Hách Liên Cô Tuyết, chinh phục thiên hạ. Thế nhưng chẳng những đối phó không được, bản thân lại thành vật hi sinh, bị Hách Liên Cô Tuyết tra tấn đến không thành nhân dạng, còn triệt triệt để để mất đi Lộng Nguyệt coi trọng.
Trước kia Lộng Nguyệt bởi vì có nhiệm vụ, vẫn thỉnh thoảng liếc mắt xem hắn vài lần, nhưng hiện tại cặp tử mâu kia ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không có.
Bất quá hiện tại Dạ Phi Yến đã không để ý nhiều như vậy, việc hắn quan tâm chính là khi nào thì tòa đại băng sơn có hai tròng mắt kỳ dị kia mới có thể bị hắn hòa tan. . . Tuyệt Ảnh. . .
.
Bên kia Huyết lâm, một hắc y nam tử như quỷ mị giữa đám tử sĩ vây quanh phá phong xông ra, luồng tuyết bạch trường phát rủ trên băng điêu diện cụ tản ra hàn mang nhiếp nhân tâm phách.
“Hắc Dực, ra đi, ta biết là ngươi.” Thanh âm băng lãnh không nghe ra chút tình tự phập phồng.
“Hắc hắc, Đồng thần sử, đã lâu không gặp.” Một huyền y nhân từ trong rừng xuất hiện, tiếng cười còn chưa thối lui, một luồng chưởng phong âm ngoan hàn lãnh quét ngang mà đến, đám cây cối che giấu quanh thân nháy mắt bị phá hủy thành một đống tan tành.
Vô ảnh chưởng. . . Những hắc y tử sĩ đang ẩn thân nhất nhất hiện hình, ai cũng không dám tới gần Tuyệt Ảnh một bước, sát khí băng lãnh tản mát tựa hồ có thể đóng băng cả ánh mặt trời.
“Không cần lãng phí thời gian, cùng lên đi.” Tuyệt Ảnh ngẩng đầu, hắc sắc đoạn y theo gió phiêu vũ, phảng phất sát thần thị huyết. (đoạn y: y phục = gấm, tơ lụa)
Hắc Dực lại gần Tuyệt Ảnh một chút, lạnh lùng nói, “Mị Đồng, chúng ta không muốn đối nghịch với ngươi.”
“Không muốn đối nghịch thì tự sát, ta không có thời gian bồi các ngươi.” Tuyệt Ảnh vẫn như trước không một tia biểu tình, hàn mang trong tay áo lấp lóe ẩn hiện.
“Đồng thần sử, ngươi thật sự tính toán đầu nhập vào Ngạo Thần Cung?” Một thanh âm trầm thấp từ trong rừng truyền đến, không biết là ai phát ra.
Tuyệt Ảnh cầm thanh kiếm mạnh mẽ găm vào bùn đất dưới chân ướt đẫm máu tươi, ngữ khí lạnh băng vẫn trấn định, “Không muốn đối nghịch với ta cũng đừng tìm Ngạo Thần Cung gây phiền toái.”
“Hách Liên Cô Tuyết là đại họa trong lòng Giáo vương, Đồng thần sử, ngươi thế nào có thể giúp. . .”
“Ta đã nói rồi.” Tuyệt Ảnh ngắt lời, lạnh lùng nói, “Mọi việc đã trở thành quá khứ, ta không còn là Mị Đồng.”
“Đồng thần sử, ngươi thật sự muốn cùng chúng ta là địch?”
“Là các ngươi trước đối nghịch Ngạo Thần Cung.” Tuyệt Ảnh thản nhiên nói, “Cung chủ có ân với ta, ta sẽ không phản bội hắn.”
Sát khí lan tràn, lúc này dường như ngay cả mặt đất cũng lâm vào chấn động.
“Đồng thần sử, không nghĩ tới ngươi là loại người như vậy, ngươi không phản bội Hách Liên Cô Tuyết, lại phản bội Giáo vương, phản bội Đại Ám Hà.”
“Câm miệng!” Con ngươi Tuyệt Ảnh tản ra quang mang nhiếp nhân, băng điêu diện cụ cũng ngăn trở không được, “Các ngươi thì biết cái gì!”
“Chúng ta chỉ biết Giáo vương sủng ái ngươi hơn bất cứ kẻ nào trong chúng ta, ngươi chẳng những không biết báo ân, lại còn. . .”
Một đạo kiếm quang nháy mắt xuyên thấu yết hầu người kia, máu đỏ tươi văng ra khắp nơi, vẽ trên không trung một đường cong mỹ lệ, tưới ướt đẫm bùn đất dưới chân.
Gương mặt Hắc Dực nhất thời hiện lên một tia sát khí, mang theo cực hạn tức giận, “Mị Đồng, ngươi thật ngoan tâm.”
Tuyệt Ảnh cổ tay vừa chuyển, thanh kiếm cắm sâu trên nền đất trong khoảnh khắc rơi vào tay, quyết tuyệt chỉ hướng Hắc Dực. Mâu quang kỳ dị xuyên qua mặt nạ, phóng xuất quang mang chấn nhân tâm phách, thanh âm lãnh lệ tuôn ra, “Đừng nhắc đến Tà Hoàng trước mặt ta!”
Hắc Dực chợt ngẩn người, hắn mặc dù nhìn không thấy biểu tình của Tuyệt Ảnh nhưng có thể cảm giác được sát ý phẫn hận ngoan tuyệt không ngừng tản mát. . . Mị Đồng, đệ nhất thần sử của Đại Ám Hà, tâm phúc được Giáo vương Tà Hoàng sủng ái nhất, tại sao lại lộ ra thần tình căm hận đến vậy?
“Mị Đồng, theo chúng ta đi.” Hắc Dực nhanh chóng hoàn hồn, ngữ khí trở lại bình tĩnh như trước.
Mũi kiếm của Tuyệt Ảnh không có ý tứ thu hồi, làn tóc đen như mực phiêu tán trong gió, lời cự tuyệt không chút lưu tình phun ra: “Không!”
Ngay khi ấy, một giọng nói thanh nhuận cách đó không xa truyền đến, ôn nhu như nước, “Đồng nhi, ngươi lại sinh khí.”
Trong chớp mắt, trái tim Tuyệt Ảnh chợt căng thẳng, kiếm trong tay dần trở nên run rẩy.
Bích đồng nam tử chuyển thân đáp xuống, thanh y phất qua trong gió, ở trước mặt Tuyệt Ảnh lưu lại một mạt ảnh mờ. Hắn nhàn nhạt nhếch môi, tiếu ý như gió xuân, ngữ thanh nhu hòa tựa mặt nước trong vắt, “Đồng nhi.”
Hắc Dực cùng đám tử sĩ đang ẩn thân cả kinh, đều quỳ gối xuống đất, không dám nói thêm một câu.
“Cạch ────” Kiếm trong tay Tuyệt Ảnh rơi trên mặt đất, hắn kinh ngạc nhìn bích đồng nam tử, khóe môi run rẩy, mặc phát bay múa dần bình ổn, sát khí thối lui, trầm mặc lặng yên.
“Vũ. . .”
Mị Vũ. . . Mị Vũ. . . Ý nghĩ Tuyệt Ảnh trong khoảnh khắc một mảnh trống rỗng. Cặp bích mâu kia, còn có dung nhan đã biến mất gần mười năm, tất cả làm cho Tuyệt Ảnh vô pháp đối mặt.
Đồng nhi, giết Tà Hoàng, chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ. . . Đồng nhi, hảo hảo sống sót. . . Phải hạnh phúc. . .
“Mị Vũ. . .” Thanh âm lạnh băng trầm thấp đến mức không người có thể phân biệt, mang theo một tia tâm động cùng run rẩy.
Bích đồng nam tử cười khẽ, thừa dịp Tuyệt Ảnh đang thất thần, nháy mắt điểm hôn huyệt của hắn.
“Ngươi. . .” Thân ảnh đen thẫm như hồ điệp gãy cánh, vô lực gục xuống.
Một tay tiếp lấy Tuyệt Ảnh, bích đồng nam tử hơi nheo mắt, đem người ôm vào trong lòng, lập tức lạnh giọng phân phó, “Đi.”
Hắc y tử sĩ theo bóng lưng thanh sắc biến mất dưới bầu trời xanh.
“Tuyệt Ảnh!” Dạ Phi Yến mới từ trong huyết chiến thoát thân liền nhìn thấy một màn khiến hắn phẫn nộ đỏ mắt.
“Lục nhãn lang, trả Tuyệt Ảnh lại cho ta!”
Dạ Phi Yến hô to, vừa muốn đuổi theo, một đám Ám Hà tử sĩ hướng hắn đánh tới, cản trở đường đi của hắn.
“Con mẹ nó đều cút cho ta!”
Một tiếng nổ phá không vang vọng, hơn trăm tên tử sĩ theo một đoàn lam mang bị tạc thành bột phấn. Không ai nhìn rõ Dạ Phi Yến ra tay như thế nào, trước mắt chỉ thấy dưới làn khói mờ là vô số mảnh thi thể tàn đoạn cùng huyết sắc hoa ngân nơi đuôi mắt bố y nam tử.
Mái tóc đen như mực cuồng loạn vũ động trong màn khói bụi.
Phong Hành Vô Lệ kinh ngạc vạn phần, Dạ Phi Yến lúc này so với trước đây rõ ràng là hai người khác nhau.
Lui đi vẻ phong lưu cùng phóng đãng không thể kiềm chế, mà là một nam tử anh tư phiên nhiên, tiêu sái xuất trần.
Phong Hành Vô Lệ chợt nhớ tới tình cảnh vài ngày trước, trong quán trà gặp gỡ Thiên Môn Song Cảnh.
Nếu chỉ là một tiểu nhân vật trong giang hồ, làm sao có thể trêu chọc tới người của Thiên Môn? Nhưng chỉ bằng một màn vừa rồi, Phong Hành Vô Lệ có thể xác định, thân phận của Dạ Phi Yến không chỉ là một đại thần thâu đơn giản như vậy, mà võ công của hắn nhất định cũng sâu không lường được. . .
.
Trở lại Mộc Tuyết Các, Hách Liên Cô Tuyết vội vã đem Lộng Nguyệt áp trên giường, vỗ nhẹ lên đuôi lông mày của hắn, “Ngươi lại sau lưng ta một mình đối phó với Ám Dạ Minh.”
Lộng Nguyệt đột nhiên chế trụ hồng y nam tử, ngậm lấy môi hắn, lưu luyến dây dưa.
Cắn nhẹ cánh môi, vội vàng mà nóng bỏng, cánh tay vờn quanh không ngừng buộc chặt, thân thể kề sát chợt nổi lên lửa nóng.
Cô Tuyết khẽ liếm bên cổ yêu tà nam tử, hồng mâu yêu mị dấy lên vài phần tà khí, cánh tay ôn nhuận âm thầm trượt xuống, len vào cổ áo tử bào, nhẹ giọng cười khẽ, “Độc trong rượu kia, kỳ thực là ngươi hạ phải không?”
Hơi thở ôn hòa ấm áp tản ra bên tai, con ngươi thâm tử sắc lấp lóe tiếu ngân tà mị. Lộng Nguyệt nâng lên cằm hồng y nam tử, chậm rãi nói, “Tuyết bảo bối của ta, thật đúng là chuyện gì cũng giấu không được ngươi. . .”
Cô Tuyết hừ lạnh một tiếng, tách ra hàm răng yêu tà nam tử, đột nhiên cuốn lấy chiếc lưỡi ngang ngược, đảo qua khoang miệng ấm áp, tỉ mỉ xâm lược một phen. Đầu lưỡi mềm mại lướt qua cằm, tới phần cổ, cuối cùng rơi vào vành tai, “Chỉ bằng điểm tiểu xiếc đó của ngươi cũng muốn giấu ta, có thể sao?”
“Là tiểu xiếc sao?” Lộng Nguyệt tăng thêm lực đạo nơi tay, hôn lên cánh môi người trong lòng, không ngừng khiến nụ hôn càng thêm sâu, cơ hồ muốn đoạt lấy hô hấp của Cô Tuyết, “Trừ ngươi, không ai có thể nhìn ra.”
“Ngoạn một màn chính mình hạ độc còn tự thân buông lời cảnh cáo. . .”Cô Tuyết chậm rãi bỏ đi tử bào, không đành lòng tách ra cánh môi đang dây dưa, thản nhiên nói, “Lừa gạt tín nhiệm của Tư Đồ Phách cùng đám người đó, giá họa cho Đại Ám Hà. . .”
Đầu lưỡi không ngừng liếm nhẹ, bàn tay Cô Tuyết vỗ về chơi đùa dục vọng nóng rực của người dưới thân, con ngươi hỏa hồng lóe lên tình niệm, như muốn xuyên thấu hết thảy, “Sau đó chỉ cần chính miệng Tư Đồ Không Thành thừa nhận, những người vốn không tin là Đại Ám Hà cũng không tránh khỏi dao động. . .”
Lộng Nguyệt cười nhẹ ra tiếng, biểu tình mang theo vài phần tán thưởng, lập tức kéo xuống hồng bào, nâng lên cổ Cô Tuyết, làm càn khẽ cắn.
“Tuyết bảo bối của ta còn biết những gì?”
Dục vọng tình niệm không ngừng bốc lên, lọn tóc hỏa hồng rực rỡ rủ xuống, nụ hôn nóng bỏng lướt qua bờ ngực trần trụi của yêu tà nam tử, dấy lên hỏa diễm kích tình.
“Nếu muốn thuyết phục Tư Đồ Không Thành, chỉ sợ không thể thiếu Mộ Vân Khuynh.”
Lộng Nguyệt nhìn chăm chú cặp hồng đồng yêu mị, thản nhiên cười, Cô Tuyết của hắn, quả thực cái gì cũng có thể nhìn thấu. . . Hắn đích thực muốn Đại Ám Hà chân chính bại lộ trước mắt người trong thiên hạ, muốn đế quốc hắc ám vẫn đang âm thầm ẩn giấu trồi lên mặt nước.
Lộng Nguyệt hắn từ trước đến nay là một kẻ có thù tất báo, nếu Đại Ám Hà dám giá họa cho hắn và Cô Tuyết, Lộng Nguyệt nhất định phải làm cho người của Đại Ám Hà ăn quả đắng.
Hiện giờ, Tư Đồ Phách bị ám toán, mấy ngàn anh hùng hào kiệt bị hạ độc trong rượu, Thanh Quy Đồ cùng Hỏa Phượng Đồ bị cướp. . . Tất cả đều ghi tạc trên đầu Đại Ám Hà.
“Cung chủ. . .” Một thanh âm uyển chuyển nhẹ nhàng từ bên ngoài Mộc Tuyết Các vang lên.
Hách Liên Cô Tuyết thập phần bất mãn nhíu chặt vân mi, con ngươi hỏa hồng lãnh liệt như băng, “Chuyện gì?”
“Dạ Phi Yến cầu kiến.”
“Không gặp.” Hách Liên Cô Tuyết không hề nghĩ ngợi liền một hơi từ chối.
“Cung chủ, hắn nói nhất định phải gặp được ngài.”
“Đem hắn ném ra.” Thanh âm băng lãnh lại vang lên, mang theo áp bách không cho phép chối từ.
“Cung chủ. . . Hắn. . .”
“Đừng để bản cung nhắc lại lần thứ hai!”
Qua một lát, bên ngoài Mộc Tuyết Các đã không còn thanh âm.
Tặc yến tử đến đây làm gì? Lộng Nguyệt hơi nhíu mi, thâm tử sắc phượng mâu nháy mắt phủ lên một tầng thâm trầm.
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...