Tỉnh dậy giữa một ngày mưa lạnh lẽo, Nạp Thiểu Song cuộn người trong chăn, nàng không mở mắt vì nàng biết bên cạnh mình là ai.
Ly Chiêu bị cử động nhỏ của nàng đánh thức, chậm rãi xoay người nhìn qua, phát hiện đối phương giả vờ ngủ cũng không nói gì.
Chậm rãi bước xuống giường mặc lại y phục, thuận tay đem y phục cũ đặt lại trên ghế, loay hoay đi tìm cho đối phương một bộ mới.
Cẩn thận đặt ở trên giường, Ly Chiêu nhỏ giọng nói: "A Song, dậy rồi thì thay y phục rồi dùng thiện, trẫm phải lên triều rồi, một lát sẽ trở lại tìm nàng."
Nói xong liền cúi người ấn lên trán Nạp Thiểu Song một nụ hôn, lưu loát xoay người ra ngoài.
Lúc đến cửa lại đối tiểu công công phân phó: "Mang đến cho cô tử bộ dương chi bạch ngọc."
"Vâng."
Lại nói Nạp Thiểu Song, nghe tiếng đóng cửa thì chậm rãi mở mắt ra, một đường chậm chạp đi ra phía sau bình phong tắm rửa.
Nhơ nhớp đêm qua, nàng đều nhớ rất rõ, giây phút mơ hồ giữa quá khứ và thực tại tạm xoa dịu đau đớn trong tim nàng, nhưng khi đêm tàn lại chỉ còn mỗi chua xót bi ai.
Không thể cứ sống như vậy được, nàng muốn trở về là nàng của trước đây!!
Nạp Thiểu Song siết chặt thành bồn, hai hàm răng cắn chặt vào nhau phát ra tiếng ken két.
Ngay lúc đó lại nghe thấy tiếng nói của tiểu công công: "Cô tử, Đạt Lý ban thưởng lễ vật cho ngài."
Ở sau bức bình phong lạnh nhạt mở miệng: "Đặt lên bàn rồi lui xuống đi."
Tiểu công công ngoan ngoãn thi hành mệnh lệnh rồi lui xuống, không quên đem cửa đóng lại cẩn thận.
Nạp Thiểu Song nghĩ đến gì đó vội vàng rời khỏi dục bồn, mặc vội một tấm sa y, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
Bên ngoài chỉ có một mình tiểu công công kia, lính canh có lẽ đang đổi ca trực hoặc giám sát nàng từ xa.
Thay đổi bộ y phục mới, lặng lẽ ngồi xuống thư án viết một lá thư rồi cẩn thận kẹp vào hộp gỗ đào tiểu công công vừa dâng lên.
Mọi việc xong xuôi, Nạp Thiểu Song đi về phía cửa, lưu loát đẩy ra.
Tiểu công công nhìn thấy nàng thì cung kính chấp tay: "Cô tử, ngài có gì phân phó."
"Mang cái này đưa cho Hòa Ân vương, nói với nàng là cô lần trước gặp mặt không kịp tặng cho nàng cái gì, cái này coi như là lễ vật tạ lỗi."
"Vâng."
Mặc dù không biết cô tử cùng Hòa Ân vương gặp nhau lúc nào, nhưng phận tôi tớ không cho hắn nghĩ nhiều, vội vàng nhận mệnh rồi đi làm ngay.
Nạp Thiểu Song nhìn theo một lúc thì xoay người trở vào điện, cẩn thận đóng cửa lại.
...
"Hoàng tỷ, chúng ta phải ở đây bao lâu nữa?" Hồ vương nhịn không được càm ràm: "Gần một tháng rồi, lẽ nào cứ phải ở đây mà không làm gì sao?"
"Sớm thôi." Tông Yến xoay xoay chén trà trong tay, nói: "Ta tin không bao lâu nữa Nạp Thiểu Song sẽ tìm đến chúng ta."
"Nhưng không bao lâu là khi nào mới được?"
"Đừng gấp gáp như vậy." Tông Hiền nói: "Có được cô tử chúng ta có thể gây sức ép lên Đông Minh, càng gấp gáp càng dễ làm hỏng đại sự."
Hồ vương muốn nói lại bắt gặp dáng vẻ ung dung như không có gì xảy ra của Tông Yến, cuối cùng là chọn yên lặng, hắn đoán chắc bảy phần hoàng tỷ đã có tính toán của riêng mình.
Không ngoài dự đoán, chưa bao lâu tiểu công công nhận mệnh mang lễ vật cũng tìm đến, cung kính dâng lên, không quên nhắc nhở là đồ vật cô tử tặng cho Hòa Ân vương.
"Ngươi giúp bản vương nói lời cảm ơn với cô tử."
"Vâng, nếu không còn gì phân phó nô tài xin lui xuống."
"Hảo."
Đợi khi tiểu công công đi rồi, Tông Yến mới mở hộp gỗ đào ra, bên trong là bộ vòng dương chi bạch ngọc, còn kèm theo một phong thư vẫn nồng đậm mùi mực.
"Cái này..."
"Thư cầu cứu." Tông Yến không mở thư ra vẫn biết được nội dung bên trong, tùy tiện nói: "Đi, chúng ta ra ngoài đi dạo thôi, suốt ngày ở trong điện sắp chết vì chán rồi."
"Sao?" Tông Hiền mờ mịt hỏi: "Ngươi không trả lời thư?"
"Không gấp."
"Sao lại không gấp a?" Hồ vương theo gót đại huynh cuống cuồng lên: "Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, hoàng tỷ, ngươi rốt cuộc đang tính toán cái gì vậy!"
"Tạm thời chúng ta không thể nhún tay vào việc này, Ly Chiêu đối với chúng ta quá mất cảnh giác, hơn nữa cô tử chưa thật sự đủ quyết liệt trong chuyện này.
Đợi thêm vài hôm nữa, chỉ khi quyết tâm muốn trốn chạy của cô tử đủ lớn chúng ta mới có thể mang nàng đi, cũng coi như ban cho nàng một ân huệ, ép buộc nàng phải theo an bài của chúng ta."
"Nhưng nhỡ như nàng ta đổi ý thì sao?"
"Sẽ không." Tông Yến phất phất tay, không quên cầm theo trường kiếm của mình, liếc nhìn Hồ vương vẫn còn mờ mịt mà nói: "Hơn bất cứ kẻ nào, Nạp Thiểu Song là người lo lắng cho Khanh Nhược Lan nhất."
Hồ vương và Tông Hiền liếc mắt nhìn nhau, lời Tông Yến nói không phải không có đạo lý, đành nhấc chân theo nàng xuất cung đi dạo.
=================
Tiếng bước chân bên ngoài khiến Nạp Thiểu Song khẽ rùng mình, bàn tay cầm lược siết đến trắng bệt, phản chiếu trong gương đồng là hoa dung tiều tụy.
Đã hơn bảy ngày trôi qua mà một chút hồi âm từ phía Hòa Ân vương nàng cũng không nhận được, đối phương hoàn toàn không có ý giúp nàng dù cho nàng đã gửi không dưới mười lá thư.
Cuộc sống như vậy, thà chết đi còn hơn!!
Răng lược cắm sâu vào lòng bàn tay bật máu nhỏ thành giọt rơi xuống vải lót sàn, ánh trăng vàng rót vào trong phòng, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Đại môn cuối cùng cũng bị đẩy ra, Nạp Thiểu Song sợ hãi để cả người co rúm lại, đôi mắt hằn sâu mệt mỏi, móng tay bấu sát vào cạnh bàn vang lên tiếng rít khẽ chói tai.
"A Song, vẫn chưa ngủ sao? Là đợi trẫm à?"
Bắt gặp bàn tay đầy máu của Nạp Thiểu Song, Ly Chiêu hoảng hốt chạy đến gỡ chiếc lược trong tay nàng.
Răng lược không đủ bén nhọn, nhưng đối phương lại dùng sức siết đến mức răng lược đâm sâu vào da thịt, kéo ra một mảng máu đỏ chói mắt.
"Nàng đang làm cái gì vậy hả?" Ly Chiêu đưa tay bắt lấy gương mặt nàng, lo lắng hiện hữu trên gương mặt: "Nói trẫm nghe, chuyện gì xảy ra với nàng."
Nạp Thiểu Song cắn chặt hai hàm răng, bàn tay dùng sức siết chặt cánh tay đang ôm gò má mình: "Chết đi..."
Ly Chiêu sững sờ một lúc lâu, dứt khoát đem đối phương ôm vào lòng, dịu dàng nói: "Trẫm xin lỗi, đừng như vậy nữa, được không?"
Càng cố giãy dụa vòng tay kia càng thêm chặt, giống như muốn đem nàng lãm tiến vào lòng, vĩnh viễn cũng không phân khai.
Rốt cuộc yêu là gì lại có thể khiến kẻ trong cuộc mù quáng đến như vậy?
Đau đớn nhất chính là biết rõ đối phương không yêu mình vẫn không cách nào buông xuống được, dù là hiện tại hay tương lai, vẫn muốn một lần hết lòng vì đối phương.
"Nàng như vậy, trẫm thật sự rất đau lòng." Ly Chiêu ghì chặt vòng tay, yếu ớt mở lời: "Chúng ta chuyện nên phát sinh đã phát sinh, không nên phát sinh cũng đã phát sinh.
Căn bản là nàng với Khanh Nhược Lan hữu duyên vô phận, sao không thử một lần nhìn lại phía sau, trẫm vẫn như cũ kiên trì chờ đợi nàng.
Có thể nàng cảm thấy như vậy là dư thừa nhưng những lúc nàng mệt mỏi nhất, nàng theo không nổi bước chân của Khanh Nhược Lan, trẫm nhất định là người duy nhất từ phía sau tiến đến dìu nàng đứng dậy."
"Cái gì là hữu duyên vô phận? Chẳng phải là do ngươi tất cả hay sao?" Nạp Thiểu Song giận dữ vung tay đánh vào người Ly Chiêu, vừa khóc vừa nói: "Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Tại sao chứ? Cô đã làm cái gì sai ngươi nói đi!! Cô thật sự chỉ cầu một cuộc sống bình bình đạm đạm, tại sao các ngươi hết lần này đến lần khác đem đẩy cô ra khỏi Nhược Lan? Các ngươi đều không hiểu, để có được ngày ở bên cạnh bệ hạ, cô phải đánh đổi những cái gì!!"
Ly Chiêu yên lặng chịu đựng, nếu đánh nàng khiến Nạp Thiểu Song thoải mái hơn, nàng nhất định sẽ để cho nàng ấy trút hết tất cả bực tức lên người nàng.
Đôi khi yêu chính là lặng lẽ hy sinh mà không cần đền đáp.
Khóc một lúc thì mệt, Nạp Thiểu Song lả người nằm trong lòng của Ly Chiêu, gặm nhắm đau đớn vẫn ngày một lớn lên, chất chồng thành oán hận không cách nào hóa giải.
Ôn nhu đem người trong lòng ôm lên, đặt ngay ngắn trên nệm vải Ba Tư ấm áp.
Huân hương vờn quanh, ngoài trời mưa vẫn buông xuống từng hạt trĩu nặng, giống như tâm tình của hai người lúc này.
"A Song..." Ly Chiêu chầm chậm cúi người tựa trán mình lên trán Nạp Thiểu Song, ưu thương mở miệng: "Nàng đã bao giờ dùng ánh mắt khác ngoài hận thù nhìn trẫm hay chưa?"
Nạp Thiểu Song nghiêng đầu né tránh, hoàn toàn không có ý muốn trả lời.
"A Song, kỳ thật trẫm chưa từng nghĩ có ngày trẫm lại yêu thương một quân quý nhiều đến mức này.
Từ khi còn rất nhỏ, trẫm đã phải lưu lạc sống tạm bợ giữa những cuộc chiến không hồi kết.
Lớn lên đối với những người xung quanh luôn một dạng ngờ vực, trẫm chưa từng tin qua ai, chỉ tin duy nhất một mình nàng.
A Song, trẫm thật sự chẳng muốn tổn thương nàng, trẫm biết lúc này trẫm nói gì nàng đều nghe không lọt tai.
Có thể nàng nghĩ trẫm đang bao biện, thật ra trẫm không có gì để biện minh cho mình, trẫm yêu nàng, muốn có nàng là chuyện mà trẫm cảm thấy tự hào.
Trẫm chưa từng cảm thấy xấu hổ vì yêu nàng, cũng không cảm thấy chột dạ lo sợ thế lực Đông Minh, dù cho có phải một mình đấu tranh, trẫm cũng muốn có thể bảo hộ nàng cả đời này..."
Vì yêu là cho, đem tất cả những gì tốt đẹp nhất mang đến cho đối phương và chấp nhận chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Nạp Thiểu Song đưa mắt nhìn nữ nhân phía trên, rõ ràng là Đạt Lý một phương lại dễ dàng hạ mình cầu xin như vậy.
Hiện tại yêu hay không yêu chẳng còn quan trọng nữa, linh hồn ô uế không cầu nổi một phân tình cảm, tình yêu hóa ra chỉ là trò đùa của thể xác.
"Ngươi có biết ngươi của hiện tại khiến cô chán ghét hơn bất cứ thứ gì không?" Nạp Thiểu Song chua chát nói: "Ngươi hoàn toàn hủy đi mọi thứ của cô, chẳng còn lại gì, đến cả ý chí tiếp tục sống cũng từng chút một bị mài mòn."
"A Song đừng nói như vậy, là trẫm sai, cứ trút hết lên trẫm." Ly Chiêu bắt lấy bàn tay nhỏ của nàng, dịu dàng áp lên gò má mình: "Đừng tổn thương chính bản thân mình, được không?"
"Ly Chiêu, cô hận ngươi."
"Hảo, hận trẫm cũng được, không sao, chỉ cần nàng không làm tổn hại chính mình là được."
"Cô muốn gϊếŧ chết ngươi."
"Căn bản trẫm đã chết rồi..." Ly Chiêu xoa gương mặt nàng, thê lương nói: "Chết trong lạnh nhạt của nàng, chết trong những lời nói vô tình của nàng..."
"Đừng nói với cô những lời sáo rỗng này, chẳng khiến cô thương hại ngươi đâu."
"Trẫm yêu nàng." Ly Chiêu yếu ớt thì thầm: "Chỉ muốn nói cho nàng biết, trẫm thật sự yêu nàng, chưa từng nghĩ sẽ thương tổn đến nàng."
"Không nghĩ thương tổn cô? Vậy thì ngươi đã làm cái gì cô? Hả!?"
Ly Chiêu trầm mặc rất lâu, nói: "Trẫm không biện hộ cho mình, nhưng trẫm muốn gần gũi nàng không phải là sai."
"Không phải là sai..." Nạp Thiểu Song chua xót bật cười: "Hủy đi tình yêu cả đời cô, hủy đi tất cả mong ước của cô, vậy là không sai sao?"
"Trẫm phụ trách cho nàng."
"Cô cần ngươi phụ trách hay sao!?"
Nạp Thiểu Song siết chặt nắm tay, lớn tiếng nói: "Lấy danh nghĩa, cô nguyền rủa ngươi cả đời sống không được chết cũng không xong!!"
Ngoài trời sấm rạch một đường, lóe sáng hắc vào tẩm điện...
Tưởng chừng như cõi lòng cũng bị rạch nát trăm ngàn mảnh, máu chảy đầm đìa....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...