Trên một ngọn núi thật cao có một gốc cây bình thường, ẩn dấu một sơn động.
Tiểu Tinh Linh dựa vào cảm ứng đặc biệt của mình và Xà Vương, dẫn Diệp Tuyết đến cửa sơn động.
"Nương nương, chính là chỗ này."
Diệp Tuyết nghiêng người nhìn vào trong sơn động, tối tăm và âm u, thỉnh
thoảng còn có những cơn gió lạnh thổi ra từ bên trong, kiến cho nàng
không nhịn được lạnh cả sống lưng, đầu gối cứng ngắc tại chỗ, không muốn đi lên phía trước nữa: "Cái sơn động này...... Thật kỳ quái." Nàng bỗng nhiên có chút hối hận, Xà Vương đó lợi hại như vậy, thật sự bị thương
sao.
Để không kinh động đến lính gác chung quanh, ngay cả binh
lính của Thánh Đô nàng cũng không mang theo ai chỉ có một mình ngu ngốc
đi ra ngoài, ngộ nhỡ đây là âm mưu, chẳng phải là kêu trời trời không
biết, kêu đất đất chẳng hay sao?
"Chúng ta phải đi vào thật sao?" Thấy mắt của Tiểu Tinh Linh xuất hiện nước mắt, nàng khéo léo tìm cớ:
"Nơi này tối như vậy, thật sự Xà Vương ở bên trong sao?"
"Nương
nương, chúng ta dừng lại ở chỗ này một giây, chủ nhân ở bên trong sẽ
nguy hiểm thêm một giây. Nương nương, đã đến nơi này, cầu xin người
không nên do dự, đi cứu chủ nhân thôi." Xoay người mà đi.
"Được
rồi được rồi, vậy chúng ta đi vào thôi." Diệp Tuyết ảo não vỗ đầu của
mình. Thật sự sợ nó, dáng vẻ cầu xin vừa vô tội vừa đáng thương như vậy, gặp người có trái tim tràn đầy đồng cảm như nàng đây, hoàn toàn không
có cách cự tuyệt.
"Vâng Vâng."
Nàng nắm lấy nó trong tay, lấy hết dũng khí đi vào bên trong đi.
Nhưng mà mới vừa bước vài bước vào động, một bóng người màu đen bay đến bên cạnh.
Trên tay không còn gì, nhìn lại, Tiểu Tinh Linh đã không thấy đâu.
Mà ở nơi cách nàng ba bước, một tay của Tích Phong tùy tiện buông xuống,
một tay khác đưa ra hai ngón tay cầm lấy cánh của Tiểu Tinh Linh, khiến
tứ chi của nó lơ lửng trong không trung. Bên cạnh hắn, là Ưng Vương Lôi
Ngao đi theo, là bộ dáng tràn đầy lo lắng.
"Buông ta ra, buông ta ra, Yêu Vương, ngươi bóp ta thật là đau." Tiểu Tinh Linh dùng quả đấm nho nhỏ khóc hô lên.
Trong lòng Diệp Tuyết rất là lo lắng sợ cánh của nó không cẩn thận sẽ bị
người ta kéo xuống, nhưng trong tình thế cấp bách bây giờ, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể đứng ở một bên mà lo lắng đề phòng như vậy.
"Ái phi nàng không ngoan rồi, không phải Bổn vương đã
nói mấy ngày nay rất là nguy hiểm sao? Nàng lại có thể quên nhanh như
vậy, coi lời nói của Bổn vương như gió thổi qua tai sao!"
Giọng nói lạnh lẽo của Tích Phong vang lên, mang theo chút khàn khàn.
Diệp Tuyết không biết có phải là hai mắt của mình có vấn đề hay không, nhìn sắc mặt hắn, tái nhợt vô cùng.
"Ta......" Mình nên nói như thế nào với hắn đây? Đã trễ thế này còn ra ngoài, đúng là lỗi của mình, hơn nữa còn đi tới gặp một người nguy hiểm như thế.
Suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra câu mở đầu khá một chút, ngược lại lại
nhớ đến buổi tối mà tiểu trùng kia đã chui vào bàn tay hắn: "Ngươi...... Tay của ngươi khá hơn chút nào không? Tiểu trùng đã lấy ra chưa?"
"Nương nương, tiểu trùng này......" Lôi Ngao vừa lắc đầu muốn mở miệng, đã bị
ánh mắt của Tích Phong làm cho dừng lại: "Ái phi lại còn biết quan tâm
Bổn vương, Bổn vương còn tưởng rằng nàng len lén tới đây hẹn hò cùng
người tình, đã sớm xem Bổn vương như rác rưởi mà vất đi rồi!"
Nhìn lông mày Lôi Ngao nhíu chặc, khi hắn muốn nói đến hai chữ tiểu trùng
trong ánh mắt hốt hoảng, Diệp Tuyết nhạy cảm phát hiện được cái gì: "Có
phải là tiểu trùng này còn chưa lấy ra hay không?"
Dường như với
đề tài này Tích Phong không có kiên nhẫn, ngón tay buông lỏng, ném vật
đang cầm trong tay là Tiểu Tinh Linh cho Lôi Ngao: "Bổn vương thật muốn
xem, rốt cuộc Đằng Vân hắn bị tổn thương nặng đến thế nào, mà kiến cho
ái phi của Bổn vương trễ như thế còn không ngại vất vả chạy tới." Nói
xong, từ bên trong thân thể phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng thạch động, từng bước một đi vào bên trong đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, trái tim của Diệp Tuyết thắt chặt lại, mắt ê ẩm, thật khó chịu.
Đều là lỗi của mình, mới có thể khiến trùng tử này có cơ hội xâm nhập trong cơ thể hắn. Lợi hại như Yêu Vương, chẳng lẽ hiện tại cũng không có cách nào sao?
Một cái gai nho nhỏ chui vào trong da thịt, cũng có thể làm cho người ta khó chịu một lúc, huống chi bây giờ là một tiểu trùng
chui vào trong lòng bàn tay của hắn như vậy, khổ này, chỉ có một mình
hắn biết. Mà mình vẫn còn không nghe lời gây chuyện cho hắn như
vậy......
Trong lúc bất chợt Diệp Tuyết cảm thấy, lòng dạ của mình thật xấu xa, rất xấu xa rất xấu xa!
"Nương nương, không phải người muốn vào xem một chút sao?" Lôi Ngao nghiêng người, tránh ra cho nàng một lối.
Vừa rồi mình đang ở bên cạnh Đại Vương nghĩ biện pháp lấy cổ trùng trong
lòng bàn tay ra, thì đã có thị vệ đến bẩm báo, nói rằng phát hiện một
tinh linh nhỏ ở cung của Tuyết phi nương nương, bọn họ muốn dẫn tới đây
giao cho Đại Vương xử trí, nhưng lại bị nương nương ngăn lại mang đi,
nên đặc biệt đến bẩm báo lại, xin Đại Vương giải quyết. Đại Vương không
nói gì, trầm tư một lát, cũng không để ý đau đớn do cổ trùng này hoành
hành trong lòng bàn tay, đã trực tiếp đi đến ỷ Phượng Các. Không ngờ vừa đúng lúc thấy nương nương mang theo Tiểu Tinh Linh ngự phong rời đi,
Đại Vương nhìn dáng vẻ nóng nảy của nàng, không có ngăn nàng lại, mà là
xa xa theo dõi ở phía sau, nhìn xem đến cùng nàng muốn làm cái gì!
Cho đến khi nghe thấy lời vừa rồi, mới biết rõ ngọn nguồn sự tình, mới hiện thân ra ngoài.
Đi vào trong này, ngộ nhỡ Xà Vương nói dối là bị thương, chính là nguy cơ
tứ phía, hiện tại một tay của Đại Vương bất tiện, cho nên mình phải đi
vào hỗ trợ. Mà nếu như hai người đã vào trong, để Tuyết phi nương nương
một mình ở bên ngoài, lại nhất định sẽ không yên tâm, cho nên, hiện tại
dự định tốt nhất chính là cả ba người cùng nhau đi vào.
Diệp
Tuyết vốn muốn đi vào xem tình huống bên trong một chút, hiện tại Lôi
Ngao hỏi như thế, đương nhiên là không nói hai lời đã đi vào. Trong sơn
động tối hơn so với tưởng tượng của nàng, cho dù có dựa vào ánh sáng
trên người Yêu Vương, nàng còn thỉnh thoảng bị vấp bởi những viên những
viên đá trên mặt đất. Càng đi vào bên trong, không khí lại càng ẩm ướt,
càng đi sâu vào bên trong, trên đá cũng bắt đầu tích nước, rơi trên mặt
đất, vang lên "Tí tách".
"Trên đất trơn, cẩn thận một chút."
"Vâng Vâng." Diệp Tuyết rất cảm động gật đầu một.
Tuy chỉ là sáu chữ đơn giản, hơn nữa giọng nói vẫn lạnh băng như cũ, nhưng
nàng có thể nghe ra được sự quan tâm trong giọng nói lạnh như băng đó.
Thạch động rất dài, hơn nữa rất gập ghềnh.
Ba người ở bên trong Thất Loan Bát Quải*, không biết đã hỏi về phía Tiểu
Tinh Linh bao nhiêu lần "Lúc nào thì đến", nó lại luôn là trả lời một
câu là "Đã đến".
(Thất Loan Bát Quải*: Bảy vòng tám quẹo, vòng vòng vèo vèo)
Cho đến khi hai chân Diệp Tuyết tê dại, trong thạch động nhiệt độ rất thấp, sau khi nàng đi đến mức mồ hôi đổ chảy đầm đìa, trước mắt bỗng trở lên
trống trải.
Giống như sân bóng ở hiện tại, rất nhiều điểm nhỏ
phát ra một chút ánh sáng màu đỏ. Bên trong ánh sáng đỏ, một con Thanh
Long khổng lồ đang nằm trên đất, đầu không còn sức lực rũ xuống, chính
là Xà Vương Đằng Vân.
Có lẽ là cảm thấy có động tĩnh, thanh long từ từ mở mắt ra......
Trong nháy mắt khi thấy Tích Phong, vùng vẫy muốn bay lên không trung, nhưng
bởi vì thương thế quá nặng, chỉ đập cánh được hai cái, thậm chí ngay cả
cái đuôi cũng không rời khỏi mặt đất được, lại một lần nữa rơi xuống
đất, không lên được nữa.
"Lôi Ngao, thắp sáng trong này lên."
Thấy bộ dáng Đằng Vân chật vật như vậy, Tích Phong trong lòng cũng bị
xúc động. Thật ra thì mình đã sớm biết, chuyện năm đó đều là Vương Hậu
một tay hãm hại, Đằng Vân mặc dù đối với mình có suy nghĩ không an phận, nhưng hắn công lớn hơn tội, giam cầm ba ngàn năm, trừng phạt này là quá nặng!
"Vâng" Lôi Ngao đưa Tiểu Tinh Linh đang cầm trong tay giao cho Diệp Tuyết, phi thân lên, trên không trung đi một vòng, trên nóc
thạch động đã có nhiều hơn một vòng ánh sáng, chiếu sáng cả động.
Diệp Tuyết lúc này mới thấy rõ, thì ra trên đất không phải là vô số điểm nhỏ phát ra ánh sáng màu đỏ mà là máu của thanh long máu đọng lại mà thành. Mà trên người thanh long, là những cái lỗ thê thảm không nỡ nhìn, vảy
rồng loang lổ, hắn chắc là đã gặp phải đối thủ mạnh mẽ vô cùng.
"Tích Phong, không ngờ ngươi lại có thể biết đường tìm tới nơi này, xem ra số ta đã tận, hôm nay chạy trời không khỏi nắng (1) rồi." Hé miệng ra,
phát ra giọng nói già nua khàn khàn, "Trước khi chết, không biết ngươi
có thể thỏa mãn một điều kiện của ta hay không?"
Chạy trời không khỏi nắng (1): Số kiếp đã định, trốn tránh cũng vô ích không thể thoát được
"Ngươi có thể nói một cút để ta xem." Thấy thương thế kia, Tích Phong cũng rất không có cảm giác gì. Dựa vào phán đoán của hắn, thương thế kia hẳn là
bị ác điểu nào đó mổ bị thương. Nhưng Thanh Long đứng đầu tứ đại Thần
Thú, ác điểu gì có khả năng lớn như vậy, có thể kiến hắn bị thương đến
loại trình độ này? Trừ......
Trong ánh mắt lộ ra một chút lo lắng.
Gần đây Thất Thải Phượng Hoàng liên tiếp ra ngoài công kích, nhất định là có người sai bảo ở sau lưng.
Bởi vì chuyện Thần Điểu đả thương người, cho dù là Nhân giới, Yêu Giới, Ma
giới hay là Thần giới, cũng làm cho người ta hoảng sợ. Loài người cũng
không cần nói, Thần Điểu tùy tiện vỗ cánh một, là có thể hủy diệt một
thôn trang. Về phần yêu ma cùng với thần tam giới gặp phải Thần Điểu,
đạo hạnh cao còn có thể né ra, đạo hạnh thấp cũng có thể để cho nó mổ
chết rồi.
Nhưng rốt cuộc là ai lại có khả năng lớn nhưvậy, có thể khiến cho hai con Thần Điểu này ngoan ngoãn nghe lời?
"Để cho ta...... Gặp lại Yên Yên một lần." Nhắm lại mắt rồng, che dấu tuyệt vọng trong mắt.
"Tốt." Tích Phong rất nhanh đã đồng ý.
Đây là người đến lúc sắp chết, lời nói cũng tốt sao?
Bởi vì chấp niệm đối với Tích Phong, Đằng Vân vẫn luôn không chịu thừa nhận tình cảm của hắn với Yên Yên. Nhưng ngay cả chính hắn cũng không nghĩ
tới, nhưng lúc này lại cảm thấy không còn nhiều thời gian nữa, thứ duy
nhất nhảy ra trong đầu chính là Xà Hậu của mình. Ba ngàn năm rồi, chắc
nàng đã phải chịu nhiều khổ cực. Mình nhìn thấy nàng, chỉ muốn cùng nàng nói tiếng: "Thật xin lỗi."
Kiếp này sợ là không cách nào bồi thường lại cho nàng, kiếp sau, mình nhất định bồi thường thật tốt cho nàng.
"Ngươi thu nhỏ lại, ta dẫn ngươi đi nhìn nàng."
"Tốt." Quanh người Thanh Long bốc lên ánh sáng trắng, nhìn lại, từ một một con rồng lớn nay đã biến thành một Tiểu Thanh Xà trên đất, dài không tới ba thước. Tích Phong tiến lên, bởi vì một tay bị thương, dùng một tay vận
khí, làm một tầng lá chắn bao bọc bên ngoài Tiểu Thanh Xà, sau đó mới
khom lưng nhặt lên, cất trong tay áo: "Chúng ta đi!"
Có lẽ là lúc đi vào đã rất mệt mỏi, một đường đi ra ngoài, thạch động hình như càng thêm trở nên dài.
Thật vất vả mới đến cửa động, hai chân Diệp Tuyết mềm nhũn, thiếu chút nữa
co quắp ngã xuống đất. Nếu không phải nghĩ tới không thể trì hoãn những
giây phút cuối cung của Xà Vương, nàng có lẽ đã sớm không chịu nổi.
"Lôi Ngao, ngươi dẫn theo nàng."
"Không sao...... Không sao, tự ta có thể." Diệp Tuyết không ngờ trong lúc này
hắn còn có thể quan tâm mình như vậy, trong lòng là ấm áp.
"Tuyết phi nương nương, đưa tay cho ta." Bởi vì phải dẫn theo người, Lôi Ngao
đã triệu hoán kiếm của mình, ngự phong dừng trước mặt nàng.
"Không sao, ta tự mình đi là được rồi." Diệp Tuyết từ chối. Có lẽ là do ba
điều kiện giữa mình và Tích Phong, cho nên trong tiềm thức đã muốn cự
tuyệt hắn.
"Gọi Lôi Ngao mang theo nàng đi, bằng không với tốc độ của nàng quá chậm." Tích Phong mở miệng lần nữa.
"Được rồi." Có lẽ không phải hắn quan tâm nàng, mà bởi vì là sợ tốc độ của
quá chậm, chậm trễ thời gian Xà Vương gặp Yên Yên lần cuối, từ đó gọi
hắn thất tín với người ta, cho nên mới phải sai người mang nàng. Nhưng
mặc kệ từ nguyên nhân gì, thái độ của hắn, kia đã tốt hơn rất nhiều so
với trước...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...