Nàng còn nhớ rất rõ.
Ngày hôm đó, một chiều nắng hạ nhàn nhạt, Tử Lăng Dung đã nghĩ chính mình là nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian. Trần đã hứa cầu hôn nàng trước Tử U Băng.
Nàng thật không có cách nào diễn tả nỗi vui sướng kia. Ấm áp, hạnh phúc, vui sướng cực độ từ tận đáy lòng, đó chính là những cảm xúc nàng chưa từng nghĩ và mơ ước đến, trong khi nàng là một sát thủ.
Vậy mà, nó đã đến, và rồi lại lướt qua một cách thật nhanh như cách nó đến, và để lại cô tịch, lạnh lẽo, thống khổ và... thù hận.
Phải, và khi Trần, nhìn thấy Tử U Băng, hắn đã ái mộ nàng ta ngay lập tức. Và thay vì cầu hôn nàng, hắn đã cầu hôn Tử U Băng.
Trái tim của nàng như bị hàng vạn con dao đâm tới, vỡ vụn.
Nếu hắn là một ai khác, nàng sẽ vô cùng ủng hộ, nhưng... hắn là Trần, nam tử mà nàng yêu.
Hắn... đã từng là nam tử ôn nhu mỉm cười với nàng.
Hắn... đã từng là người cùng nàng ước hẹn bao điều.
Hắn... giờ đây, cũng ôn nhu, cũng si mê, nhưng, người đó không phải là nàng nữa rồi.
Hắn hiện tại đối với nàng, chỉ có xa lánh cùng lãnh đạm.
Nam tử mà nàng từng yêu, đã xa lánh nàng rồi. Nàng hiểu, hắn tiếp cận nàng, cốt cũng vì Tử U Băng.
Phải chăng, vì tay nàng nhuốm quá nhiều máu, cho nên đó là sự trừng phạt dành cho nàng?
Và trong giây phút lãnh lẽo, bi thương nhất, trong đầu nàng đã xuất hiện một cái tên: Tử U Băng!
Phải, là nàng ta. Vì nàng ta, nên Trần mới bỏ mặc nàng. Nếu như không có nàng ta, Trần đã là của nàng rồi, phải không?
Vậy nên, nàng đã âm thầm sắp đặt tất cả, lợi dụng điểm yếu của nàng, để tạo cục diện hôm nay. Không thể nói, muốn ám sát nàng ta, đối với người khác, điều đó chẳng khác nào tự đưa mình cho Tử thần.
Nhưng, nàng có tín nhiệm của nàng ta.
Nàng thực tỉ mỉ, cẩn thận sắp xếp từng cạm bẫy, lợi dụng người kia để từng bước từng bước đưa nàng ta vào chỗ chết. Để giết nàng ta, thậm chí những kẻ trước kia từng là bằng hữu vào sinh ra tử của nàng - nàng cũng chấp nhận dùng làm kẻ chết thay. Để giết chết Tử U Băng, nàng không tiếc hết thảy đại giới. Chỉ cần nàng ta chết, tất cả đều sẽ ổn thỏa. Sẽ không có ai có thể áp chế nàng.
Trước kia nàng thật khờ, cứ khăng khăng tin tưởng vào thứ gọi là... Tình thân đó.
Quá ngu ngốc.
Nhưng bây giờ rốt cuộc nàng đã minh bạch.
Rốt cuộc ngươi cũng có ngày hôm nay, Tử U Băng! Cho dù ngươi vẫn lãnh ngạo, vẫn xinh đẹp, vẫn cao quý như nữ thần trong lòng nam nhân như lúc đứng trước ống kính, như khi ngươi cứu vớt ta, nhìn ta như một xác chết giãy giụa, như một thần vương tại thượng nhìn xuống chúng sinh hèn mọn cầu xin, nhưng một chút nữa thôi, ngươi, sẽ phải chết!
Tử U Băng kỳ thực đã sớm nhận thấy Tử Lăng Dung bất thường. Nhưng là, nàng không ngờ nàng ta lợi dụng điểm yếu trí mạng duy nhất của nàng, "người đó".
Nàng đã sớm biết, thân là một sát thủ, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị giết. Một khi tay nhuốm quá nhiều máu, tất phải trả giá. Nợ máu dĩ nhiên phải trả bằng máu, nàng không cảm thấy sợ, nàng đã sớm không biết tới cảm giác sợ hãi là gì, nhưng nàng không ngờ lại chết dưới tay Tử Lăng Dung, người nàng tin tưởng nhất.
Máu lạnh, vô tình, đó là tính cách hoàn hảo nhất đối với một sát thủ. Nhưng nàng không hi vọng mình sẽ vô tình như vậy, nàng đã thử đặt tất cả hi vọng vào Tử Lăng Dung, nhưng thật đáng thất vọng.
Tỷ muội tình thâm, chỉ vì một nam nhân dơ bẩn mà chia rẽ nhau trong phút chốc, nàng không cần loại tình cảm ti tiện đó.
Nàng chỉ hi vọng có một người đáng tin cậy ở bên, xoa dịu phần nào nỗi cô đơn khi không có người đó, nhưng dường như trên thế gian này chỉ có thể tin tưởng vào chính bản thân mình mà thôi. Suốt cả một đời người, vĩnh viễn chỉ có thể tin tưởng chính mình, dựa dẫm vào chính mình, yêu thương chính mình, trân trọng chính mình, sẽ không có ai có thể cùng đồng hành, đến lúc nhắm mắt gặp nhau ở cửu tuyền cũng chưa chắc có kẻ thực tâm bầu bạn.
Một trong những bài học đầu tiên của sát thủ, chính là tuyệt tình, chỉ cần tồn tại một chút tình cảm, e rằng khó sống sót nổi. Nàng phạm phải. Điều đó cũng đồng nghĩa với... Cái chết.
"Phốc-------" Tử Lăng Dung kinh ngạc trợn mắt nhìn. Máu? Đây là... máu? Máu chảy từ nội tạng của nàng? Không thể nào! Rõ ràng nàng đã cho rất nhiều tử sĩ khắc chế dị năng kia... Sao có thể? Tử U Băng nàng ta, cư nhiên, dám cùng nàng... cá chết lưới rách? Đôi mắt diễm lệ của nàng ta hiện lên kinh hoảng.
Chợt Tử Lăng Dung gục xuống, như một con búp bê giẻ rách trên bãi huyết nhục của chính mình, ánh mắt đờ đẫn vô hồn, không cam tâm. Cuối cùng, nàng, Tử Lăng Dung, vẫn là chết dưới tay Tử U Băng... Mọi thứ của nàng không còn gì nữa rồi, cả Trần của nàng, cũng không còn... Nàng... không cam tâm... Cả một đời cố gắng... Rốt cuộc, cũng chiến thắng được... Ái tình.
Tử U Băng lành lạnh nhìn kẻ phản bội, khẽ hít sâu, dồn toàn lực nhảy xuống khỏi sân thượng. Nàng không sợ chết, cũng không muốn chết trên tay kẻ phản bội.
Thân hình xinh đẹp của nàng dần nhẹ đi, không còn vương trên tục trần, hóa vào hư không. Rời khỏi chốn hồng trần này, cũng không có gì vướng bận.
**************Ta là hoa lệ phân cách tuyến**********************
Tử U Băng nặng nề mở mắt. Nàng chết rồi sao?
Trong lòng hiện lên hai chữ: Kinh diễm.
Trước mặt nàng, một khung cảnh diễm lệ một cách không thể diễm lệ hơn.
Bầu trời đỏ rực với hàng vạn vì sao như thắp sáng dải Ngân Hà xinh đẹp. Hàng ngàn bông hoa Bỉ Ngạn đỏ tươi như màu máu yêu diễm khẽ xao động. Loài hoa này là... loài hoa nàng từng thích nhất...
Từng cánh hoa bay bay như đàn hồ điệp lượn lờ chung quanh, gần đó có một dòng sông trong vắt chảy ngang, hẳn là sông Vong Xuyên đi.
Nơi này thật đẹp... Còn có cả loài hoa kia...
Liệu nàng có thể gặp được người đó không?
Tử U Băng đưa một tay vuốt mi mắt, cảm xúc trong lòng khô khốc, hóa thành hư không. Nàng lại tự chế giễu chính mình. Người đó vốn dĩ là một thiên thần, vốn dĩ nên thuộc về thiên đường. Không giống với nàng, càng không giống với một kẻ tội đồ như nàng. Nàng thực mới là dơ bẩn.
Người đó hiện tại hẳn là nên thư nhàn tại thiên đường, hoặc chí ít cũng đã đầu thai rồi đi...
Nàng khẽ nhắm mắt lại. Cảm giác thanh thoát khiến nàng trầm luân.
Quả như người đó đã nói, khi cởi bỏ hết thảy bụi bẩn chốn hồng trần, mới thực là lúc thanh tịnh nhất.
Đời người, chỉ như một giấc mộng, đau khổ, bi thương thì trường tồn, nhưng thời khắc hạnh phúc lại khó giữ được lâu dài, xuất hiện trong thoáng chốc rồi vụt đi, tới nơi vô tận, lạnh lẽo.
Tất cả, đều chỉ như phù du, Minh hỏa cũng sẽ gột rửa hồng trần kia, tất thảy đều trở về lại như ban đầu.
Hoa Bỉ Ngạn, mọc lên giữa ranh vực sinh tử, vĩnh viễn không hẹn ngày tái ngộ...
Bỉ Ngạn, như sự dịu dàng của địa ngục. Hoa cũng như máu, rực rỡ đỏ tươi, thế nhưng có hoa mà không có lá, là loài hoa duy nhất nở dưới cõi âm. Từng đợt ký ức dịu dàng lướt qua tâm trí Tử U Băng, từng chút, từng chút một,... thời hoa niên ấy, đẹp làm sao.
Thời gian tựa như một viên pha lê, trong suốt thuần mỹ đến mức có thể nhìn thấy được từng khoảnh khắc, nhưng có đập vỡ ra cũng không thể nào chạm đến kí ức bên trong, vì khoảnh khắc ấy đã ngưng đọng lại rồi. Và nếu viên pha lê ấy cho dù có xây xước, bám bụi mờ, kí ức vẫn gợi lại được trong tiềm thức, khó có thể quên, nhất là những thứ đã từng một lần trải qua...
Thời khắc ấy như những đóa Bỉ Ngạn, ưu mỹ mà thuần khiết, lại như vẻ đẹp dịu dàng của ác ma U Minh giới - một hồi ức đau thương.
"Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, hoa lá vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử. "
Tử U Băng như bị mê hoặc, không tự chủ được đi đến bờ sông lúc nào không hay.
Đôi chân bạch ngọc nhẹ nhàng ngâm dưới dòng sông, thật ấm. Nàng chỉ cảm thấy cơ thể được tẩy rửa, nhẹ nhàng thư thái hẳn đi.
Điều kì lạ là, khi da nàng tiếp xúc với nước sông Vong Xuyên thì lại càng trắng hồng, mịn màng, như làn da tiểu hài tử. Chẳng lẽ nước sông Vong Xuyên có công dụng dưỡng nhan? Nàng chưa nghe qua a.
Tử U Băng ngâm mình không biết bao lâu, cả cơ thể như được lột rửa, nhẹ như thinh không. Dung mạo đã xinh đẹp càng thêm mị diễm, câu hồn nhiếp phách.
Tử U Băng nhìn ngắm những đóa hoa đỏ yêu dã, bất giác ngắt một cành hoa Bỉ Ngạn ngẩn ngơ thật lâu. Nàng lại nhớ tới người đó. Đột nhiên, hàng ngàn bông hoa cùng bay lên rồi kết thành một đóa hoa thật lớn trước sự kinh ngạc của nàng. Một luồng sáng từ bông hoa khổng lồ kia bao phủ quanh bóng hình xinh đẹp của Tử U Băng.
Cùng lúc đó tại một nơi xa thẳm, một giọng nói vang lên, như định trước số phận nàng.
"Phượng tinh xuất thế, Minh quân hiện, thống nhất thiên hạ."
********************Ta cũng là hoa lệ lệ phân cách tuyến*************************
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...