Từ sau lần đó, Hy mỗi ngày đều có thể quang minh chính đại bước vào Chiêu Dương cung giúp ta bắt mạch, nếu nói lần trước giá họa Linh Thủy Y là vì trả thù cũng không hẳn là sai, nhưng mục đích lớn hơn nữa là vì cho Hy một cái cớ tiến vào Chiêu Dương cung. Ở Dục Quốc, trừ bỏ Liên Thành, ta căn bản là đơn thân một mình, muốn làm gì cũng đều có lòng mà vô sức. Vừa lúc, bệnh của ta lúc này giúp một đại ân. Chua xót cười, kể từ lúc nào mà ta trở thành kẻ ngay cả bệnh tình của bản thân cũng có thể lấy ra lợi dụng. Ta cùng với Hy lẳng lặng ngồi trước chiếc bàn nhỏ được đúc từ cẩm thạch, huân lô tỏa ra hương yên quanh quẩn, bao phủ chúng ta. Bốn phía im lặng đến chỉ còn lại tiếng gió bên ngoài cùng tiếng hít thở của chúng ta, cảm giác có gì đó khôn chân thật. Nhe vỗ về chén “Lãnh hương băng hoa trà” mà Hy tự mình điều phối cho ta, hắn nói này trà có thể lọc sạch những độc tố còn sót lại trong thân thể ta.
Hy đem một phong thư đưa cho ta, “Đây là thủ hạ của ta thừa lúc đêm xuống đột nhập vào phủ Liên Dận trộm được.”
Ta tiếp nhận, đem nội tín bên trong phong thư lấy ra, nhìn từng dòng mực đen sẫm tự hỏi: “Những chữ này chính là bút tích của Liên Dận?”
“Từ trong thư phòng của hắn trộm ra.” Hắn tùy ý đưa tay đặt lên bàn, “Ngươi có biết thân thể của ngươi rất kém cỏi không?”
Ta cười cười, “Biết.”
Hắn dị thường nghi hoặc, “Vì sao trong cơ thể ngươi có nhiều loại độc như vậy? Rất nhiều người dụng độc với ngươi sao?”
Ta lảng tránh vấn đề này của hắn, nghiêm mặt nói: “Không nên hỏi. Ta hiện tại chỉ quan tâm đến một vấn đề – làm thế nào loại bỏ Liên Dận cùng Linh Thủy Y, nay người Liên Dận muốn giết đã không còn riêng ta, mà còn có Liên Thành.”
“Ngươi sợ sao?” Hy đột nhiên hỏi.
Ta bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, “Sợ cái gì?”
“Giết Thái Hậu.”
Tay của ta đột nhiên run rẩy một chút, mấy ngày liền cùng Liên Thành chung sống, ta đã dần quên đi việc này. Giết …… thân mẫu của Liên Thành? Ta thật sự muốn giết nàng……
“Như thế nào? Ngươi sợ?” Bên môi hắn bỗng lộ nụ cười quỷ dị.
Ta cứng ngắc lắc lắc đầu, “Hiện tại bàn chuyên mưu sát Thái hậu vẫn là quá sớm, trước diệt Kỳ, Hạ sau mới là thời cơ hạ sát Thái hậu.”
Hắn khẽ huy ống tay áo, đi đến bên cửa sổ, ngửa đầu nhìn thiên không xanh lam một màu, dưới mán đình, lá tùng xanh biếc một màu, khẽ động theo từng cơn gió nhẹ. Thanh âm của hắn cùng với tiếng gió trầm thấp truyền đến, “Ta nghĩ, ngươi nên học một chút võ công phòng thân, thứ nhất có bảo toàn chính mình, thứ hai khi ám sát Thái Hậu cũng nắm chắc cơ hội hơn.”
Gió thổi qua người qua, tóc mai trên trán bay loạn, tay của ta gắt gao nắm chặt, cuối cùng lại buông ra.
Hắn còn nói: “Kỳ Quốc bên kia có chút động tĩnh, Kỳ Vẫn bí mật liên hợp với rất nhiều quan viên vây cánh, bọn họ đều đồng ý chờ đợi thời cơ ủng lập Kỳ Vẫn đăng cơ.”
Ta thoáng có chút kỳ quái hỏi: “Hắn dùng phương pháp nào khiến cho quan viên ủng hộ hắn?”
“Nếu nói Nạp Lan Kỳ Hữu thủ đoạn inh, như vậy Nạp Lan Hiến Vân chính là thần cơ diệu toán.”
Hắn như trước đứng lặng ở bên cửa sổ, khiến ta có cảm giác như hắn đang từng chút một bị gió cắn nuốt, ta hiểu ý tứ của hắn trogn những lời này, vì vậy không hỏi gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi hắn nói tiếp.
“Nạp Lan Hiến Vân đã sớm đoán được Nạp Lan Kỳ Hữu sẽ không cam tâm tình nguyện giao ngôi vị hoàng đế cho Kỳ Vẫn, lúc sinh thời đã bí mật triệu kiến Kỳ Vẫn, cho hắn một kiện di chiếu, ‘Truyền ngôi cho ngũ hoàng tử Nạp Lan Kỳ Vẫn’.” Hắn dừng một chút, “Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, đều là những kẻ lắm mưu nhiều kế. Có lẽ đây đây là cái bất đắc dĩ khi lớn lên trong gia tộc đế vương, phụ tử cũng phải đề phòng tính kế với nhau như thế, thảo nào có câu: Đệ nhất vô tình đế vương gia.”
Di chiếu! Lòng ta một phen thất kinh, mãnh liệt rung rẩy một chút, lập tức lại bình phục trở lại, miễn cưỡng cười cười, “Loại sự tình này quả thật rất giống với tác phong của Nạp Lan Hiến Vân.” Kỳ Hữu có hay không biết được sự tồn tại của di chiếu? Tình cảnh của Kỳ Hữu hiện tại tựa hồ rất nguy hiểm.
Hy lui về phía sau vài bước, rốt cục quay đầu lại nhìn ta,“Đây là chữ của Liên Dân, ngươi cố gắng tập cho giống đi, không đượ để lộ bất kỳ sơ hở nào cả.”
Ngẩng đầu nhìn tuấn nhan băng lãnh ngàn năm không thay đổi của hắn, ta thực tự tin mà gật đầu, “Viết – việc này không làm khó được ta, cho ta thời gian ba ngày, nhất định có thể viết giống đến chín phần.”
Hắn gật gật đầu, lững thững bước ra ngoài, đi được nửa đường lại đột nhiên dừng cước bộ, quay đầu chỉ vào chén trà mà ta đang thưởng thức trong lòng bàn tay, “Đừng quên, phải uống hết.”
Ta nhẹ giọng cười, trêu ghẹo nói: “Ta đã biết, lề mề quá.”
Sau khi Hy rời đi, ta lập tức lấy ra giấy bút, bắt đầu tập viết chữ của Liên Dận, nhất bút nhất hoạ đều lấy sĩ làm gốc. Từ nhỏ ta đã có một hứng thú — viết thư pháp. Còn nhớ rõ, ta thích nhất chính là học theo thư pháp của Tống Huy Tông, mỗi lần phụ hoàng nhìn thấy ta viết chữ đều khen ngợi hết lời.
Huống hồ chữ của Liên Dận vốn tầm thường không có gì đặc biệt, muốn viết chữ của hắn quả thực dễ như trở lòng bàn tay, chỉ sợ Linh Thủy Y chưa kịp ra tay, ta đã làm xong. Mấy ngày nay Hy cũng theo dõi nhất cử nhất động của Linh Thủy Y, nàng tựa hồ thực an phận, giống như cùng Liên Dận không có nửa gì liên hệ. Nếu thật muốn giả danh Liên Dận viết thư gửi nàng, trên giấy nên viết gì đây?
Nghĩ ngợi hồi lâu có chút xuất thần. Mãi đến lúc Liên Thành xuất hiện, bút lông trong tay ta đã nhiễu một mảng mực lên trên tờ giấy vừa viết xong, loan thành một khối.
Liên Thành không nói không rằng, tiến lên cầm tờ giấy ta đang viết xem xét hồi lâu, hỏi: “Đây là bút tích của Nhị đệ, nàng đang muốn làm gì?”
Ta nhìn biểu tình nghiêm túc của Liên Thành, biết bản thân cũng giấu giếm không nổi nữa, “Liên Thành, ngươi có biết Linh Thủy Y vì sao phải hủy dung của ta không?”
Liên Thành đem giấy đặt lại lên bàn, “Bởi vì đố kỵ.”
“Ngươi sai lầm rồi, không phải vì đố kỵ.”
Trên mặt hắn hiện lên sự kinh ngạc, thanh âm không tự chủ được mà đề cao, “Vậy là vì cái gì?”
Ta cười lắc đầu, nắm tay hắn lạnh nhạt cười, “Nếu ngươi tin tưởng ta, vậy thì chuyện thì cũng không cần quản, ba ngày sau ta sẽ cho ngươi xem một cái chân tướng.”
Trong ánh mắt hắn xẹt qua một tia khác thường, bàn tay cũng xoay lại, nắm lấy tay của ta, “Ta tin nàng.”
Ta nhìn ánh mắt tín nhiệm của hắn, trong lòng phút chốc cảm thấy viên mãn, ta cám ơn hắn không tiếp tục truy vấn, bởi vì ngay cả bản thân ta cũng không biết nên nói như thế nào mới rõ ràng. Nếu nói ra, hắn tất nhiên là không thể chấp nhận, chỉ có tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy mới có thể khiến cho hắn tin tưởng.
Hắn ngồi ở bên chiếc bàn tròn, đem ta kéo vào trong lòng, nhẹ nhàng ôm lấy eo ta, đầu chôn thật sâu vào cổ ta, hơi thở đều đặn hắt trên cổ ta. Ta im lặng ngồi trên đùi hắn, đem toàn thân tựa lồng ngực trước mặt, “Kỳ Quốc bên kia thế nào?”
“Hết thảy đều thực thuận lợi.” Thanh âm hắn rất thấp, cảm giác có chút mờ mịt.
Thuận lợi…… Thuận lợi ý tứ chính là việc soán vị Kỳ Hữu rất nhanh sẽ bị tố giác, ngôi vị hoàng đế của hắn đã không còn bảo đảm.
Sau đó ta có thể phục quốc……
“Nàng đang lo lắng cho hắn sao?” Thanh âm hắn như cũ rất thấp trầm, trong lời nói thậm chí mang theo vài phần lạnh lẽo run sợ.
“Không phải. Ta chỉ là đang nghĩ, nếu thật sự phục quốc, ngươi nhất định phải giúp ta hảo hảo quản lý Hạ Quốc. Ngươi là phu quân của ta, Hạ Quốc tương lai chính là của ngươi.”
“Là hai người chúng ta.” Cánh tay hắn lại siết thêm vài phần, gắt gao ôm lấy ta.
Ta không nói nữa, chỉ nhắm mắt lại, tựa vào trong lòng hắn, hưởng thụ sự yên tĩnh của giờ phút này. Sau ki phục quốc, ta sẽ ám sát mẫu hậu của ngươi, khi đó, ngươi liệu có tha thứ cho hành động sở tác sở vi này của ta không? Nhất định sẽ không, bà ta dù sao cũng là mẫu thân của ngươi. Nhưng là…… Chuyện ta đã đáp ứng với Hy ta nhất định phải làm được, ta tuyệt không thất tín với hắn.
Khi ta nghĩ đến thời gian đã đứng yên tại giây phút lặng im này, Liên Thành dùng thanh âm khàn khàn nói với ta: “Phức Nhã, ta yêu nàng. Cho dù phải lấy giang sơn này làm vật trao đổi, ta cũng sẽ không để nàng rời đi, không ai có thể cướp đi người bên cạnh ta.”
Những lời này của hắn giống như lời tuyên thệ, đặc biệt chân thật, khiến lòng ta như có thêm một sức nặng vô hình, chèn ép tới mức không thở nổi.
“Nếu có một ngày ta làm chuyện thực có lỗi với ngươi, ngươi sẽ tha thứ ta sao?”
“Sẽ không.” Hai chữ này của hắn làm toàn thân ta cứng đờ, nhất thời chân tay luống cuống đứng lên. Lại nghe hắn ôn nhu cười nói: “Nếu nàng làm chuyện có lỗi với ta, nhất định là do ta đã có lỗi với nàng trước, cho nên những lời này nên để ta nói với nàng với phải.”
Ta quay đầu nhìn dung mạo tịnh bạch như tuyết của hắn, cuối cùng thật sâu nhìn chăm chú vào mắt hắn, “Hy vọng chúng ta có thể mãi mãi như vậy, ta cảm thấy bản thân đã nợ ngươi quá nhiều, ta muốn trả nợ toàn bộ cho ngươi.”
Hắn không do dự mà khẽ gật đầu, “Nàng có biết, cái ta muốn không phải là sự áy náy của nàng.”
Ta thản nhiên cười cười, sau đó nắm lấy tay hắn, gật gật đầu.
Lam uyển
Trăng treo trên cao, ngự uyển sâu thẳm, sương đêm thoảng qua ống tay áo để lại cảm giác ẩm ướt.
Ta cùng với Liên Thành sớm đã lên tầng trên Phượng thai trong Lam uyển, nương theo ánh trăng có thế nhìn rõ một mảng bỏ hoang phía sau, cỏ dại mọc um tùm, hết sức u tĩnh. Ta tin tưởng chắc chắn rằng Linh Thủy Y sẽ đến, bởi vì bốn chữ ta đã viết trên giấy “Tru sát Thần phi”. Ta tin tưởng, nàng nằm mơ cũng muốn giết ta, huống chi mấy ngày trước ta còn giá họa cho nàng, công nhiên cùng nàng đối chọi, sợ là từ sau hôm đó, nàng chẳng có được một ngày ngủ ngon.
Lại đợi thêm một lúc, một bóng người chậm rãi bước về hướng này, ta kéo Liên Thành tìm nơi ẩn nấp, vụng trộm nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
Bóng người càng lúc càng gần, ánh trăng rọi lên dáng hình, hé ra dung nhan tuyệt mỹ, dưới ánh trăng lại có chút tái nhợt quỷ dị, vẻ mặt lại lạnh lẽo dị thường. Ánh mắt nàng đầy ắp lo âu, đề phòng nhìn tứ phía, lúc này, một cái bóng đen khác đi ra, trăng tàn soi một mảng mênh mông, là Hy, hay đúng hơn, là Hy dưới lốt hóa trang Liên Dận.
“Không phải đã nói về sau chúng ta không nên gặp nhau nữa sao?” Linh Thủy Y dùng ánh mắt lạnh lùng, cứng rắn nhìn hắn.
“Như thế nào? Không muốn gặp ta sao?” Liên Dận cười lạnh một tiếng, giữa nơi hoang vắng có vẻ phá lệ âm trầm đáng sợ.
“Trong thời khắc nguy hiểm như vậy chàng như thế nào còn tìm ta, vạn nhất bị kẻ khác phát hiện liền nguy rồi.” Ngữ khí của nàng mang theo vài phần lo lắng.
“Lúc này chúng ta không thể nào tiếp tục bỏ qua được nữa, chuyện của chúng ta Thần phi đã biết rõ nhất thanh nhị sở, không giết ả, hai người chúng ta sẽ chẳng còn đường sống.”
Vừa nghe đến hai chữ“Thần phi”, ánh mắt của nàng phút chốc trở nên âm ngoan, “Mạng của ả tiện nhân đó cũng thật dai, phái nhiều sát thủ đi Hạ quốc như vậy cũng không giết nổi ả, ta thực hoài nghi năng lực làm việc của chàng.”
Nghe đến đó, ta phát ra một tiếng hít sâu lạnh lùng, quả thật là sát thủ do bọn họ phái đi! Độc ác như vậy, còn muốn đẩy cả Liên Thành vào chỗ chết, hay cho bọn họ, muốn thâu tóm cả triều đình này sao?
Liên Thành nắm tay ta đến căng thẳng, ta nhẹ nhàng nắm lại tay hắn, giúp hắn trấn an, hắn mới có thể buông lỏng ra vài phần, yên lặng nhìn hết thảy sự việc trước mặt, trên người tản ra sát khí âm lãnh.
“Chúng ta không cần nói những chuyện này nữa.” Liên Dận bước gần về phía nàng, đưa tay vuốt ve hai gò má nàng, “Lâu như vậy không gặp nàng, ta thật sự rất nhớ nàng.”
Linh Thủy Y dùng sức huy khai tay hắn, “Chú ý tới trọng điểm, ta chính là hoàng hậu.”
Ánh mắt Liên Dận lạnh lẽo đến rùng mình, “Linh Thủy Y, khắp nơi trên người nàng có nơi nào ta chưa sờ qua sao?”
“Ngươi còn dám nói, nếu không phải ngươi chủ động dụ hoặc ta, ta sẽ cùng ngươi làm chuyện đó sao? Nếu không làm chuyện đó, bây giờ cũng chẳng phải phát sinh thêm nhiều cớ sự như vậy. Ngươi mau chóng giải quyết con tiểu tiện nhân Thần phi kia, nếu không chúng ta không bao giờ có thể gặp mặt……” Linh Thủy Y nguyên bản la hét phẫn nộ đột nhiên cứng đờ, mở to hai mắt nhìn Liên Thành từng bước một đi xuống Phượng thai, cuối cùng bước về phía nàng.
Thân thể của nàng run nhè nhẹ, sau đó chỉ vào Liên Dận, “Hoàng Thượng…… Là hắn……” Thanh âm lại một lần nữa cứng đờ, bởi lẽ người trước mắt đã không còn là Liên Dận, căn bản chính là Hy.
Hy vứt mặt nạ da người trong tay vào bụi cỏ, cúi người hành lễ, “Thần tham kiến Hoàng Thượng.”
Liên Thành đi đến trước mặt Linh Thủy Y, nhìn nàng hồi lâu, “Thủy Y, trẫm sớm đã biết dung mạo Phức Nhã là do ngươi hủy, sở dĩ không có xử trí ngươi là do ngươi họ ‘Linh’, dù sao ta thực có lỗi với Linh gia các ngươi. Nhưng trẫm vạn vạn không nghĩ tới, ngươi chẳng những dám thông đồng làm chuyện này với đệ đệ của trẫm, lại một lần nữa muốn giết Phức Nhã. Lần này đây, trẫm tuyệt đối không khoan thứ cho ngươi.”
Nàng ngơ ngác đứng tại chỗ, nước mắt ngưng tụ kín cả vành mắt, nhưng nàng thủy chung không giải thích, cũng chẳng cầu xin tha thứ, chỉ nghẹn ngào nói, “Liên Thành, ta vẫn luôn biết rằng trong lòng ngươi không có ta, nhưng ta cho rằng chỉ cần dùng chân tình của mình đối đãi, sẽ có một ngày ta cảm động ngươi, khiến ngươi yêu ta. Ta tận tâm hết sức sắm vai một hảo thê tử, ta học được nhường nhịn, học được khoan dung, thậm chí vì nhân nhượng ngươi, ta buông bỏ cả giá trị của một công chúa, tất cả chỉ vì ta yêu ngươi. Nhưng sự xuất hiện của ả nữ nhân này đã đánh nát toàn bộ giấc mộng của ta!” Nàng dùng ánh mắt oán hận nhìn về phía ta, “Ta đố kỵ nàng, nàng dựa vào cái gì mà có được tình yêu của ngươi! Ngày ấy ta rõ ràng giúp nàng thoát khỏi Thừa tướng phủ, nàng đáp ứng ta sẽ không bao giờ trở về gặp ngươi, nhưng nàng ta lại nói không giữ lời, nàng lại quay về bên cạnh ngươi, ta thì sao? Nàng dựa vào cái gì phá hư tình cảm vợ chồng của chúng ta.”
“Nếu nói đến phá hư, ngươi mới chính là kẻ thứ ba xen vào, phá hư tình cảm của chúng ta.” Liên Thành vừa thốt ra liền khiến Linh Thủy Y giật mình, nàng mê mang hỏi: “Ta mới là?”
“Phức Nhã nàng vốn là vị hôn thê của ta, nếu không phải ngươi cố ý cầu hoàng huynh của ngươi tứ hôn, ta như thế nào thú ngươi? Ta hận nhất chính là có người miễn cưỡng ta làm chuyện ta không muốn, cho nên dù ngươi đối xử tốt với ta như thế nào, ta cũng sẽ không yêu ngươi.” Liên Thành nói chuyện thanh âm mặc dù trầm thấp, lại giấu giếm sự vô tình tuyệt hạn.
Linh Thủy Y lay động thân mình một cái, suy sụp ngã xuống bụi cỏ ướt đẫm sương đêm, đầu cúi thấp, nước mắt từng giọt nhỏ lên mu bàn tay nàng, “Ta thật sự sai lầm rồi sao? Sẽ không…… Là nàng…… Đều là nàng! Không có nàng ta sẽ không bị tức giận làm mù lý trí, sẽ không cùng Liên Dận làm ra những việc cẩu thả đó……”
“Không có nàng, ta cũng không yêu ngươi.”
Liên Thành một câu liền bóp chết tia mong đợi cuối cùng của nàng, nàng kinh ngạc ngửa đầu nhìn Liên Thành, ngay cả khóc cũng quên mất. Nhìn bộ dáng thê thảm của Linh Thủy Y, ta đột nhiên cảm thấy nàng cũng là một kẻ đáng thương.
“Hoàng Thượng tính xử trí nàng như thế nào?” Hy không vì bộ dáng khóc sướt mướt của Linh Thủy Y mà dao động, lạnh lùng mở miệng.
Liên Thành cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nói vỏn vẹn hai chữ “Phế hậu”.
“Hoàng Thượng, đừng quên, ngài còn nợ nàng ta một mạng, là mạng của hoàng huynh nàng ta.” Ta không thể khống chế được chính mình, thanh âm liền thốt ra, “Nhất dạ phu thê bách dạ ân, nàng mặc dù đáng giận, nhưng cũng rất đáng thương.”
“Ngươi không cần giả vờ hảo tâm ban ơn lấy lòng, đều là do ả tiện nhân nhà ngươi, đều là ngươi làm hại……” Linh Thủy Y điên cuồng mà quát ta, thanh âm không ngừng khuếch tán ở bốn phía, phá lệ thê lương.
“Phải, ta muốn ngươi vẫn phải như trước, ngồi trên ngôi vị hoàng hậu, ta muốn ngươi vĩnh viễn nhớ rõ, là ngươi thiếu nợ ta. Ta muốn ngươi cả đời cũng không thể an tâm.” Ta tiến lên từng bước, đối mặt cùng ánh mắt như muốn chém ta thành trăm nghìn mảnh của nàng, “Ngươi phải biết rằng, những việc làm của ngươi không phải chỉ hai chữ “Phế hậu” là có thể giải quyết, ngươi xứng với cái giá cả đời bị lương tâm khiển trách.”
Ngay trong đêm hôm đó, Liên Dận bị cách quan tước, cả đời không được bước vào hoàng cung nửa bước; Linh Thủy Y bị thu hồi kim ấn, giam cầm tại Hoàng hậu điện, cấm can thiệp vào hậu cung. Liên Thành cứ như vậy làm xong hai đại sự vang dội, khiến cho đại đa số người trong triều cảm thấy khó hiểu cùng phản đối. Nhưng là Liên Thành vẫn chưa giải thích nguyên nhân, đây là gia sự, quả quyết không thể để cho các đại thần trong triều biết.
Đêm đó, Bạch Phúc công công đem kim ấn hoàng hậu đưa đến Chiêu Dương cung, nói là Hoàng Thượng phân phó, sau này ta sẽ thay thế hoàng hậu chưởng quản hậu cung. Đồng thời Thái hậu cũng đến, không đợi ta hành lễ, bàn tay của bà đã vung thẳng về phía ta. Ta không trốn, gồng người cố gắng tiếp một cái tát của bà, nửa bên mặt cảm thấy đau nóng. Bà đột nhiên xuất hiện ở đây, lại tức giận như vậy, chắc là Liên Thành vẫn chưa kịp bẩm báo chuyện của Linh Thủy Y và Liên Dận cho bà rồi.
“Thần phi ngươi thật to gan, dám cổ động Hoàng Thượng đối phó thân đệ cùng thê tử kết tóc của mình.” Thái Hậu thanh thanh chỉ trích, trong lòng tức giận đến mức cả gương mặt cũng đỏ lên.
Ta hờ hững mà chống đỡ, “Nô tì không có.”
“Tối nay Hoàng Thượng vẫn luôn ở cùng một chỗ với ngươi, mới hồi Chiêu Dương cung đã hạ xuống hai đạo chỉ, bọn họ đã phạm phải tội đại nghịch nào mà đáng bị như thế? Nhất định là ngươi dùng loạn ngôn mê hoặc Hoàng Thượng, phế hậu lập ngươi. Ai gia nói cho ngươi biết, ngươi đừng có vọng tưởng.” Thanh âm của bà càng lúc càng cao, toàn thân vì tức giận mà run rẩy.
“Chẳng lẽ Hoàng Thượng không nói với ngài sao?” Thanh âm bình tĩnh của ta đối lập hẳn với thanh âm phẫn nộ của thái hậu.
“Nói cái gì?”
Ta di bước tiến lên, tựa sát vào tai bà, dùng thanh âm chỉ có hai chúng ta nghe được, nói: “Em chồng cùng đại tẩu có gian tình, Thái hậu, nếu là ngài, ngài sẽ xử trí ra sao?”
Chỉ thấy Thái Hậu sắc mặt chợt biến đổi, môi khẽ giật, nhưng một chút thanh âm cũng không phát ra. Ta tinh tường thấy, có vài giọt mồ hôi lạnh dọc theo trán bà rơi xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...