“Thanh Hà tỷ tỷ, thật hâm mộ tỷ nha!” Nhóm nha hoàn vẻ mặt hâm mộ nhìn Thanh Hà.
Thanh Hà cười đắc ý, ngoài miệng lại là khiêm tốn nói: “Không có gì, sau này các ngươi nhất định cũng sẽ được đề thăng.”
Nhóm nha hoàn nghe Thanh Hà nói xong, cũng ở trong lòng âm thầm cầu nguyện, chỉ hy vọng có ngày nào đó cũng có thể giống Thanh Hà trở thành người hầu hạ bên cạnh các chủ tử.
“Được rồi, không nói chuyện nữa, tiểu thư kia còn có chút chuyện, ta đi trước đây.” Thanh Hà cười, vui vẻ trở về Vi Lạc Các.
Nhóm nha hoàn đều hâm mộ nhìn bóng dáng Thanh Hà rời đi, vẫn là y phục của nha hoàn nhị đẳng chất liệu tốt hơn nhiều, không giống các nàng, mặc toàn là y phục chất liệu vải thô.
“Tiểu thư, Triệu công tử tới.” Thanh Du đi vào trong phòng, chỉ thấy Tô Khanh Lạc lại đang xem thư.
“Mời hắn vào đi, ta đi ngoại sảnh tiếp đãi hắn.” Tô Khanh Lạc nghe vậy khẽ nhíu mày, mặc dù ngoài mặt thái độ của Triệu Thanh Nhiên không khác gì với mọi người, nhưng mà chán ghét trong lòng Tô Khanh Lạc đối với Triệu Thanh Nhiên lại là không thể xóa nhòa.
Thanh Du lập tức đi mời Triệu Thanh Nhiên vào trong phòng. Tô Khanh Lạc mặc áo ngoài rồi đi ra, lập tức nhìn thấy Triệu Thanh Nhiên ý cười đầy mặt.
“Không biết Triệu công tử tới, để công tử đợi lâu rồi.” Tô Khanh Lạc hàm chứa xin lỗi nói.
Triệu Thanh Nhiên ôn hòa cười một tiếng: “Không có gì đáng ngại, ta cũng không có chờ bao lâu.”
Tô Khanh Lạc cười đi đến bên kia ngồi xuống: “Không biết công tử tới là có chuyện gì?”
Triệu Thanh Nhiên cười cười, dịu dàng nói: “Không có việc gì, chỉ là nghe nói nàng từ trong cung trở về rồi, liền tới đây nhìn xem nàng có tốt hay không.”
Tô Khanh Lạc kinh ngạc nhìn Triệu Thanh Nhiên, sau đó cảm động cười nói: “Lạc Nhi mọi chuyện đều tốt, đa tạ Triệu công tử quan tâm.”
Triệu Thanh Nhiên tùy ý nói: “Nàng với ta cần gì khách khí như vậy, ta quan tâm nàng là chuyện nên làm.”
Tô Khanh Lạc tất nhiên là biết Triệu Thanh Nhiên đang nói đến chuyện đính hôn, xấu hổ cúi đầu.
Triệu Thanh Nhiên nhìn thấy động tác nhỏ này của Tô Khanh Lạc, nhỏ đến mức không thể nhận ra mà cười đắc ý.
Mấy ngày trước đây chuyện trúng độc xảy ra ở trong cung yến, vốn tưởng rằng Tô Khanh Lạc hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng thật ra trong lòng Triệu Thanh Nhiên còn có chút nho nhỏ may mắn, cuối cùng không cần phải cưới xấu nữ này làm thê tử. Nhưng sau đó lại nghe nói Tô Khanh Lạc đã bình yên vô sự trở lại phủ, còn được sắc phong làm nữ quan, tuy không phải là chức quan gì lớn, nhưng mà cũng là một chuyện phi thường vinh quang.
Cũng là vì việc này, Triệu Thanh Nhiên mới thay đổi thái độ với Tô Khanh Lạc Bây giờ xem ra, nữ quan thì sao chứ, còn không phải bị thần phục dưới sức quyến rũ của hắn sao?
Nhìn bộ dáng e thẹn của Tô Khanh Lạc, nghĩ đến ngày ấy nhìn đến vết sẹo trên mặt của Tô Khanh Lạc, Triệu Thanh Nhiên đột nhiên cảm thấy một trận ác hàn, mình thật sự phải cưới một thê tử xấu xí như vậy sao?
Cẩn Nhi vẫn luôn ở lặng lẽ chú ý động tác của Triệu Thanh Nhiên, sắc mặt biến háo lúc nãy của Triệu Thanh Nhiên đã bị Cẩn Nhi nhìn thấy.
Lúc này, Thanh Hà đi đến.
“Tiểu thư, đồ vật đã đưa qua.” Thanh Hà nhẹ giọng nói.
Tô Khanh Lạc gật đầu một cái.
Thanh Hà đứng ở phía sau Tô Khanh Lạc, hai mắt không ngừng nhìn về phía Triệu Thanh Nhiên, liếc mắt đưa tình, tình ý vô hạn.
Tô Khanh Lạc giả vờ không nhìn thấy hành động đó của Thanh Hà, chỉ nói chuyện phiếm với Triệu Thanh Nhiên vài câu.
Triệu Thanh Nhiên cũng không có hứng thú ở lâu với Tô Khanh Lạc, nói chuyện được một lúc thì rời đi.
“Tiểu thư, nô tỳ xin cáo lui.” Thanh Hà nói với Tô Khanh Lạc.
Tô Khanh Lạc gật đầu một cái, Thanh Hà bước nhanh rời đi.
“Tiểu thư, ngài nhìn dáng vẻ hồ ly tinh kia của nàng ta đi, đôi mắt cũng hận không thể dán luôn ở trên người Triệu công tử, thật là không biết xấu hổ.” Cẩn Nhi khinh thường nói.
Tô Khanh Lạc không quan tâm cười cười nói: “Nếu nàng ta thích thuận theo nàng đi, có thể như ý nguyện được hay không thì phải xem vận số của nàng rồi.”
Thanh Hà từ Vi Lạc Các chạy ra, nhìn thấy Triệu Thanh Nhiên còn chưa đi xa, cẩn thận chỉnh sửa lại y phục và tóc, đuổi theo.
“Triệu công tử.” Thanh Hà ở phía sau Triệu Thanh Nhiên kêu lên.
Triệu Thanh Nhiên dừng bước, nghi hoặc xoay đầu lại, nhìn thấy là một tiểu nha hoàn.
“Triệu công tử, tiểu thư nhà ta bảo nô tỳ tới tiễn ngài.” Thanh Hà thẹn thùng nói.
Hả? Triệu Thanh Nhiên có chút hoài nghi nhìn Thanh Hà, nếu như Tô Khanh Lạc để nàng ta tới tiễn mình thì tại sao lúc nãy không nói? Chẳng lẽ là……
Triệu Thanh Nhiên trong lòng đã có suy đoán, lại nhìn kỹ tiểu nha hoàn này, làn da trắng nõn, mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng, vẻ mặt quyến rũ, ngược lại dáng người so với các tiểu thư bình thường cũng không kém.
“Vậy làm phiền cô nương.” Đã là tự mình dâng lên, Triệu Thanh Nhiên tất nhiên là vui vẻ tiếp nhận.
Thanh Hà nghe vậy thẹn thùng cười một tiếng, đi ở phía trước dẫn đường cho Triệu Thanh Nhiên: “Hôm nay nô tỳ đi ngang qua hậu hoa viên, nhìn thấy hoa đào ở hậu hoa viên đã nở, đúng là cảnh đẹp đó.”
Triệu Thanh Nhiên kinh ngạc nói: “Cô nương có nói nhầm rồi không? Bây giờ là đầu thu, hoa đào sao có thể nở hoa?”
Thanh Hà lắc lắc đầu: “Thanh Hà không có nhầm, đúng là hoa đào đã nở, công tử không tin, thì đi theo Thanh Hà nhìn là biết ngay.”
Triệu Thanh Nhiên giả bộ không tin nói: “Tại hạ thật đúng là chưa từng nghe qua hoa đào nở vào mùa thu, vẫn là mời cô nương mang tại hạ đi nhìn một chút.”
Thanh Hà quyến rũ cười một tiếng, gật đầu, mang theo Triệu Thanh Nhiên đi tới hậu hoa viên.
“Ngươi ra xe ngựa bên ngoài chờ ta.” Triệu Thanh Nhiên nói với tên sai vặt đi theo tới. Tên sai vặt nghe lời rời đi.
Ngày thường hậu hoa viên của Tô phủ không có người qua lại, Thanh Hà mang theo Triệu Thanh Nhiên đi vào hậu hoa viên, nhìn thấy bốn phía quả nhiên không có ai, yên tâm.
“Ai nha!” Thanh Hà đột nhiên giống như dẫm phải rồi thứ gì, kêu một tiếng, thân mình ngã về phía sau.
Triệu Thanh Nhiên lập tức duỗi tay đỡ lấy Thanh Hà sắp ngã: “Cô nương cẩn thận.”
Thanh Hà đạt được mục đích, cũng không đứng dậy, thẹn thùng nói: “Đa tạ công tử cứu giúp, lúc nãy nô tỳ vô ý dẫm phải đá cuội, mới thiếu chút nữa bị trượt chân.”
Triệu Thanh Nhiên thấy Thanh Hà như cũ dựa vào ngực của chính mình, càng thêm khẳng định suy đoán của mình su, lại giả vờ không biết, nhìn khắp nơi: “Không biết hoa đào như lời cô nương nói ở đâu vậy?”
Thanh Hà cười thần bí, nhẹ nhàng khoác tay lên vai Triệu Thanh Nhiên, quyến rũ nói: “Chẳng lẽ công tử cảm thấy, Thanh Hà kém hơn hoa đào kia sao?”
Triệu Thanh Nhiên thấy Thanh Hà đã nói ra ý đồ của nàng ta, cũng không giả bộ nữa, hai tay ôm chặt lấy Thanh Hà: “Cô nương tất nhiên là đẹp hơn hoa đào kia nhiều.”
Trong lòng cả hai người ngầm hiểu lẫn nhau, cười một tiếng.
“Tiểu thư, hôm nay quản gia sai người lại đây nói có mấy xấp vải mới đưa tới, bảo ta qua đó lấy về.” Cẩn Nhi cười nói, từ khi tiểu thư được sắc phong làm nữ quan, quản sự trong phủ cũng không còn khi dễ Vi Lạc Các giống như trước kia nữa, có cái gì tốt cũng đưa lại đây.
“Ừ, ngươi đi đi. Ta muốn đi hậu hoa viên một chút, các ngươi không cần đi theo.” Tô Khanh Lạc một mình đi ra ngoài.
“Tiểu thư!” Cẩn Nhi hô: “Tiểu thư từ từ, hậu hoa viên gió lớn, nô tỳ cho ngươi khoác thêm cái áo choàng cho ngài.” Nói xong đi đến trước người Tô Khanh Lạc, khoác áo choáng vừa mới lấy ra cho Tô Khanh Lạc, lúc này mới để Tô Khanh Lạc rời đi.
Vị trí của Vi Lạc Các ở Tô phủ vốn có chút hẻo lánh, Tô Khanh Lạc đi một lát liền tới hậu hoa viên.
Đi đến một cây dưới tàng cây của một hải đường, Tô Khanh Lạc khẽ ngẩng đầu lên nhìn hoa hải đường trên cây, cánh hoa hồng nhạt bay lướt qua dừng ở trong lòng bàn tay của Tô Khanh Lạc, môi đỏ dưới khăn che mặt Tô Khanh Lạc cười cong lên, vẻ mặt toàn là vui vẻ.
Một bên phía sau núi giả, nam tử mang mặt nạ bạc nhìn một màn này, chỉ nghĩ đến bốn chữ, năm tháng yên lặng.
“Công tử, ngươi thích Thanh Hà chứ?” Bên tai Tô Khanh Lạc truyền đến giọng nói quen thuộc. Quay đầu, liền nhìn thấy Thanh hà trong lòng của Triệu Thanh Nhiên. Tô Khanh Lạc lập tức ẩn thân đến phía sau cây hải đường, lẳng lặng nhìn tất cả cách đó không xa.
“Thích, đương nhiên thích, ngươi tiểu yêu tinh này.” Triệu Thanh Nhiên vươn một tay khác ra, ở trên mông của Thanh Hà nhéo một cái. Thanh Hà cười khanh khách, vẻ mặt hạnh phúc.
Tô Khanh Lạc kinh ngạc nhìn một màn này, mặc dù hận thấu Triệu Thanh Nhiên, nhưng khi tận mắt nhìn thấy người đã từng là trượng phu của mình khanh khanh ta ta cùng với nữ nhân, Tô Khanh Lạc vẫn có chút khó có thể tiếp thu. Nghĩ đến đứa con chưa sinh ra của nàng kia, nghĩ đến những chuyện ở kiếp trước, trong mắt phượng của Tô Khanh Lạc dâng lên hận ý. Cười lạnh nhìn hai người kia thân thiết, Tô Khanh Lạc âm thầm nói cho chính mình, nàng muốn chính là kết quả như vậy, nàng hẳn là phải cao hứng mới đúng.
“Nhìn vị hôn phu của mình thân thiết cùng với nữ nhân khác, thật sự không sao cả sao?” Giọng nói của nam tử vang lên ở phía sau khiến cho Tô Khanh Lạc cả kinh, quay đầu lại, mặt nạ màu bạc đập vào mắt.
“Là ngươi.” Tô Khanh Lạc nhẹ giọng nói.
“Tô tiểu thư còn nhớ rõ ta sao, chẳng lẽ là đối với ta nhớ mãi không quên? Khó trách ngươi nhìn tướng công tương lai của mình thân thiết với nữ nhân cũng không quan tâm.” Nam tử mang mặc nạ bạc tà mị cười, đi tới bên cạnh Tô Khanh Lạc.
“Từ khi nào Tô phủ của ta trở thành nơi du ngoạn của ngươi vậy?” Vẻ mặt Tô Khanh Lạc không vui nói.
Nam tử mang mặt nạ bạc cũng không trả lời Tô Khanh Lạc, chỉ là nhìn vị trí của Triệu Thanh Nhiên và Thanh Hà, cười nói: “Thật sự không sao cả sao?”
Tô Khanh Lạc nhàn nhạt lắc đầu: “Có liên quan gì đến ta chứ?”
Vừa dứt lời, Tô Khanh Lạc chỉ cảm thấy thân thể của mình chợt nhẹ, tiếp theo trên trán là một mảnh ấm áp.
“Như vậy cũng không sao cả sao?” Nam tử mang mặt nạ bạc sờ sờ môi, tà mị cười nói.
Lúc này Tô Khanh Lạc mới ý thức được vừa nãy ấm áp trên trán của mình từ đâu mà đến: “Ngươi!” người nam nhân này có biết hắn vừa mới làm cái gì hay không! Tô Khanh Lạc khó thở, hận không thể trực tiếp cho nam tử mang mặt nạ bạc một quyền.
“Suỵt ——” Nam tử mang mặt nạ một phen kéo Tô Khanh Lạc qua, một tay khác che miệng Tô Khanh Lạc lại, mang Tô Khanh Lạc kéo tới sau núi giả.
Tô Khanh Lạc giãy giụa, nam tử mang mặt nạ bất đắc dĩ ở bên tai của Tô Khanh Lạc nhỏ giọng nói: “Nếu như ngươi muốn bị bọn họ phát hiện, vậy ngươi cứ việc động đậy đi.”
Tô Khanh Lạc dừng lại giãy giụa, nhìn về phía Triệu Thanh Nhiên, quả nhiên nhìn thấy hai người kia nhìn về phía bên này.
Nam tử mang mặt nạ nhìn người ở trong ngực mình, hơi sững sờ, mới nãy chính mình bị gì vậy, thế nhưng muốn hôn nữ nhân này, hơn nữa, thật đúng là đã hôn thành công……
Triệu Thanh Nhiên và Thanh Hà nhìn một hồi lâu, không phát hiện người nào, mới quay đầu đi.
“Thời gian không còn sớm, nơi này không tiện ở lâu, ta đi về trước.” Triệu Thanh Nhiên buông Thanh Hà trong lòng ngực ra, nói.
Vẻ mặt của Thanh Hà không tha, không chịu buông Triệu Thanh Nhiên ra: “Công tử sẽ lấy ta chứ?”
“Đương nhiên, chờ nàng theo tiểu thư của nàng gả sang đây, ta sẽ nạp nàng làm di nương.” Triệu Thanh Nhiên hứa hẹn nói.
Lúc này Thanh Hà mới lưu luyến không rời buông tay ra: “Vậy công tử phải thường tới xem Thanh Hà đó nha.”
Triệu Thanh Nhiên gật đầu một cái, hai người chia nhau ra mà rời khỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...