Thiên Hựu một lòng một dạ cùng vài đạo vết thương mạnh mẽ so sánh, Mục Khuynh Tuyết trong lòng cảm động, nhưng nhiều hơn là dở khóc dở cười…
Mắt thấy tên gia hỏa này đều chà xát gần nửa canh giờ, lại lau một hồi, nước đều phải nguội rồi!
Mục Khuynh Tuyết một bên suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, nhưng trong lòng lại không muốn phá tan mỹ hảo lúc này, thật là rối rắm!
“Aiz…. Lau không rơi…” Thiên Hựu ảo não thở dài
“Đứa ngốc…” Mục Khuynh Tuyết cười lắc lắc đầu
“Đúng rồi, thời gian không còn sớm, ngươi nên trở về nghỉ ngơi rồi chứ?” Thừa dịp Thiên Hựu lên tiếng đánh vỡ bình yên này, Mục Khuynh Tuyết lúc này mới từ trong trong không khí kia nhảy ra ngoài
“Ừm… Có phải là nước lạnh rồi? Ta lại đi giúp ngươi đốt nóng” Thiên Hựu lúc này mới phản ứng lại, thời gian lau lưng lâu dài chút….
“Không cần, ta cũng gần như tắm xong rồi, một hồi, ta còn muốn đi tìm một người tính sổ” Mục Khuynh Tuyết nói qua, nghiêm sắc mặt
“Mẹ nuôi lại chọc ngươi giận?” Thiên Hựu bất đắc dĩ lắc lắc đầu
“Hừ” Mục Khuynh Tuyết hừ một tiếng, không để ý tới nữa
“Được rồi, vậy ta trước tiên…” Thiên Hựu nói xong đứng dậy, dư quang cũng không cẩn thận quét đến trêи đồ vật dưới đáy bồn tắm, thoáng chốc sáng mắt lên!
“Làm sao vậy?” Mục Khuynh Tuyết sững sờ, quay đầu liếc mắt nhìn, đã thấy Thiên Hựu một đôi mắt nhìn chằm chằm nút gỗ một bên dưới đáy bồn tắm, trong đầu lập tức lóe qua một tia ý nghĩ đáng sợ!
Báo ứng!
“Ngươi….” Mục Khuynh Tuyết lần đầu tiên chột dạ, nhưng mà cô lại nghiêm mặt, ý đồ ở trêи khí thế doạ lui Thiên Hựu!
“Tại sao còn chưa đi?” Mục Khuynh Tuyết có vẻ như rất bình tĩnh mở miệng
Thiên Hựu nghe vậy, ánh mắt tránh né nhìn cô hai cái, sau đó gật gật đầu, xoay người lại, nhưng đi không đến hai bước, trong lòng không cam lòng a!
Bỏ đi! Chết thì chết thôi! Thiên Hựu quyết tâm liều mạng, lại quay người trở lại bên cạnh thùng tắm
Mục Khuynh Tuyết thầm nghĩ không tốt! Không doạ được!?
“Còn có chuyện gì sao?” Tiếp tục giả vờ bình tĩnh!
“Cái kia…” Thiên Hựu một mặt không tự nhiên giơ tay gãi gãi mũi
“Cái kia…khụ…” Do dự một lát
“Có việc liền nói” Nhìn dáng vẻ Thiên Hựu muốn nói lại thôi này, Mục Khuynh Tuyết lòng tràn đầy nghi hoặc, nàng không phải muốn đá nút gỗ báo thù sao?
“Ân… Chính là… Ngươi… Ngươi có thể hay không…”
Mục Khuynh Tuyết cũng là sốt ruột thay nàng, đây rốt cuộc là muốn nói cái gì a?
Mắt thấy trêи mặt Mục Khuynh Tuyết lóe qua vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, Thiên Hựu vội mở miệng…
“Có thể hay không… Có thể hay không… Hôn… Hôn ta một cái…” Nói xong, Thiên Hựu cả người căng thẳng không kềm chế được, một đôi tay cũng không biết nên để nơi nào!
“Cái gì?” Mục Khuynh Tuyết sững sờ, theo bản năng hỏi lại một câu
“Không được sao…” Thiên Hựu sắc mặt thay đổi, vẻ mặt mất mác hơi đảo qua một chút
Mục Khuynh Tuyết bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thầm nói đứa nhỏ này cũng là không dễ dàng a…
“Nếu như… Ngươi không… Không hôn ta… Vậy ta… Ta thì…”
“Nga? Ngươi thì thế nào?” Vốn là nhìn Thiên Hựu dáng dấp nhỏ đáng yêu, đã muốn thỏa hiệp, cũng không ngờ Thiên Hựu lại đột nhiên lên tiếng nỗ lực đe dọa!
Dựa theo tính tình của Mục Khuynh Tuyết, Thiên Hựu động tác này… Lành ít dữ nhiều…
Thiên Hựu cúi đầu xuống, ánh mắt ra hiệu Mục Khuynh Tuyết
Mục Khuynh Tuyết thuận thế nhìn lại, Thiên Hựu một cái móng nhỏ đã không an phận đạp lên nút gỗ…
“Mục Thiên Hựu! Ngươi dám!” Mục Khuynh Tuyết quát to một tiếng, dọa đến Thiên Hựu run run một cái
Nhưng mà! Đã đi đến bước đi này rồi! Dù sao cũng là chết! Thiên Hựu cũng nghĩ rõ rồi!
“Ta…. Ta đá xong thì chạy, không nhìn”
“Ngươi!” Mục Khuynh Tuyết giơ tay chỉ vào Thiên Hựu, càng là nhất thời nghẹn lời!
Không biết giờ khắc này mấy người đang ở ngoài phòng nghe lén đã cười điên rồi!
Lạc Tử Y và Lạc Tuyết tự nhiên không cần phải nói, che miệng lại liều mạng không để cho mình lên tiếng
Cả An Lương bị mạnh mẽ kéo đến xem náo nhiệt cũng không kiềm được mỉm cười, thầm nói, Thiên Hựu đời này, không từng to gan như vậy…
Trong phòng áp suất càng ngày càng thấp, Thiên Hựu thầm nghĩ không tốt, chẳng lẽ thật sự chọc xù lông rồi? Nhưng bây giờ quay đầu lại nữa, hiển nhiên đã là không còn kịp a!!
“Ta đếm ba tiếng, dù sao, ngươi sẽ không dễ tha cho ta, có việc gì lớn lao đâu, lại bị đánh một trận” Thiên Hựu bĩu môi, dĩ nhiên đã làm xong chuẩn bị bị đánh…
Mục Khuynh Tuyết trong lòng hận rồi!
Phàm là đổi người khác, cho dù là Lạc Tử Y đến, dám nói với cô lời như vậy, cũng phải nằm ngang ra ngoài!
Nhưng mà…
Tiểu gia hỏa trước mắt một mặt không cam lòng, dáng vẻ bĩu môi thực sự khiến người ta yêu thích…
“Một…” Thấy Mục Khuynh Tuyết không hề có động tác, Thiên Hựu yếu ớt đếm một tiếng
“Hai!” Vừa đếm, Thiên Hựu cúi đầu liếc nhìn nút gỗ, lùi về sau hai bước, nghiễm nhiên làm xong chuẩn bị đá bỏ chạy!
“Ngươi đem mặt nhích qua”
Ngay ở thời điểm Thiên Hựu muốn đếm "Ba", Mục Khuynh Tuyết ngữ khí ôn nhu, đột nhiên mở miệng
“A?” Thiên Hựu không kịp phản ứng, sững sờ nhìn Mục Khuynh Tuyết
Mục Khuynh Tuyết nhìn Thiên Hựu hãy còn sững sờ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu
“Đem mặt nhích qua đi” Mở miệng lần nữa
Lần này Thiên Hựu là nghe chân chân thực thực, suýt chút nữa kϊƈɦ động nhảy lên!
“Khụ…” Hắng giọng một cái, giả vờ rụt rè, chậm rãi tới gần bồn tắm, nhìn chằm chằm Mục Khuynh Tuyết một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi cúi người xuống, đây đại khái là nàng lần đầu tiên chủ động tới gần Mục Khuynh Tuyết chứ?
Mục Khuynh Tuyết trong lòng cũng là hơi động, khuôn mặt nhỏ của Thiên Hựu gần trong gang tấc, đỏ bừng bừng, non mềm mềm, còn có mỉm cười thỏa mãn của khóe miệng nàng, để Mục Khuynh Tuyết cũng thở lớn khống chế không được!
Nhưng mà…
Mục Khuynh Tuyết một tiếng cười khẽ, tay đột nhiên vừa nhấc, trực tiếp nắm lên lỗ tai nhỏ của Thiên Hựu!
“Ai ya!” Thiên Hựu một tiếng gào lên đau đớn, cũng không dám nhấc lên thân thể, chỉ lo Mục Khuynh Tuyết không buông tay, kéo rớt lỗ tai của chính mình!
“Đau đau đau…” Thiên Hựu hiếm thấy mở miệng làm nũng với Mục Khuynh Tuyết, người sau mỉm cười, buông lỏng tay, lập tức lại nghiêm nghị mở miệng
“Thủ đoạn này, ai dạy ngươi!”
Nói thẳng, liên quan với vấn đề "Ai dạy ngươi" này, Mục Khuynh Tuyết cực không muốn nghe được đáp án chính là "Là sư phụ dạy"!
Nhưng mà lần này…Cô thật muốn nghe Thiên Hựu nói ra bốn chữ này!
“Đá nút gỗ, là ngươi dạy…” Thiên Hựu ủy khuất xoa xoa lỗ tai, thành thật trả lời
Mục Khuynh Tuyết một miệng ác khí tính là để một câu nói này của nàng chặn ở trong lòng, giơ tay chỉ Thiên Hựu thật lâu, “Ra ngoài!”
Thiên Hựu bĩu môi, quay người cất bước bỏ chạy!
Mục Khuynh Tuyết rửa mặt xong xuôi mặc quần áo ra ngoài, trực tiếp tìm tới Lạc Tử Y trốn ở trong phòng của An Lương, một trận quở trách, cuối cùng, còn không quên nghiêm khắc nhắc nhở
Thời điểm về phòng của mình, đi ngang qua gian phòng của Thiên Hựu, Mục Khuynh Tuyết trong lòng hơi động, nghĩ hành động hôm nay của Thiên Hựu thì khóc cười không được, khe khẽ đẩy mở cửa phòng, đi tới bên giường, Thiên Hựu đã ngủ rồi
Ở bên giường ngồi một hồi, Mục Khuynh Tuyết đứng dậy muốn đi, rồi lại có chút không nỡ…
Quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của Thiên Hựu một lát, giơ tay sờ sờ lỗ tai hôm nay bị chính mình chà đạp, khẽ cười một tiếng
Bỏ đi…
Mục Khuynh Tuyết hơi cúi người xuống, theo mặt xinh đẹp của Thiên Hựu
“Ngươi a…” Ôn nhu oán trách
Sau đó, đầu thò về phía trước, ở trêи mặt đẹp của Thiên Hựu, nhẹ nhàng, hôn một cái…
Hết chương 59
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...