Khuynh Thành Tuyết

“Hoàng nãi nãi, Hoàng nãi nãi?” Nhìn quốc chủ hãy còn xuất thần, Thiên Hựu tò mò kéo ống tay áo của nàng

“A…. Tuyết… Không, Thiên Hựu” Quốc chủ khẽ mỉm cười, che giấu chính mình thất thố

“Hoàng nãi nãi, ngài làm sao vậy?” Thiên Hựu cau mày dò hỏi

“Không làm sao, chỉ là nhớ đến một ít chuyện khi mẹ ngươi còn bé” Vừa nhắc tới Mục Khuynh Tuyết khi còn bé, trêи mặt quốc chủ liền tràn đầy hạnh phúc

Đem Thiên Hựu nâng dậy, ôm ngồi ở trêи chân của mình, vỗ nhè nhẹ lưng áo Thiên Hựu

“Mẹ ta khi còn bé?” Thiên Hựu một mặt dáng vẻ cảm thấy hứng thú

“Mẹ ngươi, aiz, mẹ ngươi khi còn bé bướng bỉnh vô cùng, ba ngày không đánh, liền muốn mặt để lên đầu rồi” Nói đến đây, quốc chủ cũng là trở nên đau đầu, Diệp Diên một bên cũng lắc đầu cười thầm

Thiên Hựu nghe vậy lập tức hứng thú lên

“Có thật không? Hoàng nãi nãi nói cho ta nghe!” Thiên Hựu vội kéo lấy tay của Hoàng nãi nãi một trận lay động

“Không được không được” Quốc chủ lại là bàn tay lớn vẫy một cái

“Vì sao?” Thiên Hựu xẹp miệng nhỏ, gương mặt không vui

“Mẹ ngươi là người thà chết cũng muốn mặt, nếu để cho ngươi biết những chuyện mất mặt kia của nàng, ngươi để nét mặt già của nó để đâu?” Quốc chủ cười chỉ trỏ cái mũi nhỏ của Thiên Hựu, Thiên Hựu vừa nghĩ, ngược lại cũng có lý


“Đúng rồi Hoàng nãi nãi, Thiên Hựu muốn hỏi ngài mấy vấn đề” Thiên Hựu đột nhiên nghiêm mặt

“Vấn đề gì, ngươi cứ hỏi”

“Ta… Cái kia… giữa tướng quân và sư phụ của ta có thù hận gì? Vì sao tướng quân vừa mới trở về, liền đem sư phụ của ta đuổi đi?”

“Aiz” Quốc chủ nghe vậy thở dài

“Cừu oán của mẹ ngươi với sư phụ ngươi, ở trước khi ngươi sinh ra liền kết rồi”

“Năm đó, An Lương là đại tướng quân của Dực quốc, mẹ ngươi là đại tướng quân của Ngu quốc ta, hai người vì khác chủ, đánh là phải không thể dàn xếp”

“Nhưng hai người kia, sáng suốt, can đảm, mưu lược, dụng binh, không phân cao thấp, hai người ai cũng không làm gì được ai, cuộc chiến nhất thời giằng co”

“Đó là năm thứ tư của cuộc chiến, Thương Lan Thành bị đại quân của An Lương vây chặt, rơi vào khổ chiến, tướng sĩ của mẹ ngươi quyết tâm thủ thành, một mình lẻn vào Thương Lan Thành, lại trúng ý đồ của An Lương”

“Sau đó thì sao?” Thiên Hựu một mặt căng thẳng truy hỏi

“Mẹ ngươi lại há lại là hạng dễ dàng? Lúc nàng đến Thương Lan Thành, cũng đã nghĩ xong sách lược vẹn toàn” Quốc chủ một tiếng cười khẽ

“Aiz, An Lương cũng là người lòng dạ độc ác, mắt thấy Thương Lan Thành gần trong gang tấc tấn công kéo dài, An Lương cũng gấp, nàng biết rõ mẹ ngươi đối với tướng sĩ giống như tay chân, vì buộc mẹ ngươi ra khỏi thành đầu hàng, nàng ở trước mặt mẹ ngươi, tự tay, chém giết ba viên đại tướng của mẹ ngươi…”

“A….” Thiên Hựu nghe xong một trận hoảng sợ, không nghĩ tới sư phụ trong ngày thường đối với mình ôn hòa dễ thân là người nhẫn tâm như thế


“Trận chiến đó, mẹ ngươi mất ái tướng, Thương Lan Thành lại suýt nữa thất thủ, toàn quân sĩ khí hạ thấp”

“Aiz… Mẹ ngươi, cũng bị hoàn toàn chọc giận!”

“Vậy sau đó thì sao?” Thiên Hựu gật gật đầu, thầm nghĩ, mặc dù là chính mình, tận mắt nhìn binh lính sớm chiều chung đụng chết ở trước mặt mình, cũng tất nhiên muốn nổ tung!

“Vốn dĩ hai người này giao chiến nhiều năm, từng người kính nể tài hoa của đối phương, nhưng An Lương kế hoạch này trực tiếp đâm chỗ yếu của mẹ ngươi, mẹ ngươi cũng khó tránh sát tâm nổi lên”

“Sau đó…nói ra cũng là có hứng….” Quốc chủ cười lắc lắc đầu

“Mẹ ngươi dẫn tàn binh không biết trốn đến nơi nào nghỉ ngơi lấy sức, đừng nói là An Lương, chính là ta, cũng không tìm được nàng”

“Lâm trận đối địch, chủ soái mất tích, chuyện như vậy, cũng chỉ có mẹ ngươi làm được”

Quốc chủ khẽ cười một tiếng, lắc lắc đầu

“Thiên Hựu a, ngươi cũng biết sư phụ của ngươi vì sao không thừa thắng xông lên?” Quốc chủ tâm huyết dâng trào, muốn kiểm tra Thiên Hựu

Thiên Hựu nghe vậy, cau mày trầm tư một chút

“Tướng quân không biết thân ở nơi nào, đối với sư phụ mà nói, hẳn là nguy cơ càng to lớn hơn. Dù sao sư phụ ở ngoài sáng, nhưng tướng quân ở trong bóng tối”


“Ừm, đúng vậy a, ngay lúc đó binh lực cách biệt chênh lệch xa, liều mạng là bất luận như thế nào cũng không đấu lại An Lương, động tác này của mẹ ngươi, để An Lương không dám dễ dàng hành động”

“Vậy sau đó thì sao?”

“An Lương cũng biết mẹ ngươi chắc chắn bày trò, trong bóng tối đề phòng. Nhưng liên tiếp mấy tháng, mẹ ngươi không có động tĩnh gì, đừng nói là An Lương, chính là ta, trong lòng cũng là bồn chồn”

“Nhưng mà nàng đến cùng vẫn là xem thường mẹ ngươi, ngươi cũng biết, quân doanh của An Lương, được xưng tường đồng vách sắt, trong ngày thường cả con ruồi cũng không bay không vào. Nhưng mẹ ngươi lại không biết làm sao trà trộn vào trong doanh trại của nàng, ở thời điểm An Lương cùng mấy vị phó tướng thương bàn quân tình, mẹ ngươi từ trêи trời giáng xuống, bắt sống An Lương!”

“Tướng quân một thân một mình, thâm nhập địch doanh?” Thiên Hựu sợ hết hồn

Quốc chủ chân mày cau lại, nghĩ chuyện Mục Khuynh Tuyết lúc nhỏ, “Chuyện như vậy, mẹ ngươi không phải là lần đầu tiên làm”

Thiên Hựu nghe vậy suýt chút nữa cắn đầu lưỡi của mình…

“Biết được An Lương bị bắt, trẫm vốn là rất vui vẻ, nhưng sau đó lại nghĩ đến, mẹ ngươi nhịn lâu như vậy, chính là vì bắt sống An Lương, vì tướng sĩ nàng giết oan báo thù, nhưng khi đó Ngu quốc đang cần mẹ ngươi và nhân tài của An Lương như vậy, để mẹ ngươi chủ động từ bỏ sát ý, tất nhiên là không thể nào, trẫm liền để Tử Y liên tục gửi bảy phong thư, miễn cưỡng đem An Lương đòi đến”

“Nói đến, trẫm cũng là thẹn với các tướng sĩ chết ở trong tay An Lương kia, nhưng có được người đại tài này, đáng giá”

Thiên Hựu nghe xong, âm thầm không nói nên lời, chẳng trách tướng quân nhìn thấy sư phụ, hận không thể giết chết mà yên tâm…

“Mẹ ngươi tất nhiên là không cam lòng đem An Lương khỏe mạnh trả lại, trước khi đi, thưởng nàng một trận quân côn, thời điểm đợi người trả lại, trẫm vừa nhìn, tên gia hỏa tốt, một đôi chân này của An Lương, thiếu chút nữa cũng bị đánh gãy”

Thiên Hựu âm thầm lắc đầu, trong lòng từ lâu không biết nên nghiêng về phương nào…

“Sau khi An Lương bị đưa về, trẫm tự mình chăm sóc, ăn, mặc, ở, đi lại, ẩm thực sinh hoạt thường ngày không dám sơ xuất, chăm sóc đầy đủ ba tháng, có lẽ là tâm ý của trẫm đánh động nàng, nàng lúc này mới chịu quy hàng”

“Nhưng mà nàng lại nói thẳng, không thể mang binh xuất chinh, dù sao từng trọng thương tướng sĩ của Ngu quốc, nếu như muốn nàng dẫn binh, ắt phải quân tâm tan rã, thế là những năm này, nàng liền chỉ sinh hoạt ở trong cung, vì trẫm bày mưu tính kế. Ngu quốc có thể có hôm nay, hai người không thể không kể công, một người tất nhiên là mẹ ruột ngươi, người thứ hai, chính là An Lương nàng”


“Như vậy a, vậy nàng vì sao lại thành sư phụ của ta?” Thiên Hựu không rõ, thầm nói, mẫu thân chính mình suýt chút nữa phế bỏ đôi chân của nàng, nàng làm sao có thể không tính hiềm khích lúc trước, dốc lòng giáo ɖu͙ƈ chính mình?

“Đây là chủ ý của trẫm, một là bởi vì tài hoa của nàng, giáo ɖu͙ƈ ngươi, là ứng cử viên phù hợp nhất, hai cũng là vì bảo vệ mạng của nàng, mẹ ngươi không biết ngày nào trở về, nếu như phát hiện An Lương không chết, thế tất yếu lấy tính mạng nàng. Để nàng đến dạy ngươi, có ngươi ở đây ở giữa điều hòa, mẹ ngươi ít nhiều cũng phải nể mặt ngươi”

“Khó trách sư phụ những năm này dốc lòng giáo ɖu͙ƈ rồi….” Thiên Hựu trong lòng đối với An Lương lại thêm một phần cảm kϊƈɦ

“Đây ngược lại cũng không có làm khó nàng nhiều, An Lương tính tình đã là như thế, chuyện nhận định liền muốn làm đến cực hạn, nàng cũng là thật lòng yêu thích ngươi, mới bằng lòng để tâm giáo ɖu͙ƈ ngươi. Huống chi mẹ ngươi mới sinh ngươi không lâu liền dẫn quân xuất chinh, sau khi An Lương biết được, ít nhiều cũng đau lòng ngươi, lại kính nể mẹ ngươi một phần đại nghĩa này, đối với ngươi cũng là có chút mong đợi”

Thiên Hựu gật gật đầu, trầm mặc một lát

“Hoàng nãi nãi, Thiên Hựu còn có một vấn đề”

“Hỏi” Quốc chủ sủng nịch xoa xoa đầu nhỏ của Thiên Hựu

“Tướng quân nàng…. Vì sao không muốn gặp ngài?” Thiên Hựu nói vừa ra miệng, lại không nghĩ quốc chủ biểu hiện thay đổi mấy lần

“Hoàng nãi nãi, Thiên Hựu nói sai lời rồi?” Thiên Hựu ở một bên cẩn thận từng li từng tí một mở miệng

“Aiz…” Quốc chủ một tiếng thở dài, nhìn Thiên Hựu, lắc lắc đầu

“Thiên Hựu, nếu như Hoàng nãi nãi tổn thương người đối với ngươi quan trọng, ngươi sẽ… Hận Hoàng nãi nãi không?”

Thiên Hựu nghiêng đầu hơi suy nghĩ một chút, “Hoàng nãi nãi sẽ không tổn thương người quan trọng với Thiên Hựu”

“Bởi vì người quan trọng đối với Thiên Hựu, có Hoàng nãi nãi, tướng quân, sư phụ, mẹ nuôi và Lạc Tuyết, Hoàng nãi nãi lại làm sao thương tổn bọn họ?” Thiên Hựu nở nụ cười tươi sáng, nhưng quốc chủ trong lòng này, lại là chấn động, mơ hồ ý thức được cái gì….

Hết chương 32


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui