Khuynh Thành Tuyết

Ngày hôm đó trời vừa sáng, mới vừa sáng không lâu, ở ngoài tẩm điện của quốc chủ, liền truyền đến một trận tiếng bước chân vui vẻ

“Hoàng nãi nãi, Thiên Hựu!” Lạc Tuyết một đường chạy nhanh tiến vào tẩm điện quốc chủ, không ngờ va đầu vào trêи người Diệp Diên đi ra đón lấy

“Ai ya” Lạc Tuyết xoa xoa đầu nhỏ, vừa nhìn người đến, lập tức triển lộ miệng cười, “Tuyết Nhi tham kiến Diệp Diên nãi nãi”

“Tiểu công chúa, đụng đau rồi chứ” Diệp Diên cười giúp Lạc Tuyết xoa xoa đầu

“Khà khà, không đau, Diệp Diên nãi nãi, ta nghe nói Thiên Hựu hôm qua tiến cung, hiện tại ở tẩm điện của Hoàng nãi nãi sao?” Lạc Tuyết cười hì hì, tường trình ý đồ đến

“Ở là ở, nhưng mà, ngươi bây giờ sợ là không tiện gặp nàng”

“Đây là vì sao?” Lạc Tuyết không rõ

Diệp Diên cười cười, cũng không thể nói Thiên Hựu hiện tại đang ʍôиɠ trần cho Hoàng nãi nãi ngươi bôi thuốc đâu?

Đang suy nghĩ tìm từ, vừa mới hơi mất tập trung, Lạc Tuyết liền từ bên cạnh nàng chạy vào nội điện

“Hoàng nãi nãi! Thiên Hựu!”

“Ai ya!” Vừa nhìn Lạc Tuyết gào to chạy vào, Thiên Hựu một tấm nét mặt già nua xem như là không có chỗ để, trực tiếp dúi đầu vào trong chăn

Quốc chủ cười tủm tỉm nhìn Thiên Hựu, làm sao thuốc trêи tay còn không có thoa xong, cũng chỉ có thể tạm thời ủy khuất nàng một chút

“Ai nha, Thiên Hựu, ngươi lại cởi truồng rồi, không biết xấu hổ không biết xấu hổ!” Lạc Tuyết chạy đến bên giường liền thấy cảnh này, nói qua ở trêи mặt đẹp của chính mình chà xát hai lần

Thiên Hựu quả đoán giả vờ làm con rùa đen rút đầu


Diệp Diên chạy vào thấy được cảnh này, cũng là bất đắc dĩ mở tay ra, quay về quốc chủ lắc lắc đầu, âm thầm mình đã tận lực…

“Tuyết Nhi, không cho phép lấy chuyện này trêu chọc Thiên Hựu, ngươi không nhìn thấy Thiên Hựu bị thương à” Giả vờ giận, quay về Lạc Tuyết một chút nhắc nhở

“Hoàng nãi nãi ta biết rồi, chính là ta trêu chọc nàng, nhưng mà nàng sau này nếu như dám bắt nạt ta, ta liền đem chuyện này nói người nghe!”

Lạc Tuyết chu cái miệng nhỏ nhắn, gương mặt đắc ý

“Không dám không dám, công chúa đại nhân tha tiểu nhân đi…” Thiên Hựu vừa nghe lời này sốt sắng, vội từ trong chăn chui ra xin tha với Lạc Tuyết

Quốc chủ ở một bên cười ha ha nhìn hai tên gia hỏa cãi vả, gương mặt thỏa mãn

Dùng qua đồ ăn sáng, Lạc Tuyết không phải lôi kéo Thiên Hựu theo chính mình chơi, quốc chủ cũng là bất đắc dĩ, dặn một câu cẩn thận chút, cũng phái một đám nha hoàn trong bóng tối trông chừng

Trong ngự hoa viên, Lạc Tuyết chắp tay sau lưng, một mặt đắc ý đi ở đằng trước

Thiên Hựu thì lại như tuỳ tùng từng bước theo sát lấy Lạc Tuyết

“Mục Thiên Hựu!” Lạc Tuyết cười tủm tỉm hô một câu

“Ai, có tiểu nhân!” Thiên Hựu vội đáp

“Ngươi hôm nay, còn xem sách không?”

Nghe Lạc Tuyết ngữ khí vênh vang đắc ý, Thiên Hựu trong lòng một trận mắt trợn trắng, nhưng sơ hở của chính mình làm sao rơi vào trong tay tiểu tổ tông này, cũng chỉ có thể ủy khúc cầu toàn rồi!

“Không xem!”


“Ân, vậy vậy ngươi hôm nay còn luyện thương không?” Lạc Tuyết hài lòng gật gù, lại nói

“Không luyện!” Thiên Hựu gương mặt nghĩa chính ngôn từ, thầm nghĩ nếu để cho sư phụ thấy được, cần phải đem mình giải quyết tại chỗ

“Ân, rất tốt, vậy ngươi sau này còn dám chê ta vướng chuyện không?”

“Ta trước giờ chưa từng ghét bỏ ngươi vướng chuyện a!” Thiên Hựu nghiêm mặt, vội vàng rũ sạch

“Hừ hừ, vậy còn tạm được”

“Vậy bản công chúa mệnh lệnh ngươi, hôm nay theo bản công chúa chơi một ngày, để bản công chúa vui vẻ, chuyện sáng sớm, bản công chúa cố gắng quên đi” Lạc Tuyết vung vung tay, hạ lệnh

“Tuân lệnh!” Thiên Hựu nghe vậy quay về Lạc Tuyết liền ôm quyền

Cách đó không xa, Diệp Diên đỡ quốc chủ đang nhìn hai người chơi đùa

“Chủ tử, hai đứa nhỏ này, cùng với mẫu thân họ thật giống. Nhìn hai người bọn họ, thì giống như nhìn thấy Khuynh Tuyết và Tử Y năm đó”

Diệp Diên nhìn hồi lâu, tự đáy lòng cảm thán một tiếng

“Đúng vậy a!” Quốc chủ gật gù, nhìn bóng người hai người chơi đùa, trong đầu không biết đang hồi tưởng cái gì



Sắp tới đêm khuya, Lạc Tuyết mới bằng lòng đem Thiên Hựu thả về

Theo Lạc Tuyết chạy náo bận rộn một ngày, không nghĩ tới còn nổi lên chút tác dụng cường gân hoạt huyết, vết thương phía sau cũng không đau như vậy


Diệp Diên từ lâu canh giữ ở ngoài điện, mắt thấy Thiên Hựu trở về, vội vàng tiến lên đỡ lấy, cũng may mắn thâm cung đại viện này khắp nơi đều đều đèn lồng

“Làm phiền Diệp Diên nãi nãi rồi” Thiên Hựu quay về Diệp Diên cúi chào

“Tiểu công chúa chơi tận hứng rồi?” Diệp Diên một mặt yêu quý đỡ Thiên Hựu

“Chắc là tận hứng, trở lại nằm ở trêи giường liền buồn ngủ” Thiên Hựu một mặt bất đắc dĩ lắc đầu một cái

“Hoàng nãi nãi nghỉ ngơi rồi hả?” Thiên Hựu vừa nhìn sắc trời, âm thầm mình tại sao theo Lạc Tuyết chơi thì quên thời gian, muộn như vậy mới về

“Còn không có, đang phê duyệt tấu chương” Diệp Diên thở dài, trong lời nói, không vô ý mà đau

“Aiz” Thiên Hựu cũng là thở dài, thầm nghĩ Hoàng nãi nãi khổ cực như thế, nhưng chính mình lại một mực không giúp đỡ được gì

Đi vào trong điện, quốc chủ đang cẩn thận lật xem tấu chương, vẫn chưa ý thức được Thiên Hựu trở về

Diệp Diên đang chuẩn bị lên tiếng bẩm báo. Lại bị Thiên Hựu kéo ống tay áo, nhưng thấy Thiên Hựu giảo hoạt nở nụ cười, rón ra rón rén đi tới bên cạnh quốc chủ, đứng ở chỗ đứng thường ngày của Diệp Diên

Diệp Diên sững sờ, cười lắc lắc đầu

“Khụ khụ…”

Nghe quốc chủ ho hai tiếng, Thiên Hựu hơi nhướng mày, vội chạy đến nội điện đi lấy đến một cái áo choàng, khoác ở trêи người quốc chủ

Thiên Hựu sững sờ, quay đầu nhìn về phía Diệp Diên trước cửa, người sau vội từ trong tay nha hoàn nhận lấy chén trà, đưa tới trong tay Thiên Hựu cũng gật đầu ra hiệu với Thiên Hựu

Thiên Hựu cũng gật gù, trở lại bên cạnh quốc chủ, đem chén trà hai tay đưa lên

“Ân” Quốc chủ một đôi mắt này, từ đầu đến cuối cũng không rời tấu chương trong tay

Thấy quốc chủ uống xong, Thiên Hựu thu rồi tách trà


Lại hầu gần nửa canh giờ, quốc chủ uốn éo cái cổ, hoạt động một chút bờ vai, chưa kịp nàng mở miệng, liền có một đôi tay nhỏ đặt tại bả vai của nàng, nhẹ nhàng nhào nặn lên

Quốc chủ sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy được Diệp Diên đứng cửa cười tủm tỉm nhìn mình, lập tức lắc lắc đầu, duỗi tay một cái, liền đem người bên cạnh ôm vào lòng, thuận thế đặt ở trêи đùi, giả vờ giận giơ tay

” Hoàng nãi nãi đừng đánh đừng đánh, là ta là ta a…” Thiên Hựu để quốc chủ lần này dọa, vội mở miệng chứng minh thân phận

Quốc chủ một tiếng cười khẽ, giả vờ cả giận nói, “Đã trễ thế này còn chưa ngủ, chạy tới đây không phải đòi đánh sao?”

Thiên Hựu nghe vậy một mặt ủy khuất, quay đầu quốc chủ quốc chủ, “Hoàng nãi nãi chưa ngủ yên, Thiên Hựu sao một mình ngủ”

Nhưng mà Thiên Hựu một câu nói này, lại làm cho quốc chủ cả người sững sờ, nhìn phía trong ánh mắt của Thiên Hựu, là một mảnh mê man…

Đại khái là hai mươi bốn năm trước, quốc chủ đang mang theo đại quân dười tay nam chinh bắc phạt, mở rộng đất đai

Đêm đó, cũng là canh giờ này, quốc chủ đang lật xem binh thư, suy tư mưu lược, không phòng thân ảnh nho nhỏ chui vào trong lều, quốc chủ giả bộ không biết, tiếp tục suy tư chiến lược

Một suy tư kia chính là hai canh giờ, chờ quốc chủ suy nghĩ xong xuôi, mới nhớ tới tiểu gia hỏa vừa tiến vào

Quốc chủ giả nói bờ vai đau nhức, tiểu gia hỏa kia cũng giống Thiên Hựu bây giờ, vội vàng tiến lên giúp quốc chủ bóp vai

Không ngờ bị quốc chủ một cái ôm vào trong ngực, thân mật dán lên trán của cô, “Đã trễ thế này, vì sao còn không nghỉ ngơi?”

Đứa nhỏ trong lòng cười khúc khích, đưa tay ôm cái cổ của quốc chủ, “Mẫu thân chưa ngủ yên, Tuyết Nhi sao ngủ một mình?”

Khi đó Khuynh Tuyết cũng không quá 14 tuổi…

Thì ra… Tuyết Nhi của ta, đã từng cùng ta thân mật như thế… Đã từng ỷ lại mẫu thân ta đây như thế…

Lúc nào… Là bắt đầu thời điểm nào… Trong lòng Tuyết Nhi không còn mẫu thân ta đây chứ….

Hết chương 31


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui