“Ô Thước, dẫn theo một người tới cho ngươi” Văn Khúc nói ra, đi tới phía sau cách Ô Thước ba thước dừng lại
Mà giờ khắc này Ô Thước đang giương cung lắp tên, liếc bia tên, cũng không có rãnh gì để ý tới Văn Khúc
Nói cái gì có mấy phần giao tình chớ…
Văn Khúc có chút lúng túng quay đầu lại nhìn Thiên Hựu một chút, lúc này vừa nhìn, cũng cho nàng sợ hết hồn, chỉ thấy Thiên Hựu một đôi mắt nhìn chòng chọc vào Ô Thước, ánh mắt trong lúc đó lơ đãng toát ra tia âm lãnh kia, quả thực giống như đúc Mục Khuynh Tuyết!
“Ô Thước…” Thiên Hựu chỉ hơi trầm ngâm, âm thầm chính mình trí nhớ kém, người này, không phải là người ngày đó ám tiễn muốn tổn thương Lạc Tuyết sao!
Nhìn thân áo giáp màu đen quen thuộc kia, Thiên Hựu bừng tỉnh nhớ tới
Lần trước trong lúc vội vàng, chưa ra cơn giận này, vốn định liền như vậy quên đi, nhưng hôm qua khi cùng Lạc Tuyết chơi đùa, nghe nàng nhắc đến, đêm đó trở lại, sợ đến nàng một đêm yên tịnh làm ác mộng, Thiên Hựu cũng là một trận nghĩ đến mà sợ hãi
Vốn muốn có cơ hội nhất định phải thay Lạc Tuyết xả giận, không nghĩ tới, cơ hội này tới nhanh như vậy
“Ô thước!” Trêи mặt Văn Khúc không chịu nổi, lại gọi một tiếng
“Làm gì. Không nhìn thấy ta đang luyện tiễn à” Ô Thước vạn phần không tình nguyện thưởng Văn Khúc một câu
“Vèo!” Buông lỏng tay, mũi tên cấp tốc bắn ra, ở giữa hồng tâm!
“Tướng quân để ta mang một người cho ngươi” Văn Khúc cơ trí đem tướng quân ra
Quả nhiên, nghe được là chỉ ý của tướng quân, Ô Thước lúc này mới xoay người lại, nhưng mà vừa nhìn thấy Thiên Hựu, Ô Thước cũng là một trận đánh giá
“Thì ra là ngươi…” Hai người đồng thời mở miệng
Ô Thước mặt lộ vẻ không thiện, song song khi thấy được chính diện Ô Thước, Thiên Hựu lại là giật nảy cả mình!
Vốn dĩ, Thiên Hựu giật mình không vì cái gì khác, mà là mắt phải của Ô Thước kia…lại là…bị mù!
“Thế nào, sợ? tên nhóc con không ở nhà bυ" sữa, đến trong quân doanh làm gì” Ô Thước liếc Thiên Hựu một chút, khuôn mặt xem thường
“Ý của tướng quân, để nàng đến quân doanh rèn luyện một phen”
“Rèn luyện? Quân doanh là địa phương rèn luyện sao? Ở trong quân doanh, chơi là mạng!” Ô Thước đi tới bên người Thiên Hựu, ngữ khí hung ác, nói ra, chỉ chỉ mắt phải của chính mình
Thiên Hựu chỉ nhàn nhạt liếc nàng một chút, cũng không lay động
“Ngươi đi đi, nói với tướng quân, người này ta nhận, tổn thương rồi, đừng tới tìm ta thì được”
Nói xong, Ô Thước giơ tay đuổi đi Văn Khúc, trước khi đi, Văn Khúc vỗ vỗ bờ vai của Thiên Hựu, âm thầm chính mình cẩn thận
Thiên Hựu cười gật gật đầu, chờ Văn Khúc đi rồi, đánh giá bốn phía một cái, bên cạnh có 11 tên lính đang luyện tập bắn tên, lúc này liên tiếp có người quăng tới ánh mắt về phía mình
Ánh mắt của Thiên Hựu quay một vòng trêи cái sọt mũi tên phía sau họ, sau đó dừng lại ở ngón tay rách da chảy máu của họ, âm thầm lắc lắc đầu
“Nhìn thấy chưa, họ sẽ là tấm gương của ngươi, nếu đã đến rồi, vậy liền bắt đầu đi, người đâu, lấy 500 mũi tên đến” Ô Thước vung tay lên, mở miệng liền muốn 500 mũi tên
Thiên Hựu còn không có động tác gì, mười mấy người luyện tập bên cạnh đúng là một mặt kinh ngạc cộng thêm đồng tình
Không lâu, Thiên Hựu cúi đầu xuống, phía sau nhiều thêm cả 5 sọt mũi tên, quay đầu đánh giá, được thôi, chẳng trách những người kia đồng tình nhìn mình, hoá ra đã biết số lượng huấn luyện, gấp họ 5 lần a!?
Thiên Hựu bên này đau cả đầu, Mục Khuynh Tuyết bên kia lại là rất hứng thú ngồi ở một bên quan sát
“Nè” Ô Thước lấy ra một cây cung đưa tới trước mặt Thiên Hựu
Thiên Hựu dở khóc dở cười tiếp nhận, cung này đứng thẳng trêи đất, cùng với nàng càng là một loại độ cao…
“Phốc, đứa nhỏ này còn không có cao như cây cung a…” Hồng Nhạn bên cạnh Mục Khuynh Tuyết một tiếng cười khẽ, Mục Khuynh Tuyết âm thầm lắc đầu, muốn trách thì trách đứa nhỏ này quá mức kén chọn, không ăn thịt làm sao cao lớn?
“Có thể kéo ra không?” Ô Thước thấy được tỉ lệ chiều cao như thế, cũng là hiếm thấy lộ ra miệng cười
Thiên Hựu giơ tay thử một chút, ách…Thật nặng…
Muốn kéo đầy cung này, gần như cần lực kéo khoảng bốn mươi cân, mà cung tên Thiên Hựu trước đây sử dụng, đều là An Lương dựa theo sức mạnh của Thiên Hựu tự mình làm, so với cái này nhẹ không biết bao nhiêu
Nhưng mà, đó là chuyện của hai năm trước rồi.
Thiên Hựu âm thầm cắn răng, một mạch, trêи cánh tay vận dụng hết toàn lực, chậm rãi đem cung kéo dài
“Răng rắc…” Cả cung đều bị nàng kéo vang vọng răng rắc
Cứ như vậy ở bên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thiên Hựu cứ là đem cung kéo đầy!
“Phù…” Thiên Hựu buông lỏng tay, đấm đấm cánh tay
“Có chút tốn sức, nhưng không sao” Thiên Hựu quay đầu nhìn Ô Thước một chút, nói như vậy
Ô Thước tự nhiên cũng là kinh ngạc, âm thầm nói thân thể nhóc con Thiên Hựu, là cất giấu sức mạnh như thế?
“Tốt, biết bắn tên không?” Ô Thước dần dần hồi phục tinh thần, từ trong giỏ lấy ra một mũi tên, đưa tới trước mặt Thiên Hựu
“Sư phụ đã dạy một chút” Thiên Hựu nói xong, theo phản xạ quay đầu nhìn một chút, xác định Mục Khuynh Tuyết cũng không ở bên người, mới yên tâm
Tiếp nhận mũi tên ở trong tay thoáng ước lượng một hồi, lại kiểm tra một chút lông chim của đuôi tên
Mắt liếc một cái cự ly bia tên, khoảng chừng 150 bước, Thiên Hựu trong lòng âm thầm suy nghĩ
Vừa rồi một mũi tên Ô Thước bắn đi còn vững vàng đâm vào nơi hồng tâm, Thiên Hựu nghiêng đầu nhìn một chút, lại quay đầu liếc nhìn thước Ô Thước, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một tia nụ cười nghiền ngẫm
Hơi nghiêng người, hai chân mở thẳng, giương cung lắp tên, nhắm mắt chốc lát, sau đó bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm hồng tâm, nín thở, ngưng thần
“Vèo!” Mũi tên bay nhanh mà ra
“Phốc!” tiếng trúng bia
“Bốp!” tiếng rơi xuống đất
“Cái gì!” Hồng Nhạn một mặt không thể tin đi về phía trước hai bước đánh giá, tiện thể còn dụi dụi con mắt
Mục Khuynh Tuyết cảm giác mình hoàn toàn là bị Hồng Nhạn giật mình, nửa quả táo vừa rồi tuột tay rơi trêи mặt đất
“Ngươi…” Ô thước chỉ Thiên Hựu
Thiên Hựu cũng như người không liên quan loay hoay cung tên không thèm quan tâm nàng
Mũi tên vừa rồi kia, không chỉ có trúng hồng tâm, hơn nữa, nơi trúng vẫn là nơi trêи một mũi tên Ô Thước bắn trúng, vừa vặn, đem tên Ô Thước bắn đi đội lên rơi xuống
Chẳng trách Ô Thước tức giận hơn, đây rõ ràng là đang gây hấn a!
“Tốt! tốt!” Ô Thước liền nói tốt hai tiếng, cầm lấy cung của chính mình, giương cung lắp tên, một mũi tên vọt tới, lại đem đỉnh tiễn của Thiên Hựu bắn rơi
Thiên Hựu nhíu nhíu mày, không cam lòng yếu thế, giơ tay lại là một mũi tên, đem tiễn của Ô Thước đội lên rơi xuống
Hai người ngươi tới ta đi, trong nháy mắt bắn gần như 100 mũi tên, nhưng mà từ đầu đến cuối, trêи bia tên, đều chỉ có một mũi tên, vững vàng cắm ở hồng tâm
“Phù…” Mắt thấy Ô Thước lại một tiễn đội lên rơi mất tiễn của chính mình, Thiên Hựu lại không vội vã giương cung, trái lại đặt ʍôиɠ ngồi dưới đất giải lao
“Đứng lên, ai cho ngươi ngồi xuống” Ô Thước cũng là đau đầu, nhìn Thiên Hựu một chút, một mặt bất mãn
“Ta mệt rồi” Thiên Hựu lau lau mồ hôi hột trêи trán, ngẩng đầu nhìn mặt trời cay độc
Vừa rồi khi mặt trời chưa hoàn toàn ra cũng không cảm thấy rất nóng, hiện tại bên dưới sưởi nóng, thể lực cũng gấp tốc trôi đi, huống chi, kéo cung lớn như vậy, quả thật có chút vất vả
“Mệt rồi thì thế nào? Họ thì không mệt?” Ô Thước nói ra, chỉ chỉ một đám binh lính một bên vốn là nên khổ luyện tài bắn cung, giờ khắc này lại đều mắt to trừng mắt nhỏ nhìn hai người
“Các ngươi nhìn cái gì vậy, còn không luyện tiễn đi!”
Thiên Hựu cười cười, “Sư phụ nói, mệt mỏi thì phải giải lao, để phát huy tốt hơn”
“Đạo lý cái ʍôиɠ gì, trêи chiến trường cũng không người quản ngươi có mệt hay không, nhanh lên một chút đứng lên cho ta!”
“Ta không muốn. Ta khuyên ngươi cũng nghỉ ngơi một hồi. Sư phụ nói, mọi người sẽ không nhớ tới ngươi bắn trúng bao nhiêu lần hồng tâm, sẽ chỉ để ý ngươi một lần thất thủ”
“Hừ” Ô thước hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Thiên Hựu, nếu không phải nể mặt Mục Khuynh Tuyết, phỏng chừng một cước liền muốn đạp lên
Thiên Hựu không đứng lên, Ô Thước một mình tẻ nhạt, tiện tay lại kéo ra cung, liếc hồng tâm, lại là một mũi tên
“Vèo!”
“Phốc!”
Nhưng mà, mũi tên này vốn là hướng về vị trí một mũi tên phía trước đi, chẳng biết vì sao sinh ra một chút lệch ra, lại không có đem đỉnh một mũi tên trước đó bắn rơi
“Ơ, Ô Thước, thất thủ rồi!” Không biết ở đâu ra một tiếng, mọi người một trận cười vang
“Xem đi, ngươi cũng mệt rồi” Thiên Hựu liếc mắt nhìn bia tên, cười ha ha nhìn về phía Ô Thước
“Ngươi! Các ngươi!” Ô Thước giận dữ, quăng cung, quay đầu liếc nhìn Thiên Hựu phía sau, vừa rồi chính mình giúp nàng bắn đi rơi mất sọt, còn có ba sọt
“Hôm nay, ba sọt tiễn này không bắn xong, không cho ngươi ăn cơm!” Ô Thước hung tợn chỉ vào mũi của Thiên Hựu, quay đầu liền đi
Thiên Hựu không nói gì, bĩu môi, tiếp tục giải lao
Hết chương 16
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...