Lời của Ngu Thanh Thiển vang vọng trong lòng Hỏa Ly Nhã. Hắn không nghĩ trái tim theo đuổi trở thành kẻ mạnh của nàng lại kiên định đến như vậy.
“Vì theo đuổi cái mạnh, thậm chí đến tính mệnh cũng có thể vứt đi sao?” Hắn vẫn không tán thành việc nàng xuống sông.
Ngu Thanh Thiển nghiêng đầu cười: “Ta chưa bao giờ làm việc không chắc chắn, thứ sinh ra ở bên dưới làm cho ta có một khát vọng thiết tha, cho dù có nguy hiểm hơn nữa, ta cũng không muốn bỏ qua.”
Dị năng chiến đấu Mộc hệ trong người nàng giống như bị chọc tiết gà cũng đang kêu gào như vậy. Nàng có thể đoán được bên dưới sông nhất định có thứ có thể làm cho mình nâng cao được dị năng.
Cho nên, bất luận có nguy hiểm như thế nào, nàng cũng phải xuống.
Đương nhiên không phải xông xuống một cách mù quáng, nàng vẫn khá tự tin là nàng có thể giữ được tính mệnh.
“Vậy ta đi cùng với nàng.” Hỏa Ly Nhã nắm chặt tay mím môi nói.
Ngu Thanh Thiển giơ tay ra vỗ vào vai hắn: “Bọn ngươi ở lại trên bờ, nếu đi thì chỉ có thể làm vướng bận ta thêm mà thôi.”
Thực lực thiên chất của Hỏa Ly Nhã thực sự không tồi, nhưng sau khi đến học viện mới ký kết khế ước với linh thực, thời gian tu luyện quá ngắn, năng lực chiến đấu còn kém một bậc, nếu như xuống thực sự là sẽ làm liên lụy nàng.
Người khác có sống chết thế nào nàng cũng không quan tâm. Nhưng mấy người Hỏa Ly Nhã nàng vẫn là không thể nào thấy chết mà không cứu.
“Nữ nhân nhà ngươi quá coi thường người khác rồi.” Trong mắt Hỏa Ly Nhã ánh lên sự giận dữ.
Không phải là vì Ngu Thanh Thiển công kích hắn mà hắn giận. Hắn bực tức là vì thực lực của mình tại sao lại yếu như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn phát hiện mình quá yếu, trái tim mong muốn theo đuổi cái mạnh, đột nhiên bùng nổ, mong muốn trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Không phải khinh thường, mà là vì tốt cho ngươi.” Ngu Thanh Thiển đoán được tâm tư của Hỏa Ly Nhã: “Thiên chất và thực lực của ngươi không tệ, sau khi quay về luyện hóa hạt nhân tinh thể, luyện tập thêm một thời gian, sẽ tiến bộ vượt bậc, lần sau chắc chắn có thể đi cùng nhau rồi.”
Những lời này của nàng không chỉ là lời an ủi đơn thuần, mà thực sự đánh giá cao Hỏa Ly Nhã.
Ở học viện, trừ Phong Thần ra, Hỏa Ly Nhã là người có thiên chất và tiềm lực tốt nhất.
“Vậy nàng nhất định phải sống trở về đó.” Hỏa Ly Nhã biết Ngu Thanh Thiển chắc chắn sẽ không thay đổi quyết định, mím môi chặt hơn.
Ngu Thanh Thiển mỉm cười: “Yên tâm, ta có thể lơ là với bất cứ thứ gì, duy nhất sẽ không bao giờ lơ là tính mệnh.”
Người đã từng chết qua một lần sẽ càng thêm trân quý tính mệnh của mình.
Hỏa Ly Nhã lại thở dài, không nói gì nữa.
Ba người Tạ Thư sau khi biết quyết định của Ngu Thanh Thiển muốn cản lại, nhưng đều bị nàng từ chối ý tốt. Ba người cũng chỉ có thể thở dài, trong lòng cầu mong nàng có thể an toàn quay trở về.
Lại qua một khắc.
Đột nhiên, cả mặt sông dậy sóng, hình thành nên các hình xoáy nước nhỏ, cuồn cuộn chảy xiết.
Ở bờ đối diện, mấy con ma thú chưa hành động lại chen chúc nhau đứng dậy, mang theo tư thế chộn rộn, chuẩn bị để có thể nhảy xuống sông bất kỳ lúc nào.
Học viên ở hiện trường nhìn sự thay đổi của dòng sông, có lòng nhưng không đủ sức, chỉ có thể buồn bã nhìn xuống dưới sông, thực ra không có dị bảo mà bọn họ có thể dùng được.
Mặt Tần Phượng Nghi trắng bệch, toàn thân đau đến run rẩy, trên bả vai còn tàn lưu chiếc răng sắc nhọn của ma thú.
Mấy vị giáo viên không dám rút ra, sợ nàng ta chảy máu nhiều hoặc sợ sau khi rút ra thì tay nàng ta sẽ hoàn toàn tàn phế.
Chỉ để cho nàng ta sau khi trở về thì nhanh chóng cầu gia tộc trợ giúp, tìm kiếm linh dược để trị liền vết thương, không để lại di chứng quá lớn.
Nàng ta nhìn bóng dáng của Hỏa Ly Nhã và Ngu Thanh Thiển đứng cạnh nhau bên bờ sông, khuôn mặt trộn lẫn giữa sự đau đớn quằn quại và cả sự hung dữ.
Cả đám học viên từng người ngồi trên đất nghỉ ngơi, đồng thời lâu lâu lại chú ý đến động tĩnh dưới dòng sông.
Đột nhiên, Ngu Thanh Thiển vốn đang đứng trên bờ nhún ngón chân, nhẹ bay người nhảy vào dòng sông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...