Tạ Thư là thầy bói, năng lực tinh thần có thể hình thành vòng tròn bảo vệ, cho nên cuộc trò chuyện của hai người không bị người khác nghe thấy.
Nàng suy nghĩ hồi lâu, vẫn thấy không được để bạn thân rơi vào vũng bùn mỹ nam.
“Ngươi nghiêm túc chứ?” Nàng trầm tư một hồi rồi nói: “Phong Thần nổi tiếng khó đến gần, nữ nhân muốn theo đuổi chàng ta nhiều như cá diếc qua sông, nhưng toàn bị đập chết ở bên bờ.”
“Như vậy cũng tốt, ta thích nhất là làm những việc có tính thách thức.” Ngu Thanh Thiển thong thả gặm quả dại nói: “Nếu chàng dễ dàng bị nữ nhân cưa đổ, thì có cho không, ta cũng không thèm.”
Nếu như Phong Thần bị nữ nhân khác chiếm lấy, nàng chắc cũng không nhịn được mà cắt đứt cổ Phong Thần, tự tay hủy diệt hắn.
May là hắn lạnh lùng như băng tuyết, lại biết giữ mình trong sạch. Tuy có rất nhiều nữ nhân ái mộ, nhưng ai cũng không dám chiếm lấy.
“Ngươi như vậy chỉ là háo thắng muốn săn bắt người ta, vẫn là nên cân nhắc một chút.” Tạ Thư khuyên bảo nói: “Đàn ông như vậy giống như cây thuốc phiện, một khi thật sự dính vào, thì cả đời này ngươi cũng không cai được.”
Nàng thực sự sợ bạn thân của mình đơn phương rơi vào lưới tình, cuối cùng thành điên dại. Dù sao thì với tính cách ẩn giấu của Ngu Thanh Thiển mà nói hoàn toàn có khả năng này.
“Ta đã cai không được rồi.” Ngu Thanh Thiển thở dài, thần sắc thoắt ẩn thoắt hiện.
Độc tố trên người Phong Thần có thể dẫn đến kích hoạt dị năng của nàng. Nguồn sức mạnh thầm lặng yên tĩnh trên người hắn có thể vỗ về sự hung dữ tàn độc trong con người nàng. Dung nhan xinh đẹp như tranh, khí chất không vướng bụi trần, càng làm cho nàng muốn hủy diệt hoặc là dứt khoát chiếm hữu hắn.
Vừa mới đầu biết Phong Thần quá đào hoa, vì để tránh phiền phức, nàng quyết định hút độc trên người hắn xong thì sẽ tránh xa.
Nhưng mấy lần tiếp xúc ở Học viện Hoàng gia, nàng phát hiện ra chỉ cần ở bên cạnh Phong Thần, thì trong lòng nàng luôn cảm thấy yên bình, nhẹ nhõm.
Cho nên nàng chủ động quy nạp đối phương thành của mình. Nếu như những người khác dám chạm vào lãnh thổ của nàng, thì nàng sẽ thò nanh vuốt của mình ra, bẻ gãy chân của đối phương.
Bất luận là ở Mạt Thế hay là thế giới hiện tại, Ngu Thanh Thiển làm việc đều khá theo cảm tính.
Trắng đen phân biệt rõ ràng, thích là thích, căm ghét là căm ghét. Cho dù là tính cách của bản thân đã áp chế hơn mười năm rồi, nhưng thói quen tính cách thật đã nhập vào xương tủy, không thể nào thay đổi.
Quan trọng nhất là nàng không bao giờ làm mình tự uất ức, muốn có thì đi giành lấy, đây cũng là quy tắc sinh tồn ở Mạt Thế.
Tạ Thư thở dài, lắc đầu bất lực nói: “Ngươi đúng là điên rồi.”
Bộ dạng lúc này của Ngu Thanh Thiển quá nghiêm túc, khác hoàn toàn với bộ dạng thờ ơ bình thường. Mong muốn độc chiếm trong ánh mắt nàng quá mạnh mẽ, làm Tạ Thư ngạc nhiên, đồng thời cũng cảm thấy bất lực.
“Ngươi thích chàng ta từ lúc nào?” Nàng tiếp tục hỏi.
Ngu Thanh Thiển vặn óc nghĩ một lúc, trả lời: “Thích? Ta dường như còn chưa sản sinh ra cái gọi là thích hoặc tình yêu đối với chàng, chỉ là muốn được chiếm hữu mà thôi.”
Nàng có mong muốn chiếm hữu sâu đậm đối với Phong Thần, nhưng lại thật sự chưa có yêu, nhưng mà có thể sau này dần dần sẽ có, ai biết được?
“...” Tạ Thư đột nhiên kích động muốn ói máu: “Ta thực sự bái phục ngươi rồi.”
Trong lòng cũng không kềm được thở phào nhẹ nhõm, thích mà không có yêu cũng được. Nếu Phong Thần không chấp nhận sự theo đuổi của Ngu Thanh Thiển, bạn thân của mình còn có đường lui.
Hỏa Ly Nhã sau khi nướng thịt xong, thì đưa tới cho Ngu Thanh Thiển và Tạ Thư. Trên khuôn mặt tuấn tú nở ra nụ cười nhàn nhạt.
Cố Hoan Đồng thấy vậy, môi hơi nhếch lên, không kềm được trong lòng đang cười trên nỗi đau của người khác.
Tần Phượng Nghi dán chặt lấy Hỏa Ly Nhã, nhưng chưa bao giờ có được một nụ cười từ hắn. Những người khác muốn tiếp cận hắn, hắn vẫn luôn có tư thái khước từ không nhận, duy chỉ có đối với Ngu Thanh Thiển là khác.
Trong ánh mắt của nàng ta hiện ra sự thích thú vô cùng, chờ đợi một ngày thấy được nữ nhân điên Tần Phượng Nghi vì Hỏa Ly Nhã mà đối đầu với Ngu Thanh Thiển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...