Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân
Ngu Thanh Thiển biết Phong Thần có bối cảnh vững chắc, ở học viện được xem trọng như vậy hoàn toàn không hề đơn giản như những gì người khác nhìn thấy.
Thế là trước lúc đi huấn luyện, nàng lén đi kiếm hắn một lần. Xin hắn điều tra giúp trong học viện rốt cuộc có phương thuốc nào có thể giúp chữa trị độc rắn trong người cha mỹ nhân của nàng hay không.
Hai ngày trước khi huấn luyện, nàng nhận được tin từ chỗ Phong Thần. Học viện Hoàng gia thực sự có tàng trữ vị thuốc đó, học viên muốn có nó cũng không phải là không thể.
Nhưng cần mấy người cấp cao của học viện cùng đồng ý, đồng thời cũng yêu cầu người đó phải có cống hiến nhất định với học viện, như vậy mới có cơ hội có được.
Mà để cống hiến cho học viện, điều đầu tiên là phải thu hút sự chú ý và nhận được sự coi trọng từ các vị cấp cao của trường học. Tốt nhất phải đặc biệt xuất sắc ở một phương diện nào đó. Như vậy không những có thể thu được nguyên liệu tu luyện tốt hơn, mà còn có thể âm thầm nhận một số nhiệm vụ do các vị cấp cao của học viện phái đi làm.
Cũng là vì tin này của Phong Thần mà Ngu Thanh Thiển quyết định không khiêm tốn nữa. Dù sao mục đích chủ yếu khi nàng đến Học viện Hoàng gia này là vì tìm kiếm phương thuốc kia, đem về cho người cha mỹ nhân giải trừ độc rắn.
Trước kia chọn khiêm tốn chủ yếu cũng là vì nghĩ, nếu thực sự không được thì tới học viện trộm thuốc. Bây giờ có được cơ hội lấy phương thuốc, tất nhiên là không còn gì bằng.
“Thanh Thiển, ăn chút rồi nghỉ ngơi đi.” Tạ Thư thấy Ngu Thanh Thiển chữa xong cho người bị thương, thì đi qua đưa cho nàng một bình nước và một ít bánh.
Nàng biết Ngu Thanh Thiển thích đồ ăn ngon nhất. Thế là trước lúc xuất phát chuẩn bị không ít đồ ăn ngon đem đi.
“Vẫn là A Thư tốt với ta nhất!” Ngu Thanh Thiển nhận bình nước rửa tay, sau đó cầm một miếng bánh hoa mai lên ăn.
Ở ký túc xá, Tạ Thư ít nói, nhưng cũng chu đáo nhất.
Đám người thấy Ngu Thanh Thiển ăn bánh vui vẻ cùng với Tạ Thư, không nhịn được bĩu môi.
Hai nữ nhân này thật không phải là người bình thường. Sau khi trải qua tình huống máu me như vậy, bọn họ đều sắp muốn ói, nhưng hai người bọn họ vẫn có thể ăn được…
Doãn Minh trị xong cho người bị thương cuối cùng. Ngẩng đầu đi về phía Ngu Thanh Thiển, mắt hiện lên sự cảm kích.
Nếu như không phải nhờ tác dụng từ những lời nói tối hôm qua của Ngu Thanh Thiển, cộng với tấm gương của nàng hôm nay, thì hắn không thể nào thể hiện tốt đến như vậy, đến bản thân mình còn thấy ngạc nhiên.
Thì ra đây chính là cái mà nàng nói, đầu tiên phải có trái tim mong muốn trở thành kẻ mạnh, mới có thể từng bước bước tới con đường của kẻ mạnh?
Nghỉ ngơi tròn một tiếng, rất nhiều người trải qua lần chiến đấu này đều không ăn gì cả, chỉ uống qua loa một chút nước rồi tiếp tục lên đường.
Hạt nhân tinh thể của sáu con ma thú hình sư tử bị móc ra để cho Mộ Dung Thanh tinh chế và bảo quản. Chỗ thịt tươi non nhất cũng bị các Tôi Thể Sư xẻo ra chuẩn bị làm đồ nướng cho bữa tối đó.
Ngu Thanh Thiển vô cùng thích thịt nướng.
Ở Mạt Thế phải ăn nhiều thú biến dị máu quá tanh và gạo khó ăn. Bây giờ có thể ăn được đồ ăn tươi ngon như vậy, trong lòng nàng sản sinh ra một cảm giác hạnh phúc toại nguyện.
Đồ ăn và những thứ đẹp đẽ luôn làm cho tâm trạng nàng vui vẻ.
Cả nhóm không ngừng tiến sâu vào dãy núi Kinh Cốc. Trong quá trình đó lại bao vây tấn công hai con ma thú, và bị một con yêu thực tập kích. Đoàn đội dần dần gần gũi nhau hơn, phát huy tốt hơn nhiều so với lần chiến đấu đầu tiên.
Ngày thứ ba, Lâm Phi Vũ và Ba Hạo giống như những gì họ nói, dẫn cả nhóm tới chỗ huấn luyện chính thức rồi rời đi.
“Giáo viên đi rồi, tiếp theo chúng ta phải làm sao?” Mộ Dung Thanh nhìn Hỏa Ly Nhã hỏi.
Hỏa Ly Nhã lấy ra một bản đồ ngoại vi của vùng đất dãy núi Kinh Cốc, cùng cả nhóm xem một lượt: “Có ba đường thông ra bên ngoài. Vị trí bây giờ của chúng ra chỉ là vùng mép bên ngoài của ngoại vi. Các ngươi nói xem chúng ta nên chọn đường nào.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...