Ngu Thanh Thiển bước lên cầu treo, mấy con quái ngư liền cấp tốc bò đến quấn lấy tay chân của nàng.
Nàng chẳng những không phản kháng mà còn ngồi xổm xuống cầm lấy một con quái ngư cẩn thận quan sát, thỉnh thoảng lại sờ vẩy cá như có điều suy nghĩ.
Đệ tử bên ngoài thánh địa nhìn Ngu Thanh Thiển hành động dị thường đều chả hiểu ra sao cả.
"Nàng đang làm gì thế?"
"Chẳng lẽ là muốn nghiên cứu cách phá giải quái ngư? Nhưng sờ khắp nơi như vậy có ích không?"
"Nói không chừng chỉ giả vờ giả vịt vậy thôi, dù sao vẫn thấy không đáng tin."
"Cũng có thể nàng thực sự đang tìm phương pháp phá giải, lát nữa là biết kết quả cuối cùng rồi."
"Mau nhìn đi, nàng hình như có hành động."
Ngu Thanh Thiển tỉ mỉ nghiên cứu bọt nước trên thân quái ngư, quả nhiên nhìn thấy mánh khóe.
Bọt nước này là một loại kim chúc tài liệu đặc thù tinh luyện thành tinh hoa, nhưng lại cần môi trường đặc thù mới có thể tạo phòng ngự hoàn mỹ, hoặc duy trì hiệu quả liên tục, tỷ như ở đây không khí ẩm ướt và nước sông dưới cầu treo bổ sung tư dưỡng.
Nhưng loại kim loại tài liệu này cũng không phải vô địch, Ngu Thanh Thiển đột nhiên nghĩ đến tác dụng ô-xy hoá.
Nàng từ trong không gian trữ vật lấy một bầu rượu mạnh ra, đồng thời phun lên quái ngư quấn quanh người nàng.
Không bao lâu, bọt nước trên thân quái ngư đã từ từ tan rã, quái ngư bị nhỏ rượu vào liền thét chói tai, bộ dáng như là rất khó chịu.
Nước trên thân một con quái ngư đều tan rã, Ngu Thanh Thiển lấy ra một cây chủy thủ, nhẹ nhàng rạch một cái.
Thân thể quái ngư liền bị rạch một đường, máu chảy xuống.
Nhưng nàng vẫn chưa đánh chết quái ngư, dù sao loại quái ngư này chỉ là chướng ngại vật để khảo nghiệm đệ tử, trời sinh tính không tàn nhẫn, nàng cũng không cần thiết đuổi cùng giết tận.
Quái ngư chảy máu khắp toàn thân, vảy cá trơn trượt cũng mất đi hiệu quả, Ngu Thanh Thiển bắt lấy một con, nhập linh lực trị liệu chữa miệng vết thương rồi trực tiếp ném xuống sông.
Theo cách đó, mấy con quái ngư khác cuốn lấy Ngu Thanh Thiển đều bị ô-xy hoá tầng vảy bảo hộ vô kiên bất tồi kia, sau đó nàng lợi dụng máu của chính quái ngư phản chế vẩy cá trơn trợt, phòng ngự của quái ngư liền không còn.
Quái ngư chỉ giỏi phòng ngự, không giỏi chiến đấu,Ngu Thanh Thiển ném từng con từng con xuống.
Ném hết quái ngư xuống sông Ngu Thanh Thiển nhanh chóng đứng lên, tính thời gian vừa đến, nước sông dưới cầu treo đúng hạn dâng lên, khoảnh khắc đó nàng cũng biến mất ở giữa sông.
Khi nước sông rút đi, mọi người phát hiện Ngu Thanh Thiển đã đứng xa mười thước, lúc này quái ngư khác lại bò qua muốn cuốn lấy nàng.
Ngu Thanh Thiển ngẩng đầu đánh một chủ thế với Xa Đồng Đồng, ý bảo phương pháp này được không.
Xa Đồng Đồng cũng bước lên cầu treo bắt chước Ngu Thanh Thiển, quả nhiên sau khi nước sông dâng lên vỗ vào cầu liền xuất hiện ở bên người Ngu Thanh Thiển.
Mà một màn này cũng để cho đệ tử trong ngoài thánh nhìn ngây người.
"Chuyện gì thế này? Ngu Thanh Thiển đối phó với quái ngư cũng nhẹ nhàng quá đi."
"Nếu ta không nhìn nhầm thì đồ vật trong tay nàng là bầu rượu nhỉ?"
"Lẽ nào rượu có thể khắc chế được phòng ngự trên người quái ngư sao? Thật không thể tin được, nhưng nàng làm sao biết được?"
“Các ngươi không thấy sao? Ngu Thanh Thiển hình như đã nắm được quy luật, sau khi nàng biến mất rồi xuất hiện lại có thể đi một cự li rất dài, lúc đó còn không có quái ngư cuốn lấy nữa."
"Ta biết rồi, quái ngư này hẳn là không thể rời bỏ nước sông, bởi vậy mỗi lần nước sông vỗ vào cầu treo chính là thời gian chúng nó bổ sung năng lượng, đồng thời sẽ có càng nhiều quái ngư nhảy vào cầu treo theo dòng nước hình thành ngăn cản."
"Nhưng trong đoạn thời gian nước sông dâng lên đó, hẳn là quái ngư không thể cuốn lấy được, Vì vậy Ngu Thanh Thiển và Xa Đồng Đồng có thể nhanh chóng đi được cự li dài như vậy."
Ngu Thanh Thiển và Xa Đồng Đồng không ngừng đi về một hướng khác của cầu treo, các đệ tử ở đây đều là thiên tài, đương nhiên đa số có tâm trí bất phàm, rất nhanh đã nhìn thấu mánh khóe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...