Chất lỏng trên cây cột trong suốt ở phía sau năm người không ngừng kéo lên, đến khi một màu trong đó nhảy lên tới đỉnh trụ đá, bao trùm toàn bộ cây cột mới ngừng lại.
Chỉ có trên cây cột phía sau Ngu Thanh Thiển là ba màu đồng thời kéo lên, cuối cùng dĩ nhiên một hơi đồng thời bao trùm toàn bộ cây cột, màu xanh lục, màu đen cùng màu xanh đều rất đậm, cũng đều hiện ra trạng thái rất tốt.
Ông lão tóc trắng thấy thế ngẩn người: "Làm sao có thể như vậy?"
Thiên phú Linh Thực, thiên phú thân thể, thiên phú tinh thần lực ở hậu kỳ quả thật có thể sẽ bởi vì một loại cơ duyên nào đó mà nâng lên, nhưng cũng không thể trực tiếp tăng lên tới rất tốt hoặc là đồng thời nâng lên nhiều như vậy.
"Ngu Thanh Thiển trong khi kiểm tra thiên phú thân thể cùng tinh thần lực ở nam bộ Hoàng gia Học viện, có lẽ đã sử dụng thủ đoạn nào đó để áp chế thiên phú." Hồng Cốc Tử khẽ cười một tiếng nói.
Ông lão tóc trắng tỉnh ngộ, có điều còn hơi có chút không hiểu: "Theo lý thuyết lúc các đệ tử có kiểm tra đều hận không được thiên phú của mình càng cao càng tốt, tại sao nàng trái lại muốn áp chế thiên phú vậy?"
Quan trọng nhất là khi đó Ngu Thanh Thiển mới bao lớn, mười ba tuổi lại chính là tuổi yêu thích rêu rao.
"Ta xem nha đầu này tâm tính nội liễm trầm ổn, lúc đó cố ý áp chế thiên phú có thể chỉ là một loại thủ đoạn bảo vệ mình." Ông lão tóc đỏ cười nói: "Có điều đây lại có quan hệ gì chứ? Bây giờ cái hạt giống tốt này là bị Thánh viện chúng ta tuyển chọn rồi."
Trên mặt Hồng Cốc Tử cũng lộ ra nụ cười vui vẻ: "Ha ha, nếu để cho Hoàng viện mấy lão già kia biết Thánh viện chúng ta lại có thêm một đệ tử ba hạng thiên phú đều là rất tốt, vậy tuyệt đối sẽ bị tức chết."
Lúc trước Ngu Thanh Thiển che giấu thiên phú, Hồng Cốc Tử cho rằng phi thường chính xác, cây cao thì đón gió lớn, khi đó ở Hoàng gia Học viện Ngu Thanh Thiển mới bắt đầu tu luyện vẫn không có bao nhiêu năng lực tự vệ, nếu như bị một gia tộc thế lực lớn nào đó hãm hại, Hoàng gia Học viện cũng không có năng lực bảo vệ nàng.
Bây giờ đến Thánh viện, một là viên cầu kiểm tra thiên phú áp chế mỗi người không cách nào gian lận, hai là Ngu Thanh Thiển có lẽ cũng cảm thấy thiên phú của chính mình có thể bại lộ.
Thánh viện không phải là Hoàng gia Học viện có thể so sánh, sự an toàn của các đệ tử tuyệt đối có bảo đảm, càng không sợ bất luận cái gia tộc thế lực nào trên đại lục, bởi vì Thánh viện đứng hàng đầu ở trung ương đại lục.
"Năm đó thật ra Phong Thần cùng Trì Mặc Nhiễm cũng ẩn tàng thiên phú khi ở nam bộ Hoàng gia Học viện, đến khi tới Thánh viện chúng ta mới bại lộ ba hạng thiên phú rất tốt, điều này nói rõ bọn họ đều rất thông minh."
Ông lão tóc đỏ cười to tiếp tục nói: "Hoàng viện chỉ có một đệ tử ba hạng thiên phú là rất tốt, bây giờ chúng ta Thánh viện lại có ba tên, mấy lão già kia tuyệt đối muốn tức giận một quãng thời gian."
Ông lão tóc trắng cũng tiêu tan nghi ngờ trong nháy mắt, nếu như lúc trước Ngu Thanh Thiển không ẩn giấu thiên phú, vậy Hoàng viện tuyệt đối sẽ chú ý quan tâm cao nhất, Hoàng viện am hiểu nhất dùng âm mưu quỷ kế, Ngu Thanh Thiển nói không chắc còn không tới lượt Thánh viện bọn họ, thậm chí có khả năng đã chết khi còn rất trẻ rồi.
Mặc dù đã đoán trước được rồi, thế nhưng việc ba hạng thiên phú kiểm tra đều là rất tốt của Ngu Thanh Thiển vẫn là làm cho ba người kinh ngạc.
Mà ba mươi sáu người còn lại ở đây trong lòng cũng là khiếp sợ không thôi, không có ai đoán được Ngu Thanh Thiển dĩ nhiên sẽ là ba hạng thiên phú rất tốt, cái này phải yêu nghiệt đến mức nào đây!
Lúc trước Ngu Thanh Thiển chưa kiểm tra qua thiên phú thân thể cùng tinh thần lực của chính mình, có điều nàng cũng có nắm chắc, lần này nàng quyết định đi con đường thiên tài, một đường vượt mọi chông gai.
"Các ngươi kiểm tra thiên phú xong, chúng ta đã ghi lại trong danh sách, sau khi tu luyện đều sẽ có người chuyên môn an bài, đi xuống trước đi." Hồng Cốc Tử nói với mọi người xong nháy mắt với Địch Viễn một chút.
Địch Viễn hiểu ý, cười mang ba mươi bảy người rời khỏi phòng khách, dẫn bọn họ đi lĩnh thân phận bài cùng trang phục, đồ dùng các loại.
"Ha ha, chuyện này lão phu muốn đích thân báo cáo với viện trưởng cùng mấy vị Thủ tịch Trưởng lão." Hồng Cốc Tử cười lớn một tiếng, bóng người liền biến mất ở đại điện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...