Hỏa Ly Nhã mặc một bộ áo giáp hộ thể màu băng lam trên người nói muốn đi lấy Lưu Ly thảo.
Ngu Thanh Thiển hơi nhíu mày rồi ngăn bước chân muốn tiến lên phía trước của hắn lại: “Trước hết đừng đi, dưới đáy hồ có thứ gì đó, rất nguy hiểm.”
Nàng vừa dứt lời, hồ nước nọ liền bỗng nhiên phun ra một cột nước, một con rắn lớn cả người màu băng lam, trên đầu mọc một cái sừng tê giác chui ra khỏi mặt nướcvà nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Toàn thân rắn lớn phát ra một áp lực cường thế và lạnh giá, chèn ép bốn phía.
“Ma thú tu vi cửu diệp Linh Tướng.” Mộ Dung Thanh nói với sắc mặt khó coi.
Ngoài Ngu Thanh Thiển và Hỏa Ly Nhã ra, những người khác đều hơi biến sắc, ma thú có cấp bậc cửu diệp Linh Tướng là thứ vô cùng khó đối phó, trước đây bọn họ chỉ toàn gặp phải những ma thú có tu vi từ ngũ diệp Linh Tướng trở xuống mà thôi.
Hỏa Ly Nhã nheo mắt lại, trên gương mặt anh tuấn tà quái và tùy tiện hừng hực ý chí chiến đấu. Hắn nghiêng đầu nhìn Ngu Thanh Thiển nói: “Ta đi đọ sức với nó một chút.”
Ngu Thanh Thiển cảm nhận được ý muốn chiến đấu của Hỏa Ly Nhã, bèn gật đầu: “Cẩn thận chút, nếu có nguy hiểm gì ta sẽ ra tay ngay.”
“Được!” Hỏa Ly Nhã khẽ cười một tiếng, trong tay xuất hiện một trường kiếm do linh khí hàn băng ngưng tụ mà thành, hắn lập tức bật người xông lên trước.
Toàn khu vực sông băng này đều là địa bàn của con rắn lớn nọ, thấy có người dám xông vào nó liền nổi giận.
Nó quét đuôi một cái đánh về phía Hỏa Ly Nhã, lại bị Hỏa Ly Nhã thoải mái tránh được.
Tu vi của Hỏa Ly Nhã là thất diệp Linh Sĩ, thấp hơn Ngu Thanh Thiển những hai cấp bậc, chỉ có điều hắn là người thuộc hoàng tộc nên đương nhiên sẽ có vốn liếng để có thể chiến đấu vượt cấp.
Trước đây cả nhóm đều lấy Ngu Thanh Thiển làm chủ đạo, thế nên biểu hiện của Hỏa Ly Nhã liền trở nên khá là tầm thường, lúc hắn thật sự phát huy sức mạnh của mình thì chẳng còn ai dám xem thường hắn nữa.
Hỏa Ly Nhã và con rắn lớn kia đụng độ với nhau vô số lần, nhũ băng, băng tiễn… không ngừng va vào nhau ầm ầm.
Con rắn nọ cũng là thuộc tính Băng, nó có thể huy động được nước trong hồ tấn công Hỏa Ly Nhã, muốn bao vây lấy hắn.
Do chênh lệch tu vi quá lớn, Hỏa Ly Nhã dần lui xuống thế hạ phong.
Ngu Thanh Thiển lấy cung tên ra, nhắm thẳng tới con rắn nọ nhưng lại không bắn ra, mà là tiếp tục quan sát cuộc chiến.
“Lão đại, hình như Hỏa Ly Nhã sắp không chống nổi nữa rồi, chúng ta có lên hay không đây?” Kỳ Duệ nhìn Hỏa Ly Nhã bị đuôi rắn đánh bay đi, hỏi giọng có chút lo lắng.
Những người khác cũng luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, chẳng người nào cảm thấy sợ hãi cả.
Ngu Thanh Thiển lắc đầu: “Giờ còn chưa cần, có lẽ Hỏa Ly Nhã có thể giết chết được nó.”
Nghe thấy Ngu Thanh Thiển nói vậy, những người đứng đó đều ngẩn cả ra. Hỏa Ly Nhã trông ra sắp thua đến nơi rồi, sao nàng lại nói là hắn có thể giết chết đối phương được nhỉ?
Chỉ là giờ đây cả nhóm đều giành cho Ngu Thanh Thiển một loại tín nhiệm mù quáng, thế nên họ đều dán chặt mắt vào hai kẻ đang chiến đấu với nhau là Hỏa Ly Nhã và con rắn lớn nọ.
Trận chiến vẫn tiếp tục. Sau khi bị đánh bay đi, Hỏa Ly Nhã bò lên từ trên mặt đất, ý chí chiến đấu trong mắt lại càng thêm hừng hực.
“Tốt lắm.” Hỏa Ly Nhã đứng dậy, áo giáp màu băng lam được cởi ra, một gốc thực vật màu vàng kim mang theo một loại áp lực khiến cho vô số các thực vật khác đều phải quy phục xuất hiện sau lưng hắn.
Gốc thực vật màu vàng kim nọ biến hóa thành áo giáp và bao bọc lấy Hỏa Ly Nhã, một cây đinh ba màu vàng kim xuất hiện trong tay hắn.
Lúc này, khí tức của Hỏa Ly Nhã không ngừng lớn mạnh hơn, từ thất diệp Linh Sĩ không ngừng tăng lên, cuối cùng tăng đến tu vi Linh Tướng thì mới ngừng lại.
Kế tiếp, hắn nhấc đinh ba lên phóng mạnh về phía bảy tấc của con rắn lớn nọ, sức mạnh vô cùng kinh người, khiến cho con rắn đang chuẩn bị nuốt hắn xuống bụng phải kinh hãi.
Rắn lớn cảm thấy được nguy hiểm gần kề liền tức giận ngút trời, vảy toàn thân đều di chuyển đến bảo vệ ở vị trí bảy tấc của nó, cương quyết đỡ lấy đòn công kích này của Hỏa Ly Nhã.
Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc” vang lên.
Mọi người liền nhìn thấy cây đinh ba màu vàng kim nọ chiếu sáng như ánh mặt trời, đâm thẳng qua bảy tấc của rắn lớn, sau đó lớp giáp bằng vảy ở vị trí bảy tấc của nó rơi ra từng cái một.
Con rắn lớn nọ chợt ngã vào trong hồ nước, hơi thở của nó chẳng mấy chốc liền yếu đi, sau đó thì biến mất
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...