Ông lão mặc áo trắng đưa bản vẽ thực văn trên da thú của Ngu Thanh Thiển cho Hỏa Ly Nhã.
"Ngươi tự nhìn và so sánh điểm khác biệt với của bản vẽ của tiểu nha đầu kia đi."
Hỏa Ly Nhã không hiểu, cầm lấy thực văn da thú, trong lòng thấy kỳ lạ, không phải đều là dựa theo đường nét hoa văn trên bản vẽ thực văn, có thể khác nhau nhiều bao nhiêu.
Nhưng sau khi chờ hắn xem kỹ thêm một lần nữa, sắc mặt lúc đầu lơ đễnh dần dần trở nên nghiêm túc, vẻ mặt đa phần là khó tin nổi.
Qua một hồi lâu, hắn mới đưa tấm thực văn da thú lại cho ông lão mặc áo màu trắng, sau đó quay đầu nói với Ngu Thanh Thiển: "Lần này ngươi thắng, nhưng một ngày nào đó ta sẽ vượt lên trước ngươi."
Trong lòng Hỏa Ly Nhã đan xen hai cảm giác tiếc nuối và quyết tâm, coi như hắn thua Phong Thần, nhưng dù sao người đó cũng lớn hơn hắn vài tuổi, nhưng ngay cả Ngu Thanh Thiển cũng mạnh hơn hắn, lúc này đã giáng một đòn lên mặt hắn.
Hắn mới phát hiện ra tính tự cao kiêu ngạo từ trước tới nay kia thật đúng là nực cười.
Hai người này đã dùng hiện thực chứng minh, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Hắn siết hai tay thật chặt, mình nhất định phải cố gắng để trở nên mạnh mẽ!
Ngu Thanh Thiển vẫn luôn quan sát Hỏa Ly Nhã, tự nhiên nắm bắt được sắc mặt của hắn rõ như ban ngày: "Được! Ta rất mong chờ đến ngày đó."
Không có cạnh tranh, con người tự nhiên sẽ lười biếng, cho tới bây giờ nàng đều thích chinh phục và bị chinh phục, chỉ có như vậy mới có thể luôn luôn duy trì động lực thăng tiến tràn đầy.
Kiếp trước, ở Mạt Thế, từ người đầu tiên bị phê bình là không thành công trong quá trình biến đổi để mở ra dị năng, đến nỗ lực để sinh tồn, trong một lần trúng độc ngoài ý muốn đã mở ra dị năng, ước chừng nàng đã mất khoảng sáu năm.
Từ một người có dị năng trị liệu hệ Mộc yếu ớt, đến tự mình sinh ra dị năng công kích hệ Mộc, cuối cùng trong một lần chiến đấu lấy ít thắng nhiều nhờ vào ý chí kiên cường mạnh mẽ đã mở ra được dị năng tinh thần.
Từ trong ánh mắt ghét bỏ khinh thường của đoàn người kia đi từng bước, từng bước để có được sự tôn kính ngưỡng mộ, nàng đã từng trải qua vô số đắng cay chua ngọt và nguy hiểm sinh tử, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn bỏ cuộc.
Ở Mạt Thế từ một người nhỏ bé không quan trọng thành một nữ vương dị năng thành lập căn cứ lớn nhất của Hoa quốc, tổng cộng nàng chỉ tốn thời gian mười tám năm.
"Tốt, hai người các ngươi đều qua được khảo nghiệm, bây giờ những người khác đi lên làm thử đi." Ông lão mặc áo trắng vô cùng hài lòng về chất lượng năng khiếu thực văn của học viên mới lần nàyKiếp trước có thể như vậy, kiếp này từ khi được sinh ra đã lập tức được chúc phúc thành Linh Thực Sư, có năng khiếu bẩm sinh tuyệt hảo, Ngu Thanh Thiển tin tưởng mình có thể vượt qua chính mình, vượt qua người khác, một ngày nào đó có thể chân chính bước vào nhóm người mạnh mẽ nhất ở đại lục này.
Bên ngoài ngoại trừ Ngu Thanh Thiển và Hỏa Ly Nhã, lão còn rất coi trọng Mộ Dung Thanh và Tạ Thư.
Sau đó những người khác luân phiên tiến lên bắt đầu vẽ nhập môn thực văn, Mộ Dung Thanh trong lần vẽ thứ năm thì thành công, Tạ Thư trong lần vẽ thứ sáu mới thành công, còn có hai nam sinh thành công ở lần thứ mười, những người khác trong mười lần vẽ đều thất bại nên lập tức bị loại.
"Tốt, lần này tổng cộng có sáu người vượt qua cuộc khảo hạch làm Thực Văn Sư, lão phu thật vui." Ông lão mặc áo trắng mặt mày rạng rỡ, vuốt râu mép.
Lần trước, ngoại trừ loại yêu nghiệt xuất chúng Phong Thần, thoáng chỉ có Nhạc Vân Dương có thể làm cho lão vừa mắt, hai người còn sót lại đến bây giờ còn chưa xong nhiệm vụ thứ hai.
Lần này học viên mới ưu tú như vậy, cuối cùng cũng an ủi được tâm tình phiền muộn của lão.
Lão chỉ chỉ nam sinh trẻ tuổi ở bên cạnh đó nói: "Người này tên là Tư Đồ Lạc, từ giờ trở đi là thầy giáo khoa thực văn của các em." Nói xong nháy mắt ra hiệu cho Tư Đồ Lạc tiếp tục.
Tư Đồ Lạc cười cười, nói với mấy học viên mới: "Chúc mừng sáu người các em gia nhập vào thực văn khoa của chúng ta, ngày mai các em báo cáo thời gian học tập các chương trình khác cho thầy, thầy sẽ sắp xếp chương trình học ở khoa thực văn cho các em, tiện thể cùng nhau báo danh luôn nhé."
Theo thường lệ, thời gian báo danh của cả ba khoa đều phải được ấn định trong ngày mốt, nhưng lần này lại có ba người vượt qua cuộc khảo hạch của cả hai khoa, vì vậy Tư Đồ Lạc mới đổi lại thời gian một chút.
"Vâng, thưa thầy!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...