Đã trải qua những trận kịch chiến dưới đáy sông, nhưng chuyến đi rèn luyện của tân sinh vẫn chưa kết thúc.
Tần Phượng Nghi tựa vào một cây cổ thụ, sắc mặt âm trầm, lúc thấy Phong Thần xuất hiện hộ tống Ngu Thanh Thiển ra ngoài, nàng găm chặt móng tay vào lòng bàn tay.
Nữ nhân này dám ra mặt khiến cho nàng không xuống đài được, lại còn không chịu trị liệu cho nàng, tốt lắm, tương lai nàng nhất định sẽ khiến cho Ngu Thanh Thiển sống không bằng chết.
"Giáo viên, ngươi đưa ta trở về Tần gia đi." Giọng Tần Phượng Nghi tuy suy yếu, nhưng tư thái kiêu ngạo vẫn được thể hiện vô cùng tinh tế.
Tên giáo viên của tổ mười một không dám đắc tội Phong Thần, không cách nào làm cho Ngu Thanh Thiển ra tay hỗ trợ, nên chỉ có thể ôm Tần Phượng Nghi rời đi dãy núi Kinh Cốc.
Phong Thần đưa ba viên tiểu cầu trong suốt ánh tím cho Ngu Thanh Thiển: "Chúng ta cũng đi trước, nàng chú ý an toàn."
"Được!"
Ngu Thanh Thiển thấy tiểu cầu trong tay rất giống tiểu cầu mà Tần Phượng Nghi dùng ở đáy sông lúc trước, lập tức đoán ra được tác dụng của tiểu cầu, nàng hiểu được ý của Phong Thần.
Thấy Ngu Thanh Thiển ngoan ngoãn nhận lấy tiểu cầu, Phong Thần mới xoay người dẫn mấy người đồng đội rời đi.
Lần này bọn họ đến đây là vì nhiệm vụ, cũng không thể ở lại tham gia chuyến đi rèn luyện của tân sinh.
Với thông tuệ và thực lực của Ngu Thanh Thiển, hắn cũng không lo lắng về chuyến rèn luyện này.
Chỉ là để phòng ngừa biến số nhỏ nhất xảy ra, sợ nàng gặp phải yêu thực hoặc là ma thú có thực lực cường đại, hắn liền đưa cho nàng ba viên lôi bạo châu, để bảo đảm nàng tuyệt đối an toàn.
Về phần Tần Phượng Nghi, đôi mắt phượng lạnh lùng của Phong Thần càng trở nên rét lạnh, xem ra hắn phải tìm cho Tần gia một ít chuyện để làm mới được.
Lúc trước Ngu Thanh Thiển bị Tần Phượng Nghi cùng Cổ Mộng Trúc lén lút chửi rủa, hắn biết là Ngu Thanh Thiển cố ý buông thả mới không ra tay.
Nhưng lần này lại khác, Tần Phượng Nghi rời đi, sự hận thù dữ tợn trong ánh mắt nàng ta khi nhìn Ngu Thanh Thiển quá sâu, vì vậy hắn quyết định ra tay.
Đợi sau khi mấy người Phong Thần rời đi, Cơ Linh Song nháy mắt với Ngu Thanh Thiển cười hì hì nói: "Phong sư huynh đối xử với ngươi không bình thường nha!"
"Chuyện này ngươi cũng nhìn ra được?" Ngu Thanh Thiển nhướng mày.
"Đúng thế, ánh mắt ta thế nào? Ta còn cảm thấy, giữa các ngươi còn có không khí mập mờ vờn quanh." Cơ Linh Song khoanh tay hếch mặt tỏ vẻ biết rất nhiều chuyện.
Ngu Thanh Thiển liếc nàng một cái: "Mũi của ngươi còn thính hơn cả chó đấy."
Hạ Oanh cũng sấn đến, vẻ mặt vô cùng mờ ám cười nói: "Thanh Thiển, chắc chắn ngươi với Phong sư huynh có bí mật."
Tạ Thư biết suy nghĩ của Ngu Thanh Thiển, thấy Cơ Linh Song với Hạ Oanh còn muốn tra khảo, lập tức tiến lên cười nói: "Đợi trở về ký túc xá chúng ta hội thẩm tam đường là được rồi."
Cơ Linh Song cũng chỉ là tò mò không biết cái tên Phong Thần, một đại mỹ nhân lạnh lùng như băng có quan hệ gì với Ngu Thanh Thiển, nghe Tạ Thư nói thế, cũng biết nơi này không phải là chỗ để nói chuyện.
"Được, khi nào trở về ngươi nhớ thành thật khai báo." Nàng tiếp lời cười nói.
Ngu Thanh Thiển tỏ vẻ gió nhẹ mây bay gật đầu: "Không thành vấn đề."
Hỏa Ly Nhã nghe thấy mấy người nói chuyện thì rũ mắt xuống, che giấu đi dị sắc ẩn trong đôi mắt.
Trong lúc Ngu Thanh Thiển ngồi nghỉ ngơi, có không ít người chạy tới bắt chuyện với nàng, có người cố gắng kết bạn, cũng có người muốn thử dò xét quan hệ của nàng với Phong Thần, chẳng qua bọn họ đều bị nàng uyển chuyển từ chối trả lời.
"Đói bụng không." Hỏa Ly Nhã đưa một miếng thịt khô cho nàng.
Ngu Thanh Thiển nhận lấy thịt khô, tỏ vẻ ngươi rất tâm lý mà nhìn Hỏa Ly Nhã, tùy ý hỏi: "Tổ chúng ta xếp hạng thế nào?"
Ở trong khoảng thời gian nàng lặn xuống nước, chắc chắn những tân sinh có thảo luận về tình huống và xếp hạng mỗi khi có tổ hoàn thành nhiệm vụ.
"Tinh hạch của chúng ta nhiều hơn các tổ khác, chẳng qua có ba tổ tìm được dược thảo cùng tinh khoáng thạch nhiều hơn chúng ta, hiện tại tổ chúng ta tạm ở vị trí thứ tư." Thật ra thì Hỏa Ly Nhã không quá hài lòng với thành tích này, chẳng qua chuyến đi rèn luyện còn chưa kết thúc, hết thảy vẫn còn có cơ hội.
Ngu Thanh Thiển xé một miếng thịt ra ném vào trong miệng: "Muốn lấy thì phải lấy hạng nhất, kế tiếp, chúng ta tập trung làm nhiệm vụ tìm kiếm vật phẩm đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...