Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Cảnh Thái xoay người nói: "Quận chúa, thật ngại, hình như là nha hoàn của nương nương, mong quận chúa chờ một chút."

"Cứ tự nhiên, nhìn bộ dáng gấp gáp như vậy sợ là đã phát sinh đại sự, ngươi nói có đúng không a, Cảnh Thái cô cô." Bàng Lạc Tuyết yếu ớt hỏi.

"Làm nô tỳ, bất cứ chuyện gì của nương nương cũng đều là đại sự." Cảnh Thái đúng mực trả lời.

"Đây là đương nhiên, Cảnh Thái cô cô là tâm phúc bên cạnh nương nương, đương nhiên sẽ đặt chuyện của nương nương trong lòng, Tuyết nhi đương nhiên cũng để ở trong lòng." Bàng Lạc Tuyết như cười như không nói.

Cung nữ thở dốc chạy tới nói: "Quận chúa, quận chúa ngài còn chưa đi a, thật tốt quá, hai vị nương nương cho mời người."

Bàng Lạc Tuyết nói: "Nếu nương nương cho mời, xin mời cô cô dẫn đường."

Cảnh Thái lạnh lùng cười, nghĩ thầm: "Sợ là thân phận quận chúa này cũng chỉ tới ngày hôm nay thôi." Gắt gao đi theo phía sau Bàng Lạc Tuyết, rất sợ nàng làm chuyện động tay động chân gì đó.

Ba người một đường đi đến, Bàng Lạc Tuyết không nói một lời, ba người đi tới ngự hoa viên. Vẻ mặt hai vị quý phi sốt ruột.

Nghi quý phi nói: "Muội muội, hiện tại người đã đến đông đủ, ngươi có lời gì liền nói đi."

Vương quý phi cười nói: "Quận chúa, vừa rồi hoàng thượng thưởng cho tỷ tỷ cây trâm phượng tám đuôi, quận chúa đi rồi liền không thấy đâu, ngươi cũng biết, cây trâm này ta cùng với tỷ tỷ vô cùng thích, tỷ tỷ cũng có ý muốn thưởng cho ngươi, nhưng chỉ vì ngại với tâm ý của hoàng đế, nếu không đã sớm thưởng cho ngươi, trong lòng quận chúa có gì khuất mắt chứ?"

Nghi quý phi nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết, thấy nàng chỉ là nhàn nhạt nghe, một chút biểu tình sợ hãi cũng không có, chính mình cũng cảm thấy kỳ quái, trong lòng nàng cũng không hoài nghi là Bàng Lạc Tuyết lấy cây trâm này, nhìn cũng không phải người có kiến thức hạn hẹp.


"Lời này của nương nương, ta nghe không hiểu, chẳng lẽ là nương nương nghĩ là Tuyết nhi lấy sao? Tuyết nhi thân là đích nữ Bàng quốc công phủ, tuy không có kiến thức rộng lớn bao la như nương nương, cũng không phải cái gì cũng chưa từng thấy. Lời này của nương nương thực sự là quá đề cao Tuyết nhi rồi." Bàng Lạc Tuyết đúng mực nói

"Mồm mép trái lại cũng khá lắm, sợ là chưa thấy hình phạt, quận chúa sẽ không định nói." Vương quý phi hung hãn nói: "Cảnh Thái, vả miệng!"

Cảnh Thái tiến lên phía trước nói: "Xin lỗi, quận chúa, mong rằng ngươi có thể thông cảm cho ta." Nói xong vươn tay lên hung hăng đánh xuống.

Bàng Lạc Tuyết chỉ đứng như vậy, khi bàn tay sắp chạm đến khuôn mặt, vươn tay nắm lấy tay của Cảnh Thái, trở tay cho nàng một cái tát, trực tiếp đánh nàng lật úp trên mặt đất.

Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía nàng, kiếp trước chính là đôi tay này đánh mình đến nỗi toàn thân đều là máu. Đây chỉ là một chút báo ứng, để cho ngươi nhận lấy.

Vương quý phi hét lớn: "Ngươi ngươi ngươi cũng dám đánh trả, vậy mà đại nghịch bất đạo như vậy, không biết hối cải, người tới!"

"Nương nương hà tất phải ăn nói mau lẹ như vậy, thần sắc nghiêm nghị đâu rồi, Tuyết nhi chỉ là giúp nương nương giáo huấn nô tài, nô tài không biết sống chết như vậy lại đặt ở bên cạnh nương nương, sớm muộn sẽ hại nương nương." Bàng Lạc Tuyết đúng mực trả lời.

"Nga? Ngươi đánh cung nữ của ta, như đánh vào mặt của bản cung, còn dám luôn miệng nói là muốn tốt cho ta?"

"Có chuyện nương nương không biết, mặc dù thần nữ chỉ là đích nữ của Bàng quốc công phủ, bên ngoại Tuyết nhi là Dương quốc công phủ, thêm nữa là bây giờ Tuyết nhi là nghĩa nữ của hoàng hậu nương nương, nên tên cũng được nhập vào từ đường trong cung, nàng bất quá chỉ là một tiện tỳ, sao có thể đánh ta, nếu như Tuyết nhi phạm lỗi, lẽ ra phải do Tông Nhân phủ đi thăm dò, lần này là nương nương muốn che giấu cái gì?" Bàng Lạc Tuyết từng bước ép sát.

"Ngươi!" Vương quý phi trợn mắt nhìn.


"Ba! Ba! Ba! Tuyết quận chúa nói có lý." Dự vương vỗ tay nói.

"Tham kiến hai vị nương nương."

"Tuyết nhi tham kiến Dự vương điện hạ."

"Không biết ngọn gió nào thổi Dự vương điện hạ tới đây." Nghi quý phi miễn cưỡng nói.

"Mẫu hậu sợ Tuyết quận chúa không tìm được đường hồi cung, lệnh cho ta đến tiễn, Tuyết quận chúa do ta mời tới, đương nhiên cũng phải do ta đưa đi, bằng không Bàng quốc công cũng sẽ trách ta không có chiếu cố tốt con gái của người, à, còn có Bàng tướng quân." Dự vương cố ý nói ba chữ cuối cùng thật chậm.

"Bàng tướng quân?" Nghi quý phi nói.

"Đương nhiên là đích tử Bàng Sách của Bàng quốc công." Dự vương trả lời.

Nghi quý phi cười cười: "Chẳng qua chỉ là một hồi hiểu lầm, bản cung cũng tin chuyện lúc này không lên quan đến Tuyết quận chúa, ngươi nói có đúng hay không, muội muội?"

Mặc dù Vương quý phi không cam lòng lại cũng không dám làm càn, gật gật đầu nói: "Tỷ tỷ nói đúng."

"Dự vương điện hạ, tỷ muội chúng ta hai người mệt mỏi, làm phiền Dự vương điện hạ đi tiễn Tuyết quận chúa." Nghi quý phi nói.


"Khoan đã, Dự vương điện hạ có thể làm chứng hay không? Tuyết nhi không muốn bị người khác hiểu lầm." Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Dự vương.

Dự vương sờ sờ khóe miệng: "Cứ tự nhiên, bản vương nguyện ý chứng kiến."

"Đa tạ điện hạ."

"Tuyết quận chúa là có ý gì? Việc này đã điều tra rõ, còn mong ngươi trở về đi." Vương quý phi nói.

"Nga? Phải không? Vậy cây trâm của Nghi quý phi nương nương ở đâu, cái đó nhưng là một phen tâm ý của hoàng thượng, Tuyết nhi cũng nguyện ý mất một ít lực nhỏ, Vương quý phi thế nhưng có chỗ nào không ổn sao?"

"Bản cung đương nhiên không có bất kỳ chỗ nào không ổn, Tuyết quận chúa cứ làm theo ý mình." Vương quý phi cắn răng nghiến lợi nói.

"Nếu quận chúa muốn tra rõ ràng, vậy cứ tra đi." Nghi quý phi nói.

"Nếu Vương quý phi nói lúc đó người ở đây đều có điểm hiềm nghi, vậy vừa rồi chỉ vẻn vẹn hoài nghi ta, điểm này sợ là có ngụ ý." Nói rồi nhìn về phía Vương quý phi.

"Chẳng lẽ, Tuyết quận chúa còn muốn hoài nghi bản cung sao?" Vương quý phi nói.

"Tuyết nhi không dám, chỉ là vừa nãy nương nương cũng nói nương nương cũng rất thích cây trâm này, Tuyết nhi mới có mấy phỏng đoán này, đương nhiên nương nương ung dung hào hoa sẽ không có tâm tư này, thế nhưng khó nói người phía dưới sẽ không nổi dậy tâm tư, nếu lúc ta vừa đi cây trâm đã không còn, mà lúc ta đi thế nhưng Cảnh Thái cũng đi theo cùng ta, nếu đã hoài nghi ta, như vậy Cảnh Thái cũng sẽ có, người nói có đúng hay không a, quý phi nương nương?" Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Nghi quý phi, vẻ mặt cười ôn hòa.

Nghi quý phi gật đầu nói: "Quận chúa nói có lý, Kỳ nhi ngươi đi lục soát đi."

Kỳ nhi kéo Cảnh Thái đứng bên cạnh, tỉ mỉ lần tìm, khi tìm đến tay áo của Cảnh Thái, nhíu mày, lục soát trong túi lục thấy một cây trâm phượng tinh mỹ, chính là cây trâm phượng tám đuôi vừa rồi.


Khung cảnh rơi vào yên tĩnh đến quỷ dị, Cảnh Thái lẩm bẩm nói: "Không, không, không phải, không phải nô tỳ lấy, xin nương nương minh xét." Quỳ xuống cúi lạy sát đất không ngừng, chính nàng cũng không biết vì sao lại ở trên người mình, rõ ràng, rõ ràng hẳn là nên ở trên người Tuyết quận chúa mới đúng, vì sao lại như vậy.

Bàng Lạc Tuyết nhận lấy cây trâm trên tay Kỳ nhi: "Nhìn kỹ, thực sự là tinh mỹ, chẳng trách nương nương thích, Tuyết nhi cũng cảm thấy đẹp, Nghi quý phi nói không sai, màu sắc tinh thạch có một chút trẻ." Nói xong trả lại cho Nghi quý phi.

Nghi quý phi nhận lấy cây trâm, cầm lên cài lên trên đầu Vương quý phi: "Tuyết nhi nói không sai, thật thích hợp với muội muội, bây giờ tỷ tỷ liền tặng cho ngươi."

Vương quý phi chặn lại nói: "Vật này của tỷ tỷ tại sao muội muội có thể lấy." Nói xong cánh tay liền muốn tháo xuống.

Nghi quý phi nắm tay Vương quý phi nói: "Muội muội không cần như vậy, nếu như muội muội không lấy, chính là chướng mắt chút tâm ý của tỷ tỷ này." Nói xong, giận đến tái mặt không vui.

"Muội muội làm sao dám, đã như vậy muội muội liền đa tạ tỷ tỷ." Nói xong tháo xuống vòng tay tự mình mang lên tay Nghi quý phi, lại nói: "Như vậy mới hợp nhau, lại càng tăng thêm sức mạnh."

"Thế nương nương cảm thấy tiện tỳ này nên xử trí như thế nào đây?" Lúc Bàng Lạc Tuyết nói chữ tiện tỳ nhìn về phía Vương quý phi châm chọc cười nói.

"Đương nhiên là kéo ra ngoài đánh chết, cái loại không sạch sẽ này, ở tại chỗ này cũng làm ô uế nơi này?" Dự vương nói.

"Cảnh Thái, tốt xấu gì cũng theo bản cung nhiều năm, tỷ tỷ, ngươi." Vương quý phi vẫn chưa nói hết, Nghi quý phi liền nói: "Hoàng hậu nương nương mới là chủ chuyện này, mọi chuyện có nương nương làm chủ."

Vương quý phi gật đầu nói: "Như vậy xin mời quận chúa cùng đi chứ." Nói rồi kéo tay Nghi quý phi đi đến Thần Hi cung.

"Có bằng lòng xem trò hay hay không?" Dự vương mời nói.

"Đương nhiên rồi!" Bàng Lạc Tuyết nhìn hai bóng lưng hai người tỷ muội tình thâm lẩm bẩm nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui