Bàng Lạc Tuyết bị ngất giữa chính điện khiến không khí bữa tiệc trong nháy mắt yên tĩnh lại. Triệu Chính Dương là người đầu tiên chạy đến ôm lấy Bàng Lạc Tuyết, không để ý hình tượng của mình hô lớn: “Thái y, nhanh lên, gọi thái y tới đây.”
Hoàng hậu cũng giật mình, nhìn khuôn mặt Bàng Lạc Tuyết tái nhợt, khóe miệng còn vương chút máu. Nàng luống cuống không biết làm gì lúc này, nàng biết ly rượu có vấn đề, mà Bàng Lạc Tuyết hiển nhiên cũng biết. Thế mà nha đầu này vì cứu mình mà uống ly rượu độc kia.
Hoàng hậu lập tức nổi giận, không để ý thân phận của mình mà bước tới trước mặt Yến Quý phi tát nàng một cái, nói: “Nếu Tuyết Nhi có việc không hay xảy ra, Bổn cung nhất định sẽ chôn ngươi theo.”
Hoàng đế cau mày nhìn hoàng hậu nói: “Hoàng hậu, chuyện này không thể cho là Yến Quý phi làm.”
Yến Quý phi cắn môi, hai hàng nước mắt trong suốt lăn xuống, úp má mình vào mu bàn tay hoàng đế thê thảm nói: “Bệ hạ, nô tì cũng không biết chuyện gì xảy ra.”
Hoàng hậu không để ý đến Hoàng đế đang đứng đó, nói “Hừ, yêu nữ Nam Chiếu quốc này, Nam Chiếu quốc nổi tiếng hạ độc, ta thấy hôm nay ngươi muốn hạ độc Bổn cung thì đúng hơn.”
Bạch Quân Nhược và Bàng Sách nhìn Bàng Lạc Tuyết, nắm chặt tay nói “Dự vương, trước tiên ngươi ôm Tuyết Nhi vào hậu điện để thái y chẩn bệnh. Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không để Tuyết Nhi bị uỷ khuất.”
Bạch Quân Nhược nói như đinh chém sắt.
Lúc này cả người Triệu Chính Dương cũng luống cuống, vội vàng ôm Bàng Lạc Tuyết vào phòng ở hậu điện. Thái y bước đến chẩn mạch cho Bàng Lạc Tuyết, lại dùng ngân châm quệt một ít máu từ khoé miệng nàng.
Kỳ lạ là ngân châm không có vệt đen. Thái y nghi ngờ một chút, sau đó lấy ra bình sứ trong hòm thuốc, nhúng ngân châm vào bình, sau đó lại lần nữa lấy ngân châm quệt máu trên khoé miệng Bàng Lạc Tuyết. Chỉ chốc lát sau, ngân châm liền biến thành màu tím.
Triệu Chính Dương kéo tay Bàng Lạc Tuyết lẩm bẩm nói “Tuyết Nhi, muội nhất định sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì. Huynh không cho muội có chuyện, huynh không cho muội có chuyện.”
Lúc này nhìn Bàng Lạc Tuyết giống như đang hôn mê nhưng thật ra nàng đang giả bộ bất tỉnh. Thời điểm nàng nhích cái ly lại gần miệng mình thì nàng biết rõ chất độc này là gì rồi. Yến Quý phi quả thật tàn nhẫn, nàng ta lại có thể nghĩ ra một phương cách như vậy. Nếu phụ nữ có thai ăn chất độc này, thai nhi sẽ biến thành dị dạng, rất dễ sinh non, nhưng quá trình này bảy ngày sau mới thể hiện ra bên ngoài. Đến lúc đó, việc hoàng hậu sanh non cũng không trách được nàng ta. Hơn nữa loại thuốc này đối với cơ thể mẹ bị tổn thương rất lớn, thân thể hoàng hậu sẽ càng ngày càng suy yếu, không đến nửa năm sẽ thăng thiên (ý là chết ấy).
Người bình thường ăn phải chất độc này, có thể tạo ra ảo giác nghiêm trọng. Người đó cứ mãi lưu lạc trong cơn ác mộng, hao tổn tâm lực mà chết, dược này cũng bảy ngày sau mới thể hiện ra bên ngoài. Bàng Lạc Tuyết biết thuốc giải, nhưng bây giờ nàng không có cách nào để lấy nó nên nàng dùng một loại thuốc mới thay thế để áp chế độc tính. Không may, loại thuốc này uống vào khiến Bàng Lạc Tuyết thổ huyết. Lúc ấy nàng rất tỉnh táo, nàng vừa ngửa đầu, uống vừa giơ tay áo rộng lớn của mình che mặt. Vì vậy, không ai có thể thấy rằng lúc đó, ngoài việc nâng ly lên uống, nàng còn làm một việc khác nữa.
Giờ phút này Bàng Lạc Tuyết thấy Dự vương thất thần, hồn phách điên đảo, trong lòng nàng cũng có chút ngọt ngào đồng thời cũng có chút đau lòng. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Triệu Chính Dương có vẻ mặt như vậy.
Thái y lắc đầu nói: “Tuyết công chúa trúng độc của hoàng thất Nam Chiếu quốc, tên gọi là “ảo mộng”. Loại thuốc này nếu người mang thai uống vào, trong vòng bảy ngày nhất định sẽ sanh non, hơn nữa thân thể suy yếu.”
Triệu Chính Dương nghe đến đó, sắc mặt tối sầm, suy nghĩ bởi vì ly rượu này vốn kính cho mẫu hậu mình. Nhưng Triệu Chính Dương cũng mang hy vọng, hỏi “Vậy nếu người không có thai uống vào thì sao?” Thái y lắc đầu nói, “nếu người bình thường uống vào, thân thể suy yếu rơi vào trạng thái ngủ say, dây dưa trong cơn ác mộng cho đến chết.”
Lời nói của thái y lập tức khiến Triệu Chính Dương lo lắng. Điều hắn đang suy nghĩ lúc này chính là nếu Bàng Lạc Tuyết chết rồi thì mình cũng không muốn sống nữa.
Thái y nhìn sắc mặt Dự vương trở nên đáng sợ, chắp tay nói “Vương Gia nén bi thương, giữ gìn thân thể của mình.”
“Thái y, ngươi có thể giải độc này được không?” Triệu Chính Dương không còn biết giọng nói của mình ra sao, mà giờ đây hắn chỉ có cảm giác toàn thân lạnh lẽo, không thể thở nổi nữa.
Thái y cúi mặt xấu hổ nói “Thuốc này là do hoàng thất Nam Chiếu quốc nghĩ ra, loại thuốc này khi ở trong nước thì ngân châm sẽ biến thành màu tím. Thần biết được cũng là do sư phụ của cựu thần đã từng là thái y Nam Chiếu quốc nhưng bởi vì đã đắc tội với phi tử của hoàng đế nên phải chạy đến Đông Tần quốc này. Thần nghe nói loại dược này không có thuốc giải.”
Thái y nói xong, sắc mặt cũng trầm xuống, cuối cùng không nhịn được nói: “Nhưng thuốc này sau bảy ngày mới có hiệu lực mà thần không biết có phải thân thể của công chúa đặc biệt hay không nên mới lập tức có hiệu lực? Chuyện này rất kỳ lạ.”
Thời điểm Triệu Chính Dương nghe thấy không có thuốc giải, cả linh hồn hắn như bay lên, si mê nhìn Bàng Lạc Tuyết, phất tay nói “Ngươi đi ra ngoài đợi lệnh, ta sẽ ra sau.”
Thái y thở dài, chắp tay nói “Thần cáo lui.”
Triệu Chính Dương lấy khăn lau vết máu ở khoé miệng cho Bàng Lạc Tuyết, giống như đang lau một trân phẩm (ý là một vật phẩm quý báu) hiếm thấy. Hắn thận trọng lau sạch cho đến khi vết máu không còn nữa, giúp nàng vuốt những sợi tóc loà xoà trước trán với động tác vô cùng nhẹ nhàng, êm ái.
Triệu Chính Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết nhỏ giọng nỉ non nói “Muội biết không? Lần đầu tiên nhìn thấy muội, nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt giống như một con cáo nhỏ khiến huynh say đắm. Khi thấy muội khảy khúc đàn kia, huynh hy vọng muội cũng sẽ đến phủ Dự vương khảy khúc nhạc đó, hy vọng một ngày nào đó huynh và muội cùng hoà tấu chung một khúc phổ. Huynh không biết muội nghĩ như thế nào, đường đường là một tiểu thư phủ Quốc Công lại muốn mở thanh lâu. Nhưng muội mở thanh lâu thật tuyệt, buôn bán tấp nập khiến người khác hâm mộ. Tuy muội cải trang mình bằng mặt nạ mỏng thật cao siêu nhưng huynh vẫn biết là muội. Dù muội thay đổi thế nào nhưng ánh mắt muội mãi mãi không thay đổi. Khi nhìn vào mắt muội, tim huynh đập rộn ràng, huynh biết đó là cảm giác yêu. Tuyết nhi, muội biết không? Huynh muốn chờ đến khi muội đến tuổi cập kê, huynh sẽ thành thân với muội. Muội sẽ trở thành phu nhân phủ Dự vương, phu nhân duy nhất của huynh. Nhưng bây giờ thì sao đây? Huynh không đợi được đến ngày ấy nữa rồi. Muội yên tâm, dù sinh ra không cùng một chỗ nhưng chết sẽ cùng một chỗ. Dù cho muội chết cũng chạy không thoát đâu. Muội chính là phu nhân duy nhất của Triệu Chính Dương này. Mặc kệ muội chạy đến đâu, huynh nhất định sẽ tìm ra muội và luôn ở bên cạnh muội. Muội hãy chờ huynh đi giết Yến quý phi, sau đó huynh sẽ tự sát cùng muội. Huynh không muốn muội một mình lạnh lẽo ở dưới địa ngục tối tăm đó. Muội hãy để huynh dẫn đường nhé?”
Nói xong, Triệu Chính Dương rút cây chuỷ thủ từ trong ủng ra, ánh mắt kiên định nhìn Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết không biết phải làm thế nào. Nàng không ngờ Triệu Chính Dương lại muốn chết theo nàng. Vì thế, lúc Triệu Chính Dương muốn ra ngoài thì đột nhiên Bàng Lạc Tuyết mở mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...