Hoàng đế Đông Tần nhìn không chuyển mắt, đột nhiên cuối cùng lại cười rộ lên, ông gật nhẹ đầu, nói: "Đứa bé này, quả thật rất thông minh."
Vũ khúc vừa dứt, hoa tươi trên các tấm bình phong ở bốn phía đều đã nở rộ, hoa tươi kết hợp với cảnh đẹp càng trở nên tráng lệ, Bàng Lạc Tuyết thở gấp một hơi, châm rãi đi ra từ phía sau bình phong, lúc này mọi người mới phát hiện, tay áo của nàng đã sớm bị mực nước nhuộm đen, thế nhưng nàng lại làm như bình thường không có chuyện gì, cười hì hì tiến lên hành lễ với hoàng thượng và hoàng hậu.
Hoàng hậu vui vẻ nói: "Tuyết nhi thật sự đã cho bản cung không ít kinh ngạc."
Hoàng đế Đông Tần mỉm cười, nói: "Ngươi có thể có phần tâm tư này thì rất tốt, chẳng trách hoàng hậu rất thích ngươi. Đây vũ khúc gì?"
Bàng Lạc Tuyết chớp chớp đôi mắt trong veo của mình, cười nói: "Bảm bệ hạ, đây là Thủy Mặc vũ."
Thủy Mặc vũ, Hoàng đế Đông Tần gật đầu: "Cũng đúng với tên." Nói đoạn , hoàng đế vẫy vẫy tay, ý bảo nữ quan bên cạnh nâng một cái khay sang, Bàng Lạc Tuyết nhận lấy, lại là một cái khay chứa đầy châu báu túi gấm, Bàng Lạc Tuyết tươi cười tạ ân, trở lại vị trí của mình, lại nhìn thấy Bàng Lạc Vũ cùng Bàng Lạc Băng mang vẻ mặt oán độc nhìn nàng, Bàng Lạc Tuyết không thèm để ý chút nào, cười ngọt ngào với các nàng, dứt khoát ngồi xuống.
Bát công chúa chạy đến bên người Bàng Lạc Tuyết kéo tay áo nói của nàng nói: "Tuyết nhi tỷ tỷ, Minh Nguyệt muốn học, Minh Nguyệt muốn học, tỷ tỷ dạy Minh Nguyệt được không?"
Hoàng hậu nhìn một thân bạch y Bàng Lạc Tuyết đều bị nhuốm mực, tức giận liếc mắt nhìn Minh Nguyệt một cái nói: "Y phục của Tuyết nhi đã bị bẩn, nàng vừa mới múa xong, không bằng để nàng nghỉ ngơi rồi đổi một bộ y phục, Minh Nguyệt còn sợ Tuyết tỷ tỷ của ngươi chạy sao?"
Minh Nguyệt u oán liếc mắt nhìn hoàng hậu nói: "Mẫu hậu, có Tuyết tỷ tỷ thì lại không thích Minh Nguyệt nữa."
Hoàng hậu lắc đầu thầm nghĩ: "Bây giờ trong cung chỉ có một mình nha đầu Minh Nguyệt này. Tất nhiên bà cũng thích, huống chi nha đầu này cũng không có một chút tâm cơ."
Bàng Lạc Tuyết nhìn Minh Nguyệt nói: "Thường ngày nương nương thương Minh Nguyệt nhất, Minh Nguyệt nhìn đáng yêu như vậy, ai nhìn cũng sẽ thích ."
Minh Nguyệt liếc mắt nhìn hoàng hậu nói: "Minh Nguyệt cũng rất thích mẫu hậu" Lại nhào vào trong lòng Bàng Lạc Tuyết thật thà nói: "Minh Nguyệt cũng thích Tuyết nhi tỷ tỷ "
Hoàng hậu tràn đầy yêu thương mà lắc lắc đầu liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết, xoay người nói: "Tiểu thư Mặc gia, ngươi phục không."
Mặc Vô Song nghe thấy mình bị điểm danh, trừng mắt liếc Bàng Lạc Tuyết một cái, khom người hành lễ nói: "Tiểu nữ phục. " nói xong lại cắn môi.
Từ xưa đến nay gia chủ Mặc gia đa mưu túc trí, đứng lên cười ha ha nói: "Nha đầu nhà thần luôn mắt cao hơn đầu, bây giờ để nàng biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên cũng là chuyện tốt, chỉ là không ngờ Đông Tần quốc thực sự là ngọa hổ tàng long, vị tiểu thư này quả nhiên đã khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa a "
Hoàng đế Đông Tần hài lòng nhìn vẻ mặt của mọi người. Cười nói: "Gia chủ Mặc gia, vị này cũng là ái nữ của Bàng quốc công, lại là nữ nhi con chính thê, tất nhiên không thể so với người bình thường. Đương nhiên cũng là nghĩa nữ Tuyết quận chúa của ta và hoàng hậu."
Gia chủ Mặc gia bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thì ra là thế. Chẳng trách xuất chúng như vậy."
Bàng Lạc Tuyết đứng dậy hành lễ nói: "Đa tạ lời khen của gia chủ Mặc gia "
Ánh mắt Mặc Vô Song nhìn Bàng Lạc Tuyết mắt tựa như đang muốn lột sống nàng.
Bàng Lạc Băng thất thần ngồi bên người Nghi quý phi, vinh quang vừa rồi của nàng ta giống như một chiếc lá xanh bình thường, dường như chỉ để làm nền cho đoá hoa tươi nhị tỷ này vậy. Khiến nàng ta có cảm giác ở bên cạnh nhị tỷ của mình nàng ta vĩnh viễn chỉ là một hạt bụi bình thương, mà nhị tỷ tỷ của nàng ta chỉ tuỳ ý là có thể thu hút được ánh mắt của người khác, trở thành trân châu trong mắt mọi người.
Hoàng hậu nhìn vết mực trên người Bàng Lạc Tuyết trên rồi nói với Nhược Phương: "Đi lấy bộ xiêm y thêu hoa văn như ý của ta kia đến cho quận chúa thay. "
Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc: "Mẫu hậu, việc này tuyệt đối không thể, nhi thần không dám."
Nói đùa, trong cung cấp bậc rõ ràng. Trên y phục của hoàng hậu cũng có hoa văn dành riêng cho hoàng hậu, cho dù Bàng Lạc Tuyết có được hoàng hậu sủn ái cũng không thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy được.
Hoàng hậu kéo nàng nói: "Đây là y phục trước đây của ta. Chỉ mặc lúc bình thường, bên trên cũng không tô long thêu phượng, không có gì quan trọng cả."
Nghi quý phi cười nói: "Nhị tiểu thư, tú nương phải mất bốn năm để thêu được bộ y phục này, nhị tiểu thư không cần từ chối, bây giờ tỷ tỷ đã có thai sợ là cũng không mặc được."
Hoàng hậu lạnh lùng cười: "Muội muội nói phải, y phục tốt như vậy, cũng phải xem là ai mặc, ta thấy cũng chỉ có Tuyết nhi thích hợp."
Bàng Lạc Tuyết vừa mới muốn nói gì, Nhược Phương đã nhẹ nhàng nói: "Quận chúa, đây chính là một chút tâm ý của nương nương, ngài đừng chối. "
Bàng Lạc Tuyết hành lễ nói: "Vậy xin được tạ ơn mẫu hậu, nhi thần xin được cáo lui trước."
"Đi đi."
Bàng Lạc Tuyết lui xuống theo Nhược Phương, đi đến cung của hoàng hậu.
Nhược Phương nhìn quận chúa này trầm mặc ít lời này, sợ là chuyện hôm nay nhất định sẽ khiến cả tứ quốc khiếp sợ. Không khỏi nhìn đến thất thần.
"Cô cô? Cô cô?" Bàng Lạc Tuyết nhìn Nhược Phương đang sững sờ mà nói.
Nhược Phương giật mình hoàn hồn, hành cái lễ nói: "Quận chúa thứ tội, là nô tỳ thất thần."
Bàng Lạc Tuyết cười cười: "Cô cô khách khí rồi. Nhìn cô cô nghĩ đến nhập thần như thế, không biết là đang suy nghĩ đến chuyện tốt gì vậy?"
"Chỉ là đang nghĩ tới Thuỷ Mặc vũ của quận chúa hôm nay thật sự rất xuất chúng, nhất định có thể lưu danh sử sách đấy." Nhược Phương khen ngợi.
Bàng Lạc Tuyết ngại ngùng cười cười: "Chẳng qua chỉ là một điệu múa mà thôi, huống hồ lúc Tuyết nhi múa cũng không để ý, chẳng qua là may mắn mà thôi."
Nhược Phương nhìn tiểu thư biết tiến lùi như Bàng Lạc Tuyết, quả thật là hiếm thấy.
Quận chúa chờ một chút, nô tỳ lấy y phục đến." Nhược Phương dẫn Bàng Lạc Tuyết ngồi vào trong cung.
Bàng Lạc Tuyết ngồi chờ, chưa tới một lát đã có một đám nha hoàn nối đuôi nhau mà vào, Nhược Phương tự mình nâng phần váy màu trắng có hoa văn hình mây kia.
Nhược Phương biết cái váy này là thứ hoàng hậu nương nương thích nhất, dù cho Minh Nguyệt công chúa thích, hoàng hậu nương nương cũng không chịu bỏ thứ mình yêu thích, thân váy lấy màu trắng là chính, dùng tơ tằm lạnh tốt nhất để dệt nên , loại tơ tằm lạnh này được gọi là băng ti do một loại tằm được nuôi trên núi tuyết nhả ra mà dệt thành, loại tằm này rất khó nuôi, cũng chỉ có một ngọn núi tuyết cách đây hơn ngàn dặm nuôi được hơn trăm con, hằng năm không biết phải tốn bao nhiêu tiền bạc để nuôi chúng nó, thứ khó có được chính là cái này váy đều được dệt từ băng ti , sờ lên liền có cảm giác mát lạnh, mùa hè mà mặc thì quả thật là không thể tốt hơn.
Bàng Lạc Tuyết nhìn bộ y phục này, sợ là cả Đông Tần quốc cũng chỉ có hoàng hậu mới có.
Những đám mây trên váy được dùng chỉ bạc mà thêu ẩn bên dưới, không thể trách phải mất đến nửa năm, những thứ mây này thật sự rất khó.
Nhược Phương nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Bàng Lạc Tuyết, cười nói: "Quận chúa, cái này váy cả toàn bộ Đông Tần cũng chỉ có một bộ, phần thêu bên trên đều được những tú nương giỏi nhất của phường thêu thức ngày thức đêm đẩy nhanh tốc độ đến nửa năm mới có thể hoàn thành, mặc vào mùa hè sẽ cảm thấy rất mát mẻ, hoàng hậu nương nương vẫn rất thích, cũng là có duyên với quận chúa."
Bàng Lạc Tuyết vuốt y phục, cảm giác mát lạnh truyền đến từ đấu ngón tay khiến nàng không khỏi khen ngợi: "Quả nhiên là y phục tốt, phải đa tạ mẫu hậu rồi."
"Được rồi, ta thay giúp quận chúa." Nhược Phương nói.
Bàng Lạc Tuyết dang hai tay, mấy nha hoàn liền tiến lên cởi bộ y phục đã nhuốm mực của Bàng Lạc Tuyết ra.
Tuy nói bộ y phục kia của Bàng Lạc Tuyết không tầm thường, thế nhưng khi so sánh với bộ y phục này thì thật sự cách nhau rất xa.
Mấy nha hoàn làm rất nhanh, chỉ chốc lát đã giúp Bàng Lạc Tuyết mặc xong y phục, vài người giúp nàng sửa nếp váy, Bàng Lạc Tuyết cảm nhận được cảm giác mát mẻ mà băng ti truyền đến, trong lòng cũng trở nên dễ chịu hơn , cung nữ lấy gương đồng đến, Bàng Lạc Tuyết nhìn mình trong kính vậy mà lại cảm thấy có chút không thực.
"Y phục này cũng chỉ có quận chúa mặc mới có thể không làm xấu nó." Nhược Phương thở dài nói.
Bàng Lạc Tuyết cười nói "Không hổ là y phục của nương nương, mỗi một chi tiết đều để lộ khí chất." Bàng Lạc Tuyết vuốt đai lưng nói.
"Đây là tất nhiên, chẳng qua y phục phải hợp với người, y phục của nương nương, phường thêu không dám không tận tâm. "
Bàng Lạc Tuyết cười rực rỡ nói: "Tạ ơn cô cô."
"Quận chúa, chúng ta trở về thôi, chắc hẳn nương nương cũng muốn xem đấy." Nhược Phương nói.
"Ân "
Yến hội.
Từ khi tiểu thư Mặc gia mắt cao hơn đầu thất bại trước Bàng Lạc Tuyết, lại không có ai dám nhảy ra khiêu khíc, trái lại mấy tiểu thư khuê các lại đang xem một vũ khúc phong tình mà công chúa Vũ Dương Nam Chiếu quốc của Nam Chiếu quốc.
Lúc Bàng Lạc Tuyết xuất hiện ở cửa, yến hội đang náo nhiệt lại trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.
Bàng Lạc Tuyết mỉm cười đi về phía hoàng hậu, nụ hoa trên tóc đã nở, mọi người nhìn thấy những nụ hoa như những hạt ngô đã nở đầy trên tóc Bàng Lạc Tuyết, hệt như tiên tử trong hoa, bạch y trắng như tuyết, mày dài ẩn vào trong tóc mai.
Hoàng hậu hài lòng nhìn Bàng Lạc Tuyết, ngay cả hoàng thượng cũng nhìn không dời mắt.
Bàng Lạc Tuyết hành lễ nói: "Nhi thần tạ ơn mẫu hậu "
Hoàng hậu kéo Bàng Lạc Tuyết nói: "Tuyết nhi mặc thế này thiếu chút nữa ta đã không nhận ra, còn tưởng rằng là tiên nữ nhà ai hạ phàm đây."
Nghi quý phi thoáng qua một chút giật mình. Thầm nghĩ tốt nha đầu như mà con bà ta lại không thể lấy, quả nhiên là tính sai, bây giờ lại muốn lấy nữ nhân có tiếng xấu kia.
Nghi quý phi nói: "Hiện giờ Tuyết quận chúa còn chưa có cập kê mà tư sắc đã xuất chúng như vậy, sợ rằng chưa đợi được đến ngày cập kê thì người cầu thân đã đạp nát của phủ Bàng quốc công rồi."
Hoàng hậu liếc mắt nhìn Nghi quý phi nói: "Ánh mắt của nữ nhi này của ta rất cao, huống hồ có lẽ tương lai ta sẽ làm mai cho Tuyết nhi." ngụ ý chính là Nghi quý phi ngươi đừng nên vọng tưởng.
Hoàng hậu liếc mắt nhìn Tấn vương, nhìn thấy sự si mê trong mắt của hắn thì nói: "Sau cuộc thi tứ quốc săn bắn này, chắc là Tấn vương cũng sẽ lấy tỷ tỷ của Tuyết nhi, đến lúc đó người làm tỷ tỷ như ta chắc chắn cũng sẽ cho Tấn vương một phần lễ vật."
Nghi quý phi hệt như đã ăn phải ba cân cơm thiu, mang vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Vậy thần thiếp đa tạ hoàng hậu nương nương ."
"Muội muội khách khí rồi, hôm nay đại tiểu thư cũng tới, ta thấy cách trang diện của đại tiểu thư cũng khá độc đáo, không biết muội muội xem thế nào?" Hoàng hậu không có ý tốt nói
Bàng Lạc Tuyết mới giật mình hoàn hồn, thì ra hoàng hậu nương nương cũng nhìn thấy trâm phượng hoàng, chỉ là làm bộ không biết mà thôi.
Trong lòng Nghi quý phi cũng phát hoảng, lại không có cách nào mở miệng.
Hoàng hậu nhìn về phía Bàng Lạc Vũ cười lạnh: "Nếu đại tiểu thư đã tới, thì để nàng qua đây đi."
Nghi quý phi nhíu mày, Nhược Phương cô cô lại dứt khoát đi đến trước mặt Bàng Lạc Vũ, nói: "Đại tiểu thư, hoàng hậu nương nương cho mời."
Bàng Lạc Vũ hoảng sợ, trong lòng bồn chồn, nhưng cũng vội vàng đứng dậy theo Nhược Phương đi tới chỗ hoàng hậu hành lễ: "Yết kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương cát tường "
Nghi quý phi phiết liếc mắt nhìn Bàng Lạc Vũ một cái, trong bụng đều là tức giận.
"Đứng lên đi." Hoàng đế nhìn Bàng Lạc Vũ hỏi mang trang sức màu đỏ toàn thân: "Ngươi là khuê nữ Bàng gia mà Tấn nhi muốn lấy sao?"
Bàng Lạc Vũ hành lễ: "Vâng."
Hoàng thượng nhìn Bàng Lạc Vũ, lại quay đầu nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết, quả thực là hai người cách biệt một trời.
Hoàng hậu liếc mắt nhìn Bàng Lạc Vũ: "Thế nào, trang phục mà đại tiểu thư mặc lại không đồng đều với nhau, bộ váy áo hoa lệ như vậy sao lại phối với một cây trâm đơn giản như thế?"
Nói xong hoàng hậu liếc mắt nhìn Nghi quý phi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...