“Tư Đồ Cảnh mau nhìn, này thật đẹp!” Bùi Liễu Tích cầm trên tay một vòng trang sức thủy tinh của tiểu quán bên lề đường phấn khởi hô to.
Ánh sang mỏng manh phản chiếu trên chiếc vòng, tạo ra một thứ ánh sáng chói mắt. Tư Đồ Cảnh mặc kệ nàng. Cứ như một người nông dân mới vào thành, thấy cái gì cũng kêu. Nữ nhân chính là rất phiền toái.
“Ngây thơ!” Tư Đồ Cảnh hừ nhẹ một tiếng, khinh thường rời đi.
“Một chút hứng thú đều không có!”
“Nhàm chán!”
“Ai, các ngươi như thế nào lại bắt đầu ……” Thân là đại ca Cảnh Dực rất là bất đắc dĩ, này hai người suốt ngày chỉ biết cãi nhau. Cảnh Linh thật thức thời theo ở phía sau, không nói được một lời.
Một đường cãi nhau, Cảnh Dực Cảnh Linh cuối cùng đưa bọn họ tới khách ***. Nghe nói là khách *** tốt nhất kinh thành.
Còn chưa tới cửa khách điểm, Tư Đồ Cảnh cùng Bùi Liễu Tích trước cảm thấy một trận ác hàn. Cửa phía trước treo một bảng hiệu khắc hoa, bảng hiệu thượng bốn chữ kim quang lòe lòe — Tài Duyên khách ***.
Quả nhiên không hổ là khách *** tốt nhất kinh thành a!
Vừa mới chuẩn bị đi vào, cửa có hai người ngăn bọn họ lại: “Thật là ngại quá, khách *** đã có người bao .”
Đang nói, Tư Đồ Cảnh liếc mắt nhìn vào trong khách *** thấy một thân ảnh liền không thấy hảo cảm tí nào. Ám thanh trù y, tơ vàng phát thao,lại là cái tên kia Lý Tùy Phong, vừa thấy hắn chỉ biết có chuyện không tốt.
Hiển nhiên Lý Tùy Phong cũng thấy bọn họ, đi ra cửa khách ***.
“Cho bọn họ vào đi, này là vài vị là bằng hữu của ta.” Lý Tùy Phong đứng ở cửa đối tiểu nhị mà nói, lại tiếp theo chuyển hướng Tư Đồ Cảnh:“Chúng ta lại gặp mặt, Tư Đồ công tử. Này khách sạn đã bị tại hạ bao , bất quá nhường Tư Đồ công tử một phần, các vị vào đi.”
Lý Tùy Phong cười đến vẻ mặt âm lãnh, Bùi Liễu Tích ở một bên nghiến răng nghiến lợi.
Tư Đồ Cảnh trong lòng khinh thường hắn vạn lần, nhưng chỉ có cười đáp trả:“Không được, chúng ta vẫn là nên đi nơi khác.”
“Không tiễn!” Lý Tùy Phong lúc này mới thẳng thắn.
Cảnh Dực lại dẫn hắn đến nơi khác, rất nhanh, tìm được một nhà khác nhìn sơ qua chính là khách *** chứ không sai. Sở dĩ thoạt nhìn không sai, là vì khách *** này tên, cũng có một chữ “Duyên”, nhưng mà tên của nó là Phúc Duyên khách ***. So với Tài Duyên khách *** có hảo cảm hơn nhiều.
Tư Đồ Cảnh cùng Bùi Liễu Tích tiến tới. Mà Tư Đồ Cảnh cũng không hiểu được, rõ ràng nhà Huyền Minh Thần cũng là ở kinh thành, Huyền Tế Bắc hiện tại lại là Thái Phó, phủ đệ hẳn là rất lớn mới đúng, vì cái gì không đến nhà của hắn. Còn có Cảnh Dực Cảnh Linh hẳn là cũng là đệ tử nhà giàu, vì cái gì không đến nhà bọn họ?
Nghĩ, Tư Đồ cảnh hỏi Cảnh Dực Cảnh Linh:“Các ngươi biết Thái Phó phủ ở nơi nào không?”
“Biết.” Hai người cùng kêu lên nói, sau đó không có câu tiếp. Tư Đồ Cảnh buồn bực .
Cảnh Dực ghé đầu lại gần bên tai Tư Đồ Cảnh nói:“Trang chủ giao phó không cho ngươi đi Thái Phó phủ .”
“Vì cái gì?”
“Không nói cho ngươi.”
“Ân?”
“Bởi vì ta không biết.”
“……”
Cảnh Linh cũng rất là có chút nhàm chán, đi theo Cảnh Dực sau lưng nói thêm một câu:” Ta cũng không biết.” Sau đó cười đến ngây ngốc.
Chuẩn bị tốt tất cả, Cảnh Dực muốn dẫn Tư Đồ Cảnh cùng Bùi Liễu Tích ra ngoài đi dạo. Tư Đồ Cảnh kiên quyết không chịu đi cùng Bùi Liễu Tích. Vì thế, phân hai đường, Cảnh Dực theo Tư Đồ cảnh, Cảnh Linh theo Bùi Liễu Tích. Đều hướng ngược đường nhau mà đi. Tư Đồ Cảnh cuối cùng cũng một thân một mình thoải mái.
Kinh thành ngã tư đường so với địa phương khác xem ra phồn hoa hơn rất nhiều. Có thể là bởi vì kinh thành người có vẻ nhiều hơn, trên đường lớn còn có rộn ràng nhốn nháo bao người, liên tiếp tiếng rao hàng, tiếng thét to.
Vốn hẳn là thời khắc thoải mái, chẳng ngờ Tư Đồ Cảnh đi trên phố cũng gặp chuyện không hay.
Người qua đường ánh mắt đầy hỏa khí cứ thích dõi theo hắn không tha, lâu lâu còn có người đụng vào hắn. Tư Đồ Cảnh có chút kỳ quái , hỏi:“Kinh thành người đi đường không hướng phía trước mặt nhìn trước sao?”
Cảnh Dực bĩu môi, nghĩ rằng nói, ai kêu ngươi ngày thường khuôn mặt cũng đẹp đến thế. Nhún vai, nói:“Kinh thành không khí rất cởi mở a~.”
“A?”Này là có chuyện gì?
Cảnh Dực không nói, hai người tiếp tục đi.
Đi được khá lâu , bỗng nhiên lại cảm giác có người chạm phải. Hơn nữa va chạm cũng không nhẹ, Tư Đồ Cảnh theo bản năng choàng tới trước đỡ một người, tập trung nhìn vào, phát hiện là một cô nương.
“Công tử, ngươi đụng phải người ta .” Cô gái gắt giọng.
Tư Đồ Cảnh dở khóc dở cười, rốt cuộc là ai chạm ai a. Bất quá ở trên đường lớn không nên tức giận, đành phải nâng cô gái đứng lên, nói:“Tại hạ sơ sẩy, thỉnh cô nương lượng giải.”
Nào biết tay vừa rời khỏi, nàng không ngờ ngã vào trong long mình:“Chân người ta hình như bị trẹo rồi –”
Thanh âm mượt như tơ, làm cho người ta không khỏi cả người run lên.
Không có biện pháp, Tư Đồ Cảnh chỉ có thể tự nhận không hay ho:“Kia tại hạ dìu cô nương trở về.”
Cô gái âm thầm cười trộm.
“Khụ……” Phía sau truyền đến thanh âm cố ý ho khan.
Này thanh âm rất quen thuộc tất hảo thân thiết a. Tư Đồ cảnh xoay người, mừng rỡ, Tiểu rùa của ta.
Nhất thời kích động, Tư Đồ Cảnh liền đẩy cô gái trong long mình ra, chạy đến bên Huyền Minh Thần. Sau lại cảm thấy có chút không đúng, quay lại thì thấy cô gái kia đứng vững vàng , không khỏi hỏi:“Uy, cô nương ngươi chân tốt lắm?”
Nữ tử há mồm lại nói không ra tiếng, tiếp theo đã đỏ mặt chạy đi.
Nhất thời không khí ngưng kết, mấy ngày không gặp, như cách tam thu, lại gặp mặt, cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
“Vài ngày không thấy, ngươi như thế nào so với trước kia càng choáng váng a?” Huyền Minh Thần cười khản nhìn Tư Đồ Cảnh ngây ngốc đứng, kia cười giống như gió xuân phà vào mặt làm người ta tâm tình thư hoãn, người qua đường tại đây một khắc có xu thế dừng lại.
Nguyên lai, hắn xem ra đẹp như vậy, chính mình trước kia như thế nào không phát hiện ra?
Tư Đồ Cảnh vẫn không có phản ứng, vẫn là nhìn chằm chằm Huyền Minh Thần đến sững sờ, đã quên hỏi hắn hàm ý trong lời nói kia là gì.
Huyền Minh Thần thấy thế có chút bất đắc dĩ, vỗ vỗ đầu Tư Đồ Cảnh:“Ngươi thật sự thành ngốc tử a, nói gì cũng không nói.”
“A?” Tư Đồ Cảnh thế này mới phản ứng lại, tiếp theo “Nga” một tiếng. Vẫn đứng ở một bên Cảnh Dực giờ phút này chẳng hiểu gì cả, cùng Huyền Minh Thần nhìn nhau cười:“Ta trước cáo từ.”
“Các ngươi quen nhau?” Tư Đồ Cảnh hỏi.
“Ân.” Huyền Minh Thần trả lời:“Ta biết hắn so với ngươi còn sớm hơn.”
Có ý tứ gì! Nói như thế nào nói đây là! Tư Đồ Cảnh thấy không hài lòng.
Huyền Minh Thần hiểu được hàm ý song hiểu ra vấn đề, nhưng vẫn không giải thích gì cả, đỡ phải càng miêu càng hắc. Đành phải cười cười:“Ta theo ngươi đi dạo nha.”
Bên kia, Bùi Liễu Tích cùng Cảnh Linh chơi đùa rất vui.
Hai người đều cóhảo ngoạn thiên tính (tính cách thích vui chơi trời ban a~), Bùi Liễu Tích từ nhỏ lớn lên trong Ngọc Cẩm sơn trang, nhiều lắm cũng chỉ qua các thành lân cận đi dạo vài dòng, đây là nàng lần đầu tiên xa nhà. Mà Cảnh Linh từ nhỏ trong nhà bị quản rất nghiêm, bình thường không thể nào ra đường chơi đùa, lần này hộ tống Tư Đồ Cảnh coi như là hắn được một cơ hội tốt để tự do hoạt động.
Như vậy, hai người có nhiều điểm tương đồng.
Kinh thành, đối với Bùi Liễu Tích thu hút nhất, là cửa hàng bán ngọc nổi danh nhất kinh thành — Kỳ Anh Phường. Nghe nói kinh thành Kỳ Anh Phường luôn đi đầu về trào lưu những món đồ bằng ngọc, luôn có thể tạo ra những món đồ hấp dẫn lòng người. Bùi Liễu Tích từ nhỏ rất thích ngọc, đối với Kỳ Anh Phường thật rất tò mò.
“Cảnh linh, ngươi có biết Kỳ Anh Phường ở nơi nào?” Bùi Liễu Tích hỏi.
“Ân……” Cảnh linh lấy tay đưa lên cằm, kéo kéo khóe miệng:“Ngươi muốn đi?”
“Không khi đi ta hỏi ngươi để làm chi!”
Cảnh Linh vẻ mặt biểu cảm đan xen, này đây là lần đầu tiên hắn thấy một nữ nhân không khách khí như vậy. Hắn từ nhỏ luôn muốn được sống trong giang hồ, nghe nói người trong giang hồ đều thẳng tính, giống như Bùi Liễu Tích hiện tại vậy. Hắn vẫn hy vọng mình có thể giống bọn họ.
“Như thế nào lại không nói gì?” Bùi Liễu Tích có chút kỳ quái hắn như thế nào vẫn thất thần, quay đầu nhìn.
“Nghe nói bao toàn bộ Tài Duyên khách *** là của Lý Tùy Phong, là cái người vừa nãy gặp?” Cảnh Linh nói.
Bùi Liễu Tích nhăn mặt:“Nhắc hắn làm gì!”
“Ngươi hình như rất không thích hắn a.” Cảnh linh cử đầu chỉ suy tư trạng.
“Ân. Ta liền không quen nhìn người như vậy, chính là tên thiếu gia được nuông chiều quá sinh hư.” Chút không che dấu, Bùi Liễu Tích nói thẳng tiếng lòng mình ra.
Cảnh Linh để ngón trỏ lên gõ gõ:“Cái này không tốt lắm. Một nửa sản nghiệp Kỳ Anh Phường là của Lý gia nhà hắn.”
“Cái gì? Hắn không phải người thừa kế vương quyền thống trị Tuân Châu gì đó sao?”
“Tuân An Vương. Lý gia nhiều thế hệ luôn giữ vững tước vị. Bất quá, này Kỳ Anh Phường là việc làm ăn bên ngoài, hiện tại là do cữu cữu hắn quản lý. Hắn cũng có một nửa sản nghiệp . Còn có Tài Duyên khách *** kia nữa……”
“Khoan đã!” Bùi Liễu Tích sắc mặt trở nên rất khó xem, “Như thế nào ngay cả khách *** cũng cùng hắn có mối quan hệ ?”
Cảnh Linh vẻ mặt bất đắc dĩ:“Không có biết nữa a, Tài Duyên khách *** lão bản cùng cữu cữu hắn không có quan hệ tốt lắm.”
Bùi Liễu Tích không thể không cảm thán, có người sinh ra đã có số mệnh tốt đến vậy sao. Nhưng nghĩ rằng việc này sẽ ngăn cản ý định của nàng, thật không thể. Bùi Liễu Tích vẫn yêu cầu Cảnh Linh dẫn nàng đi Kỳ Anh Phường.
Kỳ Anh Phường trước cửa có một chiêu bài rất lớn, mặt trên dùng màu vàng để viết một dòng ngọc tự, mặc kệ là lúc nào đều là lòe lòe sáng lên. Nghe nói, đó là tiên hoàng tự tay viết đề tặng. Một chữ một chữ liền kề cũng có một lực uy hiếp, bình thường tiểu tặc không dám hướng nơi này chú ý.
Cước bộ vừa tiến đến cửa ***, nhìn qua có những cô gái mười bốn mười lăm tuổi ra tiếp.
“Công tử, tiểu thư, là muốn xem Uyên Ương Giác sao?” Cô gái hỏi.
“Uyên Ương Giác?”
“Là ngọc bội mới nhất của Kỳ Anh Phường, từ hai khối ngọc hợp thành, trong hai khối ngọc có một đôi uyên ương, các cặp tình nhân đều có một khối, tượng trưng cho tình yêu đôi lứa bền lâu mãi không đổi thay.” Cô gái lẩm bẩm, hai người nghe được sửng sốt.
“Hình như là món đồ rất tốt, dẫn ta đến xem đi.” Cảnh Linh nói.
“Hai vị bên này.” Cô gái chỉ hướng đến một cái quầy, bên quầy còn có tốp năm tốp ba người đứng xem ngọc. Hai người đi đến.
Quầy biên có một nữ tử đứng đó, thân thể kiêu sa, suối tóc dài tới thắt lưng đen tuyền, một thân sa y trắng, một mình im lặng mà đứng đó, xem bóng dáng liền nhận ra được là tuyệt sắc giai nhân.
Bùi Liễu Tích đi đến bên quầy, quay đầu nhìn nữ tử kia, mặt nàng dùng tấm vải mỏng che , chỉ có thể nhìn thấy hai hàng mi dài cùng với đôi mắt như hoa đào chớm nở, khiến tầm mắt bùi liễu tích không dời đi được, cảm giác rất quen thuộc, rất xinh đẹp.
Nàng kia nhìn khối thiên lan sắc uyên ương giác đẹp mê hồn, tầm mắt nhu nhược mà tịch liêu.
“Ta cảm thấy khối bát quái này hình dạng rất đẹp, ngươi xem xem.” Cảnh Linh chỉ vào khối ngọc kêu Bùi Liễu Tích, thấy nàng nhìn một nữ tử không dời mắt. Vì thế đem tầm mắt chuyển hướng nữ tử kia. Nữ tử một thân đơn giản, nhưng biểu hiện lại không đơn giản, nhìn vào ánh mắt của nàng sẽ cảm thấy đau thương, giống như đã từng trải qua tang thương một kiếp người. Làm cho người ta đoán không ra tuổi của nàng.
Nữ tử lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy Bùi Liễu Tích, khóe mắt hơi hơi chấn động.
Màu trắng của sa y nhẹ nhàng phiêu động, thoảng qua trước mắt hai người, hai người vẫn như thế tinh thần vẩn chưa hồi phục.
Bóng dáng sa y trắng đã rời khỏi Kỳ Anh Phường, Bùi Liễu Tích mới chạy tới nơi nữ nhân kia vừa đứng.
“Lão bản, ta muốn khối ngọc này .”
Đáp ứng nguyện vọng của người khác, là chuyện Bùi Liễu Tích thường làm.
Ngọc giá không tính nhưng rất quý, nàng rõ ràng cũng rất thích khối ngọc này, nhìn lâu như vậy, vì cái gì đều không mua? Trong lúc nhất thời, Bùi Liễu Tích trong đầu chính tồn tại vấn đề này, vô ý thức chạy đi ra ngoài tìm kiếm thân ảnh nữ tử kia.
Nữ tử cước bộ thật dừng, dường như không có mục đích mà hướng đường lớn đi tới. Mỗi bước đi, cũng làm cho người ta cảm thấy một nét tao nhã.
“Tỷ tỷ phía trước, chờ một chút.” Bùi Liễu Tích chạy chậm đến.
Nữ tử dừng cước bộ, xoay người nhìn Bùi Liễu Tích, nói:“Cô nương là bảo ta?” Thanh âm thành thục mà uyển chuyển.
“Vừa rồi ta xem gặp ngươi nhìn khối ngọc này, nhất định rất thích.” Bùi Liễu Tích giống như lại cảm thấy chính mình là đang không có việc gì nên tìm việc để làm, ấp úng nửa ngày, vươn tay, “Ngọc này, ta tặng cho ngươi.”
Tựa hồ cũng không cảm thấy hành vi của Bùi Liễu Tích có sự đường đột, chỉ là thấy dung mạo của nàng có vẻ tươi hơn,chắc là đã nở nụ cười, nhưng lại trở về như cũ có vạn phần sầu thương ngưng ở đáy mắt, sầu thương sâu đậm.
“Đa tạ hảo ý của cô nương.” Nữ tử đưa tay đẩy miếng ngọc hướng Bùi Liễu Tích,“Này, ta không cần, ngươi vẫn là nên giữ lấy.”
Dứt lời nữ tử xoay người rời đi.
Bùi Liễu Tích cầm Uyên Ương Giác nhìn bóng dáng của nàng rời xa.
Trong một khắc ấy, nàng hiểu được cái gì là khuynh quốc khuynh thành. Chỉ một ánh mắt, cũng sẽ làm cho người ta tâm động không thôi.
____________________________-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...