Tuyết trắng xóa, lạnh lẽo chậm rãi rơi trong không trung, đến khi tuyết chạm đất là khi tuyết ngừng rơi, cứ như thế, từng bông tuyết một, tại thành một lớp tuyết mỏng dưới chân.
Từng bước đi trên con phố yên lặng tĩnh mịch, nhưng lòng người sao không như thế.
Hắn biết, phía sau hắn luôn có một người đứng đó, luôn bảo hộ hắn. Mãi mãi sẽ không rời đi. Hiện tại cũng thế, chỉ cần hắn quay đầu sẽ thấy người đó.
Nhưng mà,chỉ là phụng mệnh đến bảo hộ hắn, hắn vì sao phải quay đầu lại chứ. Cũng sẽ chỉ khiến bản thân khó xử thêm mà thôi.
“Đại nhân –” Thanh âm nữ tử vang lên.
Tư Đồ Cảnh ngoảnh đầu lại, là Lưu Oanh, người nhìn rất bình thường, nhưng thật ra là một nữ tử bất phàm. Vẫn cứ thế mà tiếp cận hắn. Hắn không biết rõ thân thế của nàng, cũng không có tìm hiểu. Có lẽ vì hắn tin, nữ tử này sẽ không làm thương tổn hắn.
“Lưu Oanh, ngươi sao lại ở đây?” Tư Đồ Cảnh nhìn nữ tử kia, hỏi.
Lưu Oanh, nhớ kỹ cái tên này, sẽ thấy có chút thân thiết. Nữ tử này hằng ngày chăm sóc hắn rất chu đáo, khiến hắn không bao giờ có nửa điểm địch ý
“Trễ thế này rồi mà đại nhân còn chưa hồi phủ, Lưu Oanh ra ngoài kiếm, trời lạnh như thế, mà đại nhân lại mặt ít quần áo.” Lưu Oanh đến gần bên cạnh hắn. Ngữ khí vẫn bình thường như thế, không kiêu căng, không siểm nịnh.
“Ta biết rồi, ngươi cùng ta hồi phủ đi.” Tư Đồ Cảnh thản nhiên nói.
“Ân.” Lưu Oanh trả lời hắn, sau đó đi theo phía sau.
“Đại nhân sắc mặt không được tốt, là gặp phải chuyện phiền lòng sao?”
Trên đường, Lưu Oanh có vài lần muốn mở miệng hỏi chút gì đó, cuối cùng lại nói ra những lời này.
Tư Đồ Cảnh mặt không biểu tình, nói:“Không có gì đáng phiền .”
Đúng vậy, sẽ có điều gì đáng phiền chứ. Việc gì đến cũng sẽ đến, nên đi cũng đã đi rồi. Phiền não cũng không ngăn lại mọi việc, cũng không giúp lấy lại điều gì.
Lưu Oanh không nói gì nữa. Chỉ im lặng đi theo phía sau. Trong mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc rối rắm
Ngày nào đó, càng ngày càng gần .
Ký Mân Thiên đến Cẩm Châu, cùng với đội quân vẫn chưa thấy trở về.
Lâm triều có người bảo nên cho Ký Mân Thiên trở về, để bảo vệ hoàng đế trong ngày than chinh chấp chính đại điển. Lương Hành tự biết khó có thể chống cự lại cấm vệ binh củ kinh thành, nghĩ rằng có thể tách đi bao nhiêu thì tách, lấy cớ binh lực trong thành sung túc, bảo không cần cho Ký Mân Thiên trở về.
Lý Tùy Phong ngoài mặt đầu phục Lương Hành, Lương Hành trong lòng lại thản nhiên . Thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Mọi việc đã chuẩn bị, chỉ còng thiếu đông phong. (ý nói ở đây theo ta nghĩ là chờ thời cơ thích hợp ấy)
Kinh thành nhìn xung quanh, có vẻ như không hề có biến động. Tất cả đều an bình như thế, Lương Hành vẫn tự tin mà nắm giữ cương vị của hắn, mơ ước đến một ngày được ngồi tại vị trí cao cao tại thượng kia.
Tư Đồ Cảnh thích đi dạo một mình, nhìn mọi người xung quanh, đang qua lại. Hắn không muốn ở trong đám đông, hắn sợ ánh mắt mọi người nhìn hắn, thậm chí, sợ nhìn thấy người khác.
Từng người đi qua hắn, đều khiến hắn sợ hãi.
Chỉ có thể đi vào một ngỏ nhỏ, mới có thể tìm lại cảm giác yên bình. Im lặng như thế, sẽ có thể giúp hắn tịnh tâm hơn.
Tường đá già, tường đá suốt một con đường dài
Bất tri bất giác, sẽ đi đến một toài nhà lớn, nhìn lên bảng hiệu sẽ thấy ba chữ “Thái Phó Phủ”, trong lòng từng trận kích động, lập tức vội vàng rời đi. Trở lại phủ của mình.
Cứ như thế không biết đã bao nhiêu lần.
Tuyết đã ngừng rơi nhiều ngày, nhưng thời tiết vẫn không có chút thay đổi. Gió không quá lớn, thổi qua mặt cũng cảm thấy khó chịu.
Làn da dường như cũng trở nên giống tảng bang, rét lạnh.
Tư Đồ Cảnh vươn tay, đẩy cửa Học Sĩ Phủ.
Mới vừa đi vào phòng, Lưu Oanh liền bưng nước ấm tiến vào, để hắn lau mặt, sau cầm ấm trà đi vào. Tư Đồ Cảnh vẫn cứ ngồi nhìn nàng làm việc , ngồi trên ghế bất động
Cuối cùng cũng đưa tay lấy một quyển sách, mở ra sau đó cứ nhìn trang giấy ấy, thật lâu cũng không có lật trang.
Mỗi ngày, cứ như thế trôi qua.
Tư Đồ Cảnh ngay cả đâu cũng không muốn ngẩng, chỉ một lòng vùi trong cuốn sách. Cơm chiều hạ nhân đưa đến, không ăn bao nhiêu, liền bảo người đem xuống.
Dường như không có khẩu vị, ăn gì cũng không thấy ngon.
Qua một lúc, Lưu Oanh lại đem nước đến cho hắn rửa chân.
Tư Đồ Cảnh trong lòng hốt hoảng, nói:“Lưu Oanh, nhớ lúc ta đem ngươi về, có một người nam nhân tính mang ngươi bán vào thanh lâu thì phải.”
Đầu tiên giúp Tư Đồ Cảnh tháo giày, Lưu Oanh ngẩng đầu, lại cúi đầu, nói:” Cha mẹ nô tỳ chết sớm, đem nô tỳ đến làm con dâu cho người đó từ nhỏ, gia đình nhà đó bỗng nhiên sa sút……” Nói xong, tay dừng một chút, lại tiếp tục nói:“Đại nhân đại ân đại đức, nô tỳ suốt đời khó quên.”
Ngữ khí nói chuyện, khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái. Có thể là không quen nghe người khác cảm ơn.
Tư Đồ Cảnh đột nhiên cầm cánh tay của nàng, nữ tử ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn.
“Ngươi luôn xuống đi, ta tự làm được .” Tư Đồ Cảnh đỡ nàng đứng dậy, nói.
“Này..là nô tỳ làm không tốt sao?” Lưu Oanh nhỏ giọng hỏi.
“Không phải, Ta quen tự mình làm rồi.” Tư Đồ Cảnh tự mình kéo thao nước.
Lưu Oanh cúi đầu đi ra ngoài.
Quen rồi. Hắn quen tự mình lo lấy cuộc sống, quen tự làm lấy mọi việc. Cuộc sống có ngàn vạn người hầu hạ, không thích hợp với hắn
Cứ như trước kia, tự bản thân làm mọi việc, thật tốt.
Đem chân chậm rãi đặt trong nước ấm, cảm giác kinh mạch toàn thân thoải mái, người cũng thư giản.
Không bao lâu, Lưu Oanh lại bưng cái chén tiến vào.
“Đại nhân gần đây ngủ không tốt, nô tỳ có chuẩn bị trà thơm, hy vọng có thể giúp đại nhân yên giấc.”
Dứt lời, Lưu Oanh dâng trà thơm.
Tư Đồ Cảnh tiếp nhận chén trà, đưa lên gần miệng, một làn hương thoang thoảng lướt qua, quả nhiên không hổ là trà thơm.
“Làm phiền Lưu Oanh .” Tư Đồ Cảnh nói.
Lưu Oanh trên mặt lộ ra vẻ tươi cười khó gặp, nói:“ Đại nhân sao lại nói thế, đây là việc nô tỳ phải làm .”
Tư Đồ Cảnh không thèm nhắc lại. Lưu Oanh đốt đèn trong phòng, lại bưng thủy bồn đi ra ngoài.
Không biết là lúc nào, bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ, ánh đèn mông lung lay động, Tư Đồ Cảnh mơ mơ màng màng thoát y, nằm xuống.
Đêm dài tĩnh lặng, vạn vật miên hưu, đèn đuốc lay động, bóng hình chuyển động.
Bầu trời đêm hàn tịch, gió thổi bay sợi tóc nữ tử, tùy ý vũ động.
Người trong lòng, vẫn còn ngủ say, kia khuôn mặt xinh đẹp, mang theo vô tận hồn nhiên, khiến người khác khó lòng tổn hại hắn.
Một lát sau, bên trong phủ tướng quân nổi lên ánh sáng đèn nho nhỏ.
“Làm tốt lắm, Lưu Oanh, lần này ngươi muốn được thưởng gì cứ nói.” Lý Tùy Phong cười với Lưu Onh, cười đến cao quý mà hoa mỹ, sắc mặt Lưu Oanh lập tức phiếm hồng.
“Nô tỳ không dám, làm việc tướng quân giao là bổn phận của nô tỳ.” Lưu Oanh cũng cúi đầu nói.
Lý Tùy Phong đi đến trước mặt nam tử bị buộc chặt, lấy tay nâng cằm của người đang ngủ, lẩm bẩm:“Tư Đồ Cảnh a Tư Đồ Cảnh, ta còn nghĩ ngươi thông minh đến đâu, bây giờ lại như thế này mà rơi vào tay ta a.”
Bỏ tay khỏi đầu Tư Đồ Cảnh, Lý Tùy Phong lại nói.
“Lưu Oanh, nhớ rõ ta lần đó cứu ngươi, ngươi là do bị cừu gia đuổi giết. Sẽ không lâu nữa đâu, ta sẽ giúp ngươi tiêu diệt cừu gia.”
Nói như nói với ai, mà thực tế, như tự nói chính mình.
Lưu Oanh nói:“ Đã qua nhiều năm như thế, chuyện đó, không ngờ tướng quân còn nhớ rõ……”
“Sao lại không nhớ rõ, ngươi đã ở bên ta lâu thế này mà .” Lý Tùy Phong ánh mắt có chút cổ quái. Đối với nữ tử này, hắn có vài phần cảm tình . Nhưng tình cảm đó của hắn cùng nàng hoàn toàn bất đồng.
Lưu Oanh mười tuổi đã ở bên hắn hầu hạ, cũng tiện lúc từ nhỏ nàng đã học võ, lại cùng hắn ở Phi Hồ Môn nhiều năm, ngày đó hắn không có việc sai bảo, nay có thể dùng người rồi.
Hắn cao quý như thế, sao có thể đem cảm tình dành cho nàng chứ.
Lý Tùy Phong chính là Lý Tùy Phong, mặc kệ là cái gì, đều đặt chính mình lên trước hết.
“Ngươi về nghỉ ngơi trước đi.” Lý Tùy Phong nhìn Lưu Oanh liếc mắt một cái, rồi nói.
Đợi Lưu Oanh ra ngoài, Lý Tùy Phong đóng cửa lại, sau đó quay đầu, Tư Đồ Cảnh đang mở to hai mắt
“Ngươi, ngươi làm sao……”
“Ngươi cho ta uống chén trà kia, thấy dược hiệu có tốt không.” Tư Đồ Cảnh nhìn Lý Tùy Phong đang kinh ngạc
“Trong chén trà đó có nhuyễn cân tán, ngươi khó trốn thoát.” Lý Tùy Phong lại tiếp tục tự giữ lấy hình tượng cao quý của hắn
Tư Đồ Cảnh dùng ánh mắt khinh thường:“Ai nói ta muốn chạy. Ta còn chưa biết ngươi vì sao bắt ta, bắt ta tới làm gì, ta làm sao có thể an tâm chạy trốn chứ.”
Đã sớm biết Lưu Oanh có vấn đề, không nói đến việc khi kể về thân thế của nàng lại chẳng thấy có chút biểu tình ai oán, bình thường lặng yên không động tĩnh, nắm lấy tay nàng cảm thấy có dòng khí mạnh, chắc chắn người này biết võ công . Tư Đồ Cảnh hắn cũng đâu phải ngốc tử mà đi tin tưởng nàng.
Nhưng mà, hắn thật sự đã xem nhẹ chén trà nhỏ kia. Vốn nghĩ rằng chỉ có chút mê dược, không nghĩ đến là nhuyễn cân tán, dược này rất công hiệu, có thể làm người ta bất động suốt nhiều canh giờ.
“Ngươi đừng tiếp tục giả ngu. Ta sớm biết thân phận của người rồi.” Lý Tùy Phong nói.
Tư Đồ Cảnh trong lòng chấn động. Nguyên lai hắn biết. Hắn phải giúp , chính là Hạ Côn, vậy thì, người phải tiêu diệt, chính là mình.
“Nhưng ngươi yên tâm, ta không muốn giết ngươi, chỉ cần ta đạt được mục đích của mình, ta tự nhiên sẽ thả ngươi đi. Cho nên, mấy ngày sau, ngươi cứ an tâm mà ở đây đi.” Lý Tùy Phong tiếp tục nói.
“Tùy ngươi, dù sao chẳng có gì liên quan đến ta.” Tư Đồ Cảnh nhắm mắt.
Tin tức Tư Đồ Cảnh mất tích nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.
Huyền Tế Bắc hoảng lọan, Huyền Minh Thần thì đã nhiều ngày không có đến gặp hắn. Nhưng Huyền Minh Thần còn đang cãi nhau với Tư Đồ Cảnh, hỏi hắn cũng thế thôi.
Biệt viện ngoại ô, Tư Đồ Chấn Nam cùng Huyền Tế Bắc gấp gáp thảo luận gì đó. Huyền Minh Thần chỉ ở đó chờ trong giây lát, nhưng tâm loạn như ma liền chạy đi nơi khác.
“Chấn Nam a, theo ngươi thấy, tiểu Cảnh đã bị làm sao?” Huyền Tế Bắc hỏi.
Tư Đồ Chấn Nam nghĩ nghĩ, nói:“Năm đó, người gần gũi với tiên hoàng nhất, ngoại trừ ta và ngươi, còn có một người, chỉ có thể là hắn mới có khả năng đoán ra thân phận của Tiểu Cảnh.”
Huyền Tế Bắc ấn trán, nói:“Không phải là Lý Phục Ngôn Lý Đại Tướng Quân?”
Tư Đồ Chấn Nam gật đầu, Huyền Tế Bắc cũng bắt đầu nhận ra gì đó.
Lý Phục Ngôn, đương kim Tuân An vương, từng là hộ quốc đại tướng quân. Hắn cũng từng là người tiên hoàng tín nhiệm, sau này có vẻ gần gũi với Thánh An Vương Gia hơn. Thánh An Vương gia, là phụ thân Hạ Côn. Nữ nhi của Lý Phục Ngôn chính là Lý Mộ Tử, đương kim hoàng hậu.
Tư Đồ Chấn Nam trong lòng có chút hoảng, nhưng mà, Lý Phục Ngôn không phải là ngươi hồ đồ, sao lại có thể chống đỡ cho một kẻ ngu ngốc trở thành quốc quân?
“Nói như vậy, chỉ có thể là con hắn Lý Tùy Phong?” Huyền Tế Bắc cả kinh nói.
Tư Đồ Chấn Nam hít sâu một hơi, nói:“ Đối thủ của chúng ta, Chỉ có thể là Lý Phục Ngôn. Lý Tùy Phong bất quá cũng chỉ là nghe theo lệnh hắn thôi.”
“Nhưng mà, Lý Phục Ngôn thật sự can tâm vì một tên hôn quân cống hiến sức lực sao?” Huyền Tế Bắc vẫn như cũ còn hơi khó hiểu.
Tư Đồ Chấn Nam ngửa đầu nói:“Là hôn quân hay không là hôn quân, đều rất khó nói. Chúng ta, đã quên phải đi từng bước.”
Theo bản năng, bỗng chốc hai người lâm vào trầm tư.
Việc quan trọng hàng đầu hiện tại, là cái gì. Xem ra khó có thể quyết định.
Huyền Minh Thần vẫn còn chạy khắp mọi nơi để tìm kiếm thân ảnh Tư Đồ Cảnh, đi đến những nơi hắn thường tới, khách ***, trà lâu, kỳ quản, thậm chí còn tìm được Dịch Nam Vũ ở những nơi đó, nhưng thân ảnh của hắn lại không thể nào thấy được.
Hắn đã đi đâu chứ. Hay là bị người bắt đi rồi.
Hắn hiện tại đã an toàn, hay phải chịu khổ nhục.
Việc này, hắn hoàn toàn không biết. Chỉ có thể ở đây mà lo lắng, lại bất lực chẳng làm được gì.
Hắn luôn tự bảo vệ bản thân rất tốt, vì sao tới thời khắc quan trọng lại có thể bỏ quên việc bảo vệ bản thân đi chứ , trong lòng vẫn như thế mà cảm thấy rất khó chịu.
Người đó, mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt hắn, hôm nay lại bỗng chốc biến mất, vô tung tích, hỏi thử hắn cảm thấy thế nào.
Rõ ràng đã muốn buông tay. Nhưng vì sao lại tiếp tục níu giữ.
Người kia trong lòng đã gắn sâu đến đâu rồi, cho dù thế nào cũng không thể tháo bỏ?
___________________________________________________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...