Trời hôm nay bỗng rơi xuống một cơn mưa nhỏ, mặt dính đầy bụi bẩn, cuối xuống đất, nước mưa rơi xuống đất, chân vừa bước lên, sẽ lập tức dính ngay chút bùn.
Tư Đồ Cảnh một mình lẳng lặng đi trên đường, hạt mưa nhỏ mỏng manh rơi lên vai hắn, trên lưng hắn, rơi trên hai má hắn.
Mặc cho hạt mưa lạnh lẽo trôi trên khuôn mặt, thủy ngân thoảng nhiên lưu lại. Trên trán thoắt cái đã khiến mưa làm cho ướt.
Thật lâu chầm chậm đi khỏi nơi hoang vu, lưu lại thật sâu những dấu chân nhợt nhạt.
Dịch Nam Vũ gọi Ký Mân Thiên, mang theo một hàng người ra cửa thành chờ.
Trên đường gặp nhau, Tư Đồ Cảnh ngước đầu giương mắt, nhìn bọn họ một chút, xem như là chào hỏi, bước ngang qua đội ngũ, cứu tiếp tục cước bộ, một mình tiếp tục đi trước.
“Tư Đồ đại ca, phát sinh chuyện gì a?” Dịch Nam Vũ nhanh chóng đuổi theo đến sau lưng Tư Đồ Cảnh.
Tư Đồ Cảnh quay đầu nhìn nhìn hắn, cười thực miễn cưỡng. Nói:“Không có việc gì , hiện tại chỉ cần cấp lương thực cho bọn chúng, còn vấn đề ngân lượng chúng ta trở về rồi tính tiếp .”
“Bọn họ không làm khó dễ ngươi chứ?” Dịch Nam Vũ lo lắng hỏi.
“Bọn họ làm sao có khả năng khiến ta khó xử!” Tư Đồ Cảnh ra vẻ thần khí nói, ngữ khí lại có vẻ miễn cưỡng.
Dịch Nam Vũ hiển nhiên có thể cảm giác được vài điều bất thường, lại hỏi:“Vậy ngươi như thế nào……”
“Như thế nào mất hứng?”
Dịch Nam Vũ gật gật đầu.
Tư Đồ Cảnh lắc lắc mặt nói:“Bởi vì ta ghét nhất là trời mưa .”
“A? Ra là vậy?” Dịch Nam Vũ đứng tại chỗ bất động . Người này, thật sự là rất làm người ta không thể tưởng tượng. Tính cách cũng thật sự là cổ quái.
Đúng vậy, Tư Đồ Cảnh từ nhỏ rất ghét trời mưa. Có hai lý do chính: Thứ nhất, hắn thích mặt trời, càng thích cảm giác mặt trời chiếu ánh nắng vào người thật ấm áp, giống như sinh mệnh nho nhỏ được thắp sáng; Thứ hai, hắn chán ghét nước mưa ẩm ướt, càng chán ghét hơn vì mưa mà bao nhiêu hoạt động đều phải dừng lại, giống như sinh mệnh nho nhỏ bị giam cầm, khiến hắn cảm thấy bất an.
Cho nên, mỗi lần chỉ cần là trời nắng, hắn ban ngày sẽ trốn ra đường, chạy ra đi phơi nắng; Nếu là ngày mưa, hắn khẳng định là rầu rĩ không vui ở trong phòng đọc sách viết tranh chữ họa.
Mấy ngày sau, Cẩm Châu trong thành bắt đầu khôi phục sinh cơ.
Trên đường các cửa hiệu lớn nhỏ bắt đầu sửa sang để chuẩn bị khai trương, các xe bán hàng nhỏ ven đường cũng xuất hiện, trên đường ngươi qua lại cũng nhiều hơi, nhiều thanh âm rao hàng ở các ngã tư cũng âm vang như trước.
Trước cửa tri châu phủ, một hàng người dài đang đứng, xếp thành từng đội để đón chờ lương thực cứu tế.
Tư Đồ Cảnh từ trong phủ đi ra, đối với dân chạy nạn cười cười, sau đó rời đi.
Ngày ấy, nhóm dân bạo loạn vốn nghĩ sẽ bắt hết đám quan vô lại, sau đó dùng bọn họ đến uy hiếp triều đình, lấy một số ngân lượng lớn để chấn tai.
Không ngờ rằng người đến lại là Tư Đồ Cảnh.
Bọn họ làm sao có thể quên hắn.
Người đó đã từng giải thoát cho ân nhân bọn họ là Bùi Liễu Tích, cũng đã từng bố thí cho bọn họ, là nam tử dùng ánh mắt thương xót nhìn bọn họ, kia nam tử tướng mạo xuất chúng, bọn họ làm sao không nhớ rõ.
Bọn họ lựa chọn sẽ tin tưởng hắn. Đáp ứng điều kiện hắn đưa ra.
Nay tình huống trong Cẩm Châu thành bắt đầu trở nên tốt hơn, trong thành tất cả mọi người đều cảm kích hắn. Những người từng bị nhà giàu ức hiếp cũng giành được công bằng, trong thành nhà nghèo đều được cấp cho ít lương thực.
Tư Đồ Cảnh dẫn theo Dịch Nam Vũ đến một nơi.
Không bao lâu liền thấy một con đường, hai bên cây cối xanh tươi, mặc dù trời đông giá rét, cành lá vẫn tươi tốt đến thế, vừa thấy liền nghĩ đến một nơi phồn hoa.
Lộ khẩu vẫn có một phiến đá lớn, trên phiến đá khắc rõ ràng hai chữ đỏ thẳm “Ngọc Cẩm”.
Nhìn đến hai chữ này, liền nghĩ tới Bùi Liễu Tích, Tư Đồ Cảnh vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng mà, có một số việc, nếu làm, sẽ có gan gánh vác, trốn tránh không phải tác phong của nam tử hán.
Bất quá, chuyện này, để lúc sau giải quyết, trước mặt việc chính, là chẩn tai ngân lượng.
Đứng trước lộ khẩu chốc lát, Dịch Nam Vũ đẩy hắn, nói:“Vẫn là mau vào đi thôi.”
Gió vẫn thổi qua, không hề có ý định dừng lại. Như một đường cong hoa mỹ, chạm thật mạnh lên chiếc dù, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Không thể không nói, Ngọc Cẩm sơn trang cùng Thanh Thành sơn trang thật sự rất giống.
Giống nhau từ những cây cổ thụ, giống nhau cả cửa vào, giống nhau đình, giống nhau cách bố trí. Nhưng cũng thiếu thủ vệ.
Tư Đồ Cảnh có cảm giác như mình đã trở lại Thanh Thành sơn trang.
Đại môn có vài người đứng, thấy bọn họ đi tới, liền đến hỏi:“Xin hỏi các hạ là người nơi nào?”
“Tại hạ là quan văn đương triều Tư Đồ Cảnh. Mong được gặp trang chủ của Ngọc Cẩm sơn trang, còn thỉnh huynh đài thông báo.” Tư Đồ Cảnh khiêm nhiên nói.
“Thỉnh chờ.” Người nọ nói xong rồi đi vào.
Dịch nam vũ không quen nhìn thấy bộ dạng Tư Đồ Cảnh thế này:“Ngươi biến hóa cũng nhanh thật……”
Tư Đồ Cảnh cười khổ nói:“Chỉ vài lần.”
Dịch Nam Vũ có chút đăm chiêu nhìn Tư Đồ Cảnh.
Như vậy hắn, khiến hắn tự cảm thấy bất an.
Gặp được Bùi Minh Nguyệt, Tư Đồ Cảnh mới biết được vì sao Bùi Liễu Tích luôn mặc một thân hồng y .
Bùi Minh Nguyệt thân váy dài đỏ thẳm, chu sa thắc lưng mảnh khảnh. Cả người nhìn qua tuyệt không nghĩ đã lớn tuổi, lại còn có vài phần ý tứ nhẹ nhàng.
Nếu không phải Bùi Liễu Tích nói nàng là được thu dưỡng , Tư Đồ Cảnh khẳng định hai người là cùng họ hàng. Bởi vì diện mạo bọn họ, kỳ thật là có chút giống nhau.
Có lẽ là do người sống cùng nhau đã lâu nên có chút giống nhau.
Giống như cả hai đều vận một thân hồng y.
Bùi Minh Nguyệt vừa thấy bọn họ, liền không chút ngại ngùng nói:“Các ngươi là đến gom góp chẩn tai ngân lượng phải không?”
“Bùi trang chủ anh minh.” Tư Đồ Cảnh nói,“Ngày gần đây Cẩm Châu dân loạn nhất thời oanh động kinh thành, nếu không giải quyết kịp thời sợ sẽ sinh ra nhiều vấn đề không hay.”
Bùi Minh Nguyệt chuyển ánh mắt, lạnh lùng nói:“Nàng Lương Dung Lan thật ra tưởng chu đáo. Bản thân không chịu chi tiền, khiến chúng ta phải quyên giúp, đến cuối cùng tiếng tăm tốt cũng chỉ là do nàng ấy nhận lấy!”
Dịch Nam Vũ hách nhất đại khiêu, người này cư nhiên dám thẳng thắn gọi tục danh Thái Hậu, hơn nữa ngữ khí còn khiến người ta nghĩ đến nàng cùng Thái Hậu có thâm cừu đại hận.
“Bùi trang chủ nói thật đúng.” Tư Đồ Cảnh cư nhiên cũng đứng ở phe nàng,“Chính là thiên hạ này thương sinh chúng ta không thể không để ý a! Quyên giúp ngân lượng, không chỉ có cứu trợ dân chạy nạn, lại vì ngọc cẩm sơn trang tạo nên hảo thanh danh. Đôi bên có lợi, trang chủ cớ sao mà không đáp ứng!”
“Hừ, ngươi tiểu tử lắm điều!” Bùi Minh Nguyệt không có chút kiêng kị, vẫn đang nhanh miệng, nói,“Chính là ta không ưa, tất cả mọi điều tốt đẹp không thể đều dành hết cho nàng ấy . Cẩm Châu có chuyện, ta chắc chắn sẽ có an bài, không cần các ngươi nhúng tay.”
Dịch nam vũ chần chờ nói:“Này……”
Tư Đồ Cảnh kéo góc áo hắn, nói: “Tại hạ thay mặt dân chạy nạn Cẩm Châu rất đa tạ trang chủ.”
“Các ngươi cứ việc đem lời ta nói với Lương Dung Lan, xem ả ta sẽ phản ứng thế nào!” Bùi Minh Nguyệt ngạo nghễ nói.
“Chỉ sợ không có cơ hội này , mong trang chủ mau chóng giải quyết vấn đề dân chạy nạn.” Tư Đồ Cảnh nắm tay nói:“Nói đã đến nước này, tại hạ ngày khác gặp lại.”
Tư Đồ Cảnh lui khỏi đại đường, vừa mới xoay người, một thân ảnh đỏ thẳm lại xuất hiện trước mắt.
“Tư Đồ Tiểu Cảnh a……” Bùi Liễu Tích kêu lên,“Ngươi tới thăm ta a!”
Tư Đồ Cảnh có chút xấu hổ nhìn nàng, còn chưa trả lời, phía sau lại vang lên thanh âm Bùi Minh Nguyệt.
“Ngươi chính là Tư Đồ cảnh? Hài từ của Tư Đồ Chấn Nam?”
Tư Đồ Cảnh trở lại cười khổ nói:“Không phải mới vừa mới nói thủ vệ thông báo sao.”
“Nga. Vừa rồi ta không chú ý. Chỉ biết là là triều đình phái người đến đây.“Bùi Minh Nguyệt nói xong, lại kích động lên, nói:“Ngươi thế nào không nói sớm a! Người đâu, lấy năm ngàn lượng bạc lại đây!”
Dịch Nam Vũ lại sợ hãi than. Nếu chỉ dựa vào cái tên Tư Đồ Cảnh là có thể đổi năm ngàn lượng bạc chỉ trong một lời nói, vậy cả người hắn giá trị bao nhiêu tiền?
“Nương, cho ta cùng đi với hắn, cũng đúng lúc có thể làm vang danh Ngọc Cẩm sơn trang!” Bùi Liễu Tích đối với Bùi Minh Nguyệt hoa chân múa tay vui sướng nói.
“Đi Đi! Ngươi này quỷ nha đầu!” Bùi Minh Nguyệt dùng ánh mắt quái dị mà sủng nịch nhìn Bùi Liễu Tích.
Tâm tư của nàng về Tư Đồ Cảnh Bùi Minh Nguyệt làm sao không biết! Từ lúc nàng trở về từ kinh thành, cả ngày cứ mở miệng đều không rời khỏi ba chữ Tư Đồ Cảnh. Nay gặp Tư Đồ Cảnh mồm miệng lanh lợi, lại có bộ dáng xuất chúng, nếu có thể ghép hắn cùng Bùi Liễu Tích thành một cặp, cũng tốt.
Tư Đồ Cảnh trong long có một chút không tự nhiên lại có một chút đắc ý, nói:“Tạ quá Bùi trang chủ!”
Bùi Minh Nguyệt đã đi tới vỗ vỗ vai Tư Đồ Cảnh nói:“Đều là người một nhà, cảm tạ cái gì!”
Bọn họ làm sao lại là người một nhà . Tư Đồ Chấn Nam cùng nàng quen biết cũng không đến nước này chứ, tuy rằng hắn cùng Bùi Liễu Tích đã như vậy , nhưng mà Bùi Liễu Tích cũng còn chưa tiến vào gia môn hắn a. Tư Đồ Cảnh buồn bực .
Mưa dầm kéo dài, hoạt động chấn tai vẫn đang ở tích cực tiến hành , Cẩm Châu càng ngày càng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Thời điểm chạng vạng, sắc trời vi ảm, gió dần dần giảm, chỉ còn một ít hơi nước trong không trung chưa phiêu tán.
Đã kết thúc một ngày làm việc, Tư Đồ Cảnh trở về chỗ ở, Bùi Liễu Tích cũng ở tại nơi đó. Mỗi ngày thấy nàng, trong lòng vẫn có chút khó chịu. Nhưng mấy ngày nay, Bùi Liễu Tích mặc dù ở trước mặt hắn cử chỉ có chút quái dị, lại hình như không có đem việc ấy lưu lại trong lòng, Tư Đồ Cảnh liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn mấy phần.
Chính là, nên gánh trách nhiệm, hay là muốn phụ .
Nhưng hắn không yêu nàng. Như vậy đơn thuần gánh trách nhiệm, lại thật sự có thể có tác dụng sao?
Càng làm cho hắn tâm đau nhức sở , là tình cảm đối với người kia không tài nào vứt bỏ được. Cảm thấy rất có lỗi với hắn. (này, nếu mà anh biết người anh làm cái chiện anh đang luôn nghĩ là ai thì hãy có lỗi đi a~…e hèm…híc híc..đọc mãi ta chả biết tới lúc nào ảnh mới biết chiện đây, thật nà hồi hộp tóa đi…hí hí)
Vì người kia, hắn cũng sẽ không đón dâu sao?
Hắn rất muốn biết, người kia đối với hắn đến tột cùng là như thế nào?
Suy nghĩ thật lâu, Tư Đồ Cảnh cuối cùng cũng chỉ là nằm ở trên giường cười khổ. Ngay cả khi hắn cùng mình có chung một cảm giác? Ngay cả khi bọn họ yêu nhau thì như thế nào? Thủy chung là không có cách nào bên nhau a. Bọn họ, đều là nam nhân a.
Nguyên lai, cho dù là hai nam nhân như hình với bóng, trong lúc này cũng không thể nào đo đạc được khoảng cách.
Bởi vì, bọn họ đều là nam nhân.
Nghĩ nghĩ, Tư Đồ Cảnh có chút mệt, ánh mắt chậm rãi bắt đầu khép lại.
Vừa liêm diêm ngủ, nghe tiếng gõ cửa.
“Tư Đồ Tiểu Cảnh, ngươi có bên trong không a?” Thanh âm Bùi Liễu Tích từ ngoài cửa truyền đến.
Tư Đồ Cảnh giật mình đứng dậy, nàng tới làm gì?
“Ân.” Ứng thanh, Tư Đồ Cảnh đi mở cửa.
Chỉ thấy Bùi Liễu Tích đứng ở cửa, như đang mang theo một ý định gì đó mới đến. Còn xoay người sang chỗ khác đóng cửa lại . Biến thành một bộ dáng thật rất thần bí.
Tư Đồ Cảnh trong lòng càng hoảng:“Ngươi muốn làm gì a?”
Bùi Liễu Tích không trả lời hắn, đi đến rất gần với hắn, ngẩng đầu gắt gao nhìn hắn. Chỉ chốc lát sau, mặt đỏ bừng.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì a?” Tư Đồ Cảnh lui về phía sau vài bước.
Bùi Liễu Tích lại đi tới vài bước. Biết Tư Đồ Cảnh dựa vào cái bàn không thể lui hai người mới dừng lại.
“Ta muốn nói cho ngươi một việc.” Bùi Liễu Tích hít sâu một hơi.
Xoay xoay tay áo trong tay, thực không giống như là tác phong của một nữ hiệp.
Bất cứ giá nào ! Nói!
Thấy Tư Đồ Cảnh còn kinh ngạc cùng sợ hãi nhìn nàng, Bùi Liễu Tích trực tiếp ôm cổ Tư Đồ Cảnh.
“Ta thích ngươi!”
Giống như ngũ lôi oanh đính, Tư Đồ Cảnh toàn thân mất đi khí lực. Bùi Liễu Tích ôm chặt lấy hắn, hai người cùng nhau ngã xuống bàn.
“Tư Đồ đại ca –” Dịch Nam Vũ đột nhiên đẩy cửa.
“Các ngươi –”
“Chúng ta –”
Tư Đồ Cảnh giờ phút này tưởng tượng đập đầu lên bàn mà chết, không cần mỗi lần đều như vậy a!
_____________________________________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...