Khuynh Thành Phong Hoa

Lúc trước, Dạ Mị rất muốn biết bí mật của Tử Thần, bởi vì chỉ có như vậy nàng mới có thể giúp hắn đi ra bóng ma. Nhưng là giờ phút này, nàng lại bỗng nhiên cảm thấy thống hận chính mình, hận chính mình vì cái gì phải ép buộc hắn, làm hắn phải nhớ lại quá khứ không chịu nổi như vậy.

Tuy rằng lời nói trong mơ của hắn không phải rất đầy đủ, câu nói còn rất loạn, nhưng là Dạ Mị vẫn đoán được đại khái đoạn quá khứ được hắn chôn dấu sâu dưới đáy lòng kia.

Bất tri bất giác, một giọt nước mắt ấm áp lặng lẽ lướt qua khuôn mặt.

Nhìn gương mặt thống khổ nhăn nhó của hắn, Dạ Mị nhẹ nhàng vuốt ve lên miệng vết thương tràn đầy kia, bởi vì sợ làm hắn bị đau, tay Dạ Mị chỉ có thể nhẹ nhàng mà đụng vào làn da của hắn. Ngón tay ngọc thon dài vuốt ve mí mắt, muốn vuốt lên đôi mày gắt gao nhăn lại của hắn, lại ngoài ý muốn đụng phải một chút ướt át ngoài khoé mắt.

Đến tột cùng là tâm của ngươi có bao nhiêu đau, ngay cả khi đang ngủ cũng khóc rống.

– Tiên sư, đại phu tới rồi. – Ngoài cửa truyền đến giọng nói thở hổn hển của lão bản, tựa hồ còn có chút vẻ mất hết sức lực.

– Vào đi.

Một tiếng “chi dát”, cửa phòng mở ra, lão bản lập tức lôi kéo một lão nhân râu bạc run rẩy đi đến, lưng đeo một hòm thuốc, vừa nhìn liền biết là đại phu. chẳng qua đã lớn tuổi như vậy còn phải chạy vội một đường, thật sự là làm khó ông, cũng khó trách vẻ mặt ông đỏ đậm, giống như bị uống xuân dược quá liều vậy! (Tuyết thề, đây là nguyên văn @@)

– Tiểu nhân… bái kiến tiên… tiên sư. – Vừa vào phòng, đại phu liền run rẩy cúi thân mình xuống, đầu cũng không dám nâng lên một chút. Từ trước khi đến khách sạn lão bản đã nói với ông, vị khách nhân này là một người Tu Chân cường đại, bảo ông phải hầu hạ thật tốt. Nếu không đến lúc đó chọc giận vị tổ tông này, không chỉ có ông sẽ mất mạng, còn liên luỵ đến khách sạn của người ta.

– Đứng lên đi, mau tới đây nhìn xem hắn. – Dạ Mị vẫn đội đấu lạp như trước, giọng nói khàn khàn thanh lãnh làm cho người ta không phân rõ nam nữ, chỉ cảm thấy rất từ tính, rất em tai.


Cái này không phải nàng cố làm ra vẻ thần bí, mà sau khi trải qua tràng tỷ thí ở Hoa Dương phái kia, tóc cùng dung mạo của nàng đã thành dấu hiệu, hơn nữa trấn nhỏ này cách Tuyết sơn rất gần, nàng cũng không muốn làm ra phiền toái không cần thiết.

– Dạ, tiểu nhân tuân lệnh. – Nghe được mệnh lệnh của Dạ Mị, đại phu đầu tóc bạc phơ liền mang theo hòm thuốc ngồi chồm hỗm bên giường, bắt mạch cho Tử Thần.

– Sao còn chưa đem nước nóng đến? – Dạ Mị quay đầy nhìn lão bản thản nhiên hỏi.

Cho dù cách một che khăn lụa màu đen mỏng trên đấu lạp, lão bản vẫn có thể cảm giác được hai luồng ánh sáng lạnh chiếu lên người hắn, thân mình lập tức run run, cuống quít cúi đầu khom lưng nói:

– Tiên sư… bớt giận, tiểu nhân lập tức… lập tức đi làm!

Nhìn bóng dáng lão bản run rẩy, nghiêng ngã lảo đảo chạy ra ngoài, Dạ Mị không khỏi hơi nhíu mày. Nàng cũng không có tức giận a, sao lại run rẩy như vậy rồi?

Thật ra Dạ Mị nào biết đâu rằng, giọng điệu mà nàng cho rằng rất bình thường nhưng người khác nghe ra lại vô cùng âm lãnh, giống như giữa mùa đông khắc nghiệt nổi lên gió lạnh thấu xương, hơn nữa thân phận người Tu Chân cường đại này, chỉ sợ nàng hắt xì một cái cũng làm những dân chúng bình thường run rẩy!

– Hắn sao rồi? – Lúc hỏi tình huống của Tử Thần, giọng nói bình tĩnh thanh lãnh của Dạ Mị cũng hỗn loạn thêm một chút tình cảm.

– Hồi bẩm tiên sư, vị tiểu ca này là vì trọng thương chưa lành, chức năng trong cơ thể giảm xuống khiến hắn bị phong hàn, nay sốt cao không lùi, nếu như trị liệu trễ mà nói, sợ là sẽ cháy hư…. đầu óc. – Mặc dù đã cố gắng bảo trì bình tĩnh, nhưng là từ giọng nói run nhè nhẹ của ông vẫn không khó nghe ra được ông đang sợ hãi, có thể nghĩ, ảnh hưởng của người Tu Chân đối với những dân chúng bình thường này đó đến cùng là có bao lớn.


– Vậy ngươi còn không mau trị liệu! – Dạ Mị vừa nghe liền lập tức nóng nảy, giọng nói cũng lớn hơn không ít, sợ đến mức lão nhân gia kia giật mình một cái, suýt nữa khóc rống lên.

– Hồi… hồi bẩm tiên sư, vết thương của vị tiểu ca này rất… rất nghiêm trọng, không phải lão hủ có thể… có thể trị a!

– Những vết thương này ngươi không cần quan tâm, ngươi chỉ cần giúp hắn hạ sốt là được rồi!

Nghe được lời nói của đại phu, Dạ Mị cũng không khó xử ông, vết thương do ma khí tạo thành, một phàm nhân như hắn có thể trị được mới là kỳ lạ. Vết thương có thể về Tuyết sơn bảo Phàm Trần chậm rãi chữa trị, chỉ là sốt cao không lùi này thật sự là không chờ được, sốt cao như vậy nếu không lùi mà nói, chỉ sợ là sẽ thật sự cháy hư đầu óc. dù sao tại thời đại thế kỷ hai mươi mốt y học phát triển như vậy, những ví dụ như thế cũng không ít.

– Dạ, bây giờ lão hủ sẽ viết phương thuốc. – Thấy Dạ Mị không truy cứu, rốt cục lão đại phu cũng yên lòng, hai tay run rẩy lau mồ hôi trên trán, lập tức ngồi vào bàn viết phương thuốc.

Lúc này, rốt cục lão bản cũng đưa tới hai thùng nước nóng. Chờ sau khi lão đại phu viết phương thuốc xong, Dạ Mị liền cho ông và lão đại phu một thỏi vàng, phân phó lão bản đi theo lão đại phu bốc thuốc.

Sau khi hai người vui vẻ cầm lấy thỏi vàng đi ra cửa, rốt cục Dạ Mị cũng tháo đấu lạp xuống, nhìn Tử Thần vẫn không ngừng lẩm bẩm những lời vô nghĩa hơi thở dài, đưa tay về phía đai lưng của hắn. Có vẻ rất ung dung bình tĩnh cởi y phục cho hắn, nhưng là từ đôi tay run nhè nhẹ cùng hai gò má đỏ ửng của nàng cho thấy được, Dạ Mị đối mặt với mưa bom bão đạn cũng mặt không đổi sắt bây giờ thế nhưng lại xấu hổ!

Lúc một khối thân thể nam tính che kín vết thương hiện ra trước mắt nàng, hai má Dạ Mị đã nóng đến có thể luộc trứng gà, đau lòng đồng thời lại không khỏi xấu hổ. Trong lòng thầm khen ngợi: Không nghĩ tới thoạt nhìn người gầy yếu thế nhưng thân hình lại quá tốt như vậy, làm người mẫu cũng là nhân tài không được trọng dụng!


Toàn thân cao thấp thân thể Tử Thần đều rất rắn chắc, căn bản không có một tia mỡ thừa, đường cong thân thể cũng ẩn ẩn hiện ra trước mắt Dạ Mị, nàng nhìn trái tim đập bình bịch, ánh mắt mơ hồ không dám nhìn.

Hít một hơi thật sâu, Dạ Mị nhè nhẹ run ôm Tử Thần trần như nhộng đến bên trong thùng nước, khí nóng lượn lờ che giấu thân thể Tử Thần, cảnh đẹp như ẩn như hiện vậy tựa hồ càng làm cho người ta nhộn nhạo trong lòng…

Ngây ngốc nhìn cái khăn trong tay, Dạ Mị rối rắm, chẳng lẽ thật sự phải tắm rửa giúp một nam nhân? Tuy rằng suy nghĩ của nàng cũng có chút mở ra, nhưng là muốn nàng giúp một nam nhân tắm rửa, này… chuyện này người bình thường cũng không làm được a!

Quên đi, tạm thời vẫn là ngâm như vậy trước đi, muốn nàng sờ soạng trên người một nam nhân đã hôn mê… nàng còn không có cái ham mê biến thái ấy. Tuy rằng, dáng người này thật sự làm nàng có loại…xúc động muốn sờ một phen…

Cảm giác được nước đã có chút lạnh, Dạ Mị liền bế Tử Thần ra, sau đó lại bắt đầu một công việc khó khăn hạng nhất — lau người giúp hắn! Hơi hơi lau mồ hôi lạnh trên đầu, Dạ Mị giả vờ trấn định bắt đầu làm việc, ngay lúc lau đến bộ vị nào đó có dấu hiệu dần dần thanh tỉnh của nam tử, Dạ Mị lại quyết đoán xấu hổ đỏ mặt — đi đường vòng!

Sau khi rốt cục cũng hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này Dạ Mị lập tức đắp chăn cho hắn, che giấu hắn nghiêm kín lên, lại tiếp tục nhìn, nàng thật sự không dám cam đoan chính mình có thể chảy máu mũi hay không, hoặc là trực tiếp hoá thân thành sói…

Dạ Mị tự nhận mình không phải một sắc nữ, lại không biết vì sao đối mặt với hắn lại không có sức chống cự như vậy. Thật sự nên cảm thấy may mắn một chút, hiện tại gương mặt yêu nghiệt kia của hắn đã bị huỷ, nếu không phỏng chừng nàng đã sớm hôn mê rồi.

Khụ khụ…. còn nguyên nhân, tự nhiên là mất máu quá nhiều.

“Thùng thùng” đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, phá vỡ bầu không khí xấu hổ bên trong.

– Tiên sư, dược đã nấu xong rồi.

Lại đội đấu lạp, mở cửa cầm lấy một chén dược đen tuyền, Dạ Mị thản nhiên nói:


– Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, có việc ta sẽ gọi ngươi.

– Dạ, tiểu nhân cáo lui.

Ngồi ở bên giường, Dạ Mị múc từng muỗng từng muỗng thuốc để lên miệng nhẹ nhàng thổi rồi mới ôn nhu đút cho Tử Thần, không ngờ thuốc lại theo khoé miệng chảy ra ngoài.

Thấy vậy, đôi mày thanh tú của Dạ Mị bất giác nhăn lại, chẳng lẽ hắn đang kháng cự sao?

Sau khi trầm ngâm một lát, Dạ Mị quyết đoán ngậm một hớp thuốc, mùi vị chua sót suýt chút nữa làm nàng phải phun ra, sớm biết thuốc đông y khó uống, nhưng không nghĩ rằng lại khổ như vậy! Hiện tại Dạ Mị rất muốn ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng: Mẹ nó hố cha thuốc đông y a!

Nhắm ngay môi mỏng đã trở nên trắng của Tử Thần. Dạ Mị đỏ mặt nhẹ nhàng hôn lên, đẩy từng chút từng chút nước thuốc đến trong miệng của hắn, nhìn nước thuốc từ miệng hắn chảy vào trong, cuối cùng Dạ Mị mới có thể yên tâm.

Song, sau khi giải trừ lo lắng trong lòng, va chạm mềm mại trên môi cùng mùi thơm cơ thể thản nhiên đặc trưng của hắn lại rơi vào trong đầu Dạ Mị vô cùng rõ ràng. Đầu óc thoáng chấn động, trái tim không thể đè nén đập “Bùm bùm” nhảy dựng lên.

Loại cảm giác này… rất quen thuộc, bởi vì lúc hôn môi cùng Thương và Trần nàng cũng có loại cảm giác này, một loại cảm giác, tên là động tâm!

Đầu óc giống như chưa phản ứng kịp vậy, ngây ngốc trong một lát, chẳng lẽ, nàng đối với Tử Thần thật là có tình yêu nam nữ?

Nếu như thật sự có, kia nàng đối với Tử Thần đủ loại khác thường cũng đều có giải thích hợp lý, nhưng mà, đến tột cùng là chuyện này có từ khi nào đâu…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui