Khuynh Thành Nguyệt

Cửa sổ trong tẩm điện đã được đóng kín, nến đỏ trên bàn như nhỏ lệ, từng làn khói nhẹ không ngừng tản ra từ lư hương, mang theo luồng hương khí nhu hòa ấm áp.

Hai người đứng ở trước giường, biểu tình ai nấy đều có chút xấu hổ, tuy rằng lúc trước đã nghĩ ra rất nhiều tình huống rồi, thế nhưng khi đến thời điểm quan trọng thì Minh Hân đế cũng còn phải có vài phần lúng túng tay chân.

Hắn nhìn khuôn mặt của Sí Nguyệt như càng thêm mị hoặc dưới ánh nến, thật sự cảm thấy có vài phần động tình, hắn nghĩ, có lẽ hắn thích Sí Nguyệt rồi, cho dù có là vua của một nước đi nữa, khi đối mặt với người mình thích cũng nên biểu hiện ôn nhu một chút, nhường nhịn một chút, đừng chỉ nghĩ đến chuyện phát tiết của bản thân không, vậy thì có khác gì một tên quỷ háo sắc chỉ muốn mạo phạm mỹ nhân chứ?

Hắn muốn dùng hết tất cả kinh nghiệm mình có được để khiến cho Sí Nguyệt phải hoàn toàn buông thả mà trầm luân dưới thân hắn, từ đấy về sau cũng sẽ sống mãi trong cái đêm xuân ngọt ngào khó quên này.

Chu Cẩm Hằng không vội cởi y phục của cả hai, chỉ ôm lấy eo Sí Nguyệt, nghiêng người khẽ hôn lên môi y.

Vẫn mềm mại ấm áp như trong trí nhớ của hắn vậy, đánh thức cả đoạn si mê đã bị hắn chôn sâu dưới đáy lòng, Minh Hân đế nhắm mắt lại, chẳng hề cuồng dã như công thành chiếm đất mà chỉ thong thả dịu dàng mút lấy cánh môi của đối phương, khiến cho luồng nhiệt tê dại không ngừng chảy xuôi vào trong ngực, ấm ấm áp áp, hoàn toàn vây lấy cả trái tim của hai người.

Sí Nguyệt cũng không có đáp lại hắn, chỉ thẳng người đứng đó, thần tình cổ quái, chẳng biết là đang hưởng thụ hay là chán ghét nữa.

Chu Cẩm Hằng có chút không hài lòng, nghĩ thầm trẫm đã cẩn cẩn thận thận lấy lòng ngươi như vậy rồi, ngươi còn chưng ra cái bản mặt thế này làm cái gì hử?

Nhướng mày, đang tính cởi vạt áo của Sí Nguyệt ra, tay liền bị giữ lại, Sí Nguyệt híp mắt, hai mắt lộ ra hung quang, thấp giọng hỏi: “Ngươi thật sự muốn ta?”

Chu Cẩm Hằng hừ lạnh một tiếng, nói: “Thế nào, ngươi sợ?”

Sí Nguyệt nở nụ cười, cái nụ cười vừa tuyệt mỹ vừa quỷ dị này khiến nhịp tim của Chu Cẩm Hằng như ngừng đập, còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại từ trong loại mỹ cảnh như ảo mộng kia, đối phương đã ôm lấy thắt lưng hắn, thẳng tay quăng hắn lên giường.

“Ui da!” May là giường đã được lót nệm mềm mại nên không làm tổn thương đến Hoàng đế bệ ha tôn quý, Chu Cẩm Hằng đầu váng mắt hoa mà chật vật ngồi dậy, lại bị Sí Nguyệt dùng thân ngăn chặn, người trên nắm lấy cằm hắn, ngữ khí âm trầm khiến cả người hắn đều sợ hãi: “Ta đây sẽ cho ngươi mãn nguyện!”

Y đã năm lần bảy lượt thoái nhượng rồi, thế mà Chu Cẩm Hằng không những không lùi bước mà còn cứ khăng khăng lấn tới, lẽ nào hắn cho mình là người chết hay sao chứ?

Sí Nguyệt không dự định nhịn nữa, nếu Chu Cẩm Hằng đã quyết tâm muốn có được y như vậy, y cũng không ngại điên cuồng triệt để với hắn.

“Ngươi…” Chu Cẩm Hằng chống lại ánh mắt như mãnh thú của đối phương, trong lòng trầm xuống, kêu lên: “Ngươi muốn làm cái gì?!”

Sí Nguyệt đưa tay giữ chặt hai tay hắn trên đỉnh đầu, tà tà cười nói: “Thế nào, ngươi sợ?”

“Ngươi! Ngươi!” Tên hỗn đản này muốn trả thù mình sao? Chu Cẩm Hằng cho dù có tự cao tự đại cỡ nào cũng biết rõ, luận về võ lực hắn không phải là đối thủ của Sí Nguyệt, tinh thần thoáng chốc hoảng cả lên, giãy dụa mãi vẫn không thoát khỏi người nọ được, lập tức bất chấp cả thể diện mà hét lớn: “Người đâu!! Người tới a!!”

Bàn tay còn lại của Sí Nguyệt chậm rãi lướt qua hầu kết đang run rẩy của hắn, sau đó liền hướng về phía vạt áo mà dò xét vào bên trong: “Đừng gọi nữa, đám hộ vệ kia không phải đã sớm bị ngươi đuổi đi rồi sao?”

Chu Cẩm Hằng trừng lớn hai mắt, hối hận đến nỗi ruột cũng xanh lại rồi, ban đầu vốn sợ người ta sẽ phá hỏng chuyện tốt của mình cho nên đều đuổi ra ngoài tẩm điện cả, hiện tại Hoàng đế hắn đây bị ép tới không thể động đậy, đương nhiên làm gì có ai tới cứu giá được chứ.

“Sí Nguyệt, ngươi bây giờ buông trẫm ra, chuyện ngươi vô lễ trẫm sẽ bỏ qua hết.” Chu Cẩm Hằng nuốt nước miếng một cái, nỗ lực dùng lý lẽ để thay đổi tình thế, “Ngươi không nên nhất thời hồ đồ, khiến người trong lòng ngươi phải thương tâm a!”

Quá muộn rồi, y đã cho hắn biết bao nhiêu là cơ hội, hắn nếu chưa đâm đầu vào tường thì chắc chắn sẽ không biết đường quay đầu lại đâu. Sí Nguyệt cười đến thoải mái, chậm rãi cởi y phục của Minh Hân đế ra, “Ta không có người trong lòng.”

Chu Cẩm Hằng cứ như là con cá nằm trong chảo mà giật bắn người lên, vừa khủng hoảng lại vừa vui mừng, giống như là gặp phải gió lạnh thấu xương rồi lại bị liệt hỏa đốt người vậy, khiến đầu óc vốn đã không minh mẫn lắm của hắn lại càng rối thành một cục.


“Sí…” Những lời vô ích của hắn chưa kịp nói ra đã bị đôi môi của ai kia che lấp mất, Chu Cẩm Hằng bỗng nhiên thôi không giãy dụa nữa, khó tin mà trừng to hai mắt mình.

Đây là lần đầu tiên Sí Nguyệt hôn hắn, giống như là tiết ra cơn giận của y mà mạnh mẽ cướp đoạt lấy đôi môi Chu Cẩm Hằng, cuồng dã hỏa nhiệt, hung ngoan vô tình, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào, không chừa cho hắn lối thoát nào mà bắt đầu chiếm lĩnh, xâm phạm môi lưỡi đối phương.

Môi bị liếm cắn đến phát đau, đầu lưỡi cũng bắt đầu tê dại, một ngọn lửa cuồng nhiệt nhanh chóng vây quanh thân thể khiến hắn oi bức khó chịu như bị thiêu đốt, ngay khi Minh Hấn đế cho rằng mình sẽ bị người ta ăn tươi nuốt suống, Sí Nguyệt lại đột nhiên chấm dứt nụ hôn dài nóng bỏng ướt át này, nâng người lên nhìn hắn, giọng nói khàn khàn: “Bệ hạ nhiệt tình như thế, thật khiến cho tiểu vương thụ sủng nhược kinh a.”

Chu Cẩm Hằng hiểu rõ y đang nói cái gì, thật xấu hổ đến mức chỉ muốn đập đầu tự tử cho xong.

Bị người ta xâm phạm thô lỗ cuồng dã như thế, thân thể hắn vậy mà cũng phản ứng cho được! Tuy rằng cách nhau một lớp y phục, thế nhưng Sí Nguyệt lại ép chặt trên người hắn, thân thể dán sát nhau đương nhiên là có thể cảm giác được biến hóa trong quần hắn rồi.

“Trẫm nhắc nhở ngươi… Ngươi đây chính là tử tội…” Chu Cẩm Hằng thở hổn hển, thanh âm run rẩy như mất hết khí lực, Sí Nguyệt cúi đầu nhìn chỗ y bào phồng lên giữa hai chân hắn, cười nói: “Tiểu vương phụng chỉ hầu hạ bệ hạ, có tội gì?”

Chu Cẩm Hằng hối hận, thật sự hối hận! Hắn thật muốn ngửa mặt lên trời mà gào to, ông trời a~~ là cái gì đã khiến cho thiếu niên ngây thơ khả ái năm xưa trở nên giảo hoạt tà ác như thế này?!!

Sí Nguyệt chẳng thèm để tâm tới lời uy hiếp của hắn, cặp môi nóng rực lướt dọc theo cổ đối phương, hạ xuống một chuỗi dấu hôn hồng hồng, bàn tay đang kiềm chế tay hắn cũng buông lỏng ra, nhẹ nhàng cởi y phục của Minh Hân đế, vươn tay xoa nắn khuôn ngực bằng phẳng, thờ ơ nắm lấy một điểm nhỏ trước ngực hắn mà chơi đùa.

Chu Cẩm Hằng mở miệng, bất lực thở gấp, chỉ cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra khỏi ***g ngực mất rồi, ngay khi Sí Nguyệt cúi đầu xuống ngậm lấy nó, hắn thiếu chút nữa đã kinh hoảng kêu lên.

Dưới từng đợt liếm mút trêu đùa của đầu lưỡi, hạt đậu nhỏ rất nhanh đã sung huyết đứng thẳng, cảm giác nóng ướt tê dại lướt qua ***g ngực, thấm thẳng vào trong tim, khiến cho nhịp tim vốn đã cuồng loạn không yên của hắn nay lại càng thêm kịch liệt, mạch máu nóng rực như sắp bốc cháy, dục hỏa hừng hực lan tràn khắp tứ chi bách hài.

“Đừng… Đừng chạm vào chỗ đó…” Thanh âm của hắn mang theo khẩn cầu, hai mắt như không nhịn được tình cảm quá mãnh liệt này mà ươn ướt nước mắt.

Không cần gần với tim trẫm như vậy, gần đến nỗi khiến trẫm cảm thấy tim mình như đang nằm trong lòng bàn tay của ngươi, gần đến nỗi khiến trẫm… Sợ hãi.

Hai bàn tay linh xảo của Sí Nguyệt tiếp tục dao động xuống phía dưới, mơn trớn thắt lưng nhỏ gầy mà răn chắc của đối phương, lại nhẹ nhàng cầm lấy dục vọng đã đứng thẳng nọ…

Minh Hân đế nhắm mắt lại, hai tay sờ soạng lung tung ở đầu giường, muốn tìm xem có đồ gì bằng đá hay bằng ngọc để đánh ngất Sí Nguyệt hay không, thế nhưng hắn đã quên mất, trước khi mở tiệc ở Chi Lan cung, bài trí ở đây đều đã bị cung nữ thái giám dọn dẹp đi theo lệnh của hắn rồi.

Đây quả thật là mua dây buộc mình mà! Chu Cẩm Hằng kêu khổ không thôi, trong lúc vô tình mò được một cái bình nho nhỏ, liền không chút suy nghĩ mà quăng về phía Sí Nguyệt, nói giọng khàn khàn: “Nghịch tặc… Mau thả trẫm ra!”

Sí Nguyệt đưa tay bắt lấy, mở nắp bình nhìn thoáng qua, lại cúi xuống trao cho hắn một nụ hôn nghẹt thở mãnh liệt, sau đó dán lên môi hắn nói nhỏ: “Bệ hạ chuẩn bị cũng thật chu đáo nha.”

Chu Cẩm Hằng thấp giọng chửi một tiếng, cũng đã thấy rõ thứ trong bình kia, chính là dầu vừng thượng đẳng, vốn là để cho Sí Nguyệt dùng, không ngờ giờ đây lại báo ứng trên người hắn.

Sí Nguyệt một bên hôn hắn, một bên ấn thắt lưng tách hai chân vô lực của hắn ra, ngón tay thấm dầu vừng tham nhập vào khe nhỏ giữa hai cánh mông Minh Hân đế, tìm tới hậu huyệt chưa bao giờ bị người nhúng chàm qua.

“Ngươi dám!” Thân thể Chu Cẩm Hằng cứng đờ, húc đầu muốn đẩy y ra, bất quá đối với Sí Nguyệt mà nói, chút công kích này chả khác gì gãi ngứa cả, trái lại còn tăng thêm tình thú, y đơn giản hóa giải những giãy dụa của Chu Cẩm Hằng, ngón tay lần mò tới huyệt khẩu của đối phương, xoa nhẹ vài cái, sau đó mạnh mẽ xâm nhập vào nơi tư mật mềm mại nóng ẩm nọ.

“Ô…” Chu Cẩm Hằng đau đến khẽ kêu một tiếng, cau mày, thái dương nổi lên gân xanh, hình dạng đáng thương như vậy khiến Sí Nguyệt có chút thương tiếc, lại cúi đầu hôn hắn.

Hoàn toàn trái ngược với nụ hôn cướp đoạt như cuồng phong bão táp khi nãy, nụ hôn lần này dịu dàng mà hòa hoãn, tựa như một làn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua rừng cây, mang đi chút sương mai còn đọng lại trên lá.

Chu Cẩm Hằng hoàn toàn bị đánh bại dưới sự dịu dàng này, rất nhanh đã hé môi mà mặc y cần y cứ lấy, thân thể căng cứng cũng dần dần thả lỏng hơn, vô lực nằm ở trên giường, tựa như một con cá nằm trên thớt gỗ, đem nơi tư mật nhất của mình bày mở ra trước mặt kẻ xâm lược.


Ngón tay trong cơ thể hắn bắt đầu khuấy động, mới đầu còn khô cằn khó đi, nhưng nhờ sự trơn trượt của dầu vừng mà trở nên như cá gặp nước, Chu Cẩm Hằng cắn chặt răng, vì thân trên bị áp chế nên nỗ lực muốn dùng hai chân đạp văng người nọ, không ngờ lại bị đối phương thuận thế bắt được, đầu gối khẽ cong, đem một chân của hắn áp ở bên người, Chu Cẩm Hằng kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy đùi trong của mình đau đớn không thôi, mà hai chân theo đó mở rộng ra, tư thế càng thêm khuất nhục.

“Đừng lộn xộn!” Sí Nguyệt cũng cau mày, như là đang cố hết sức nhẫn nại cái gì đó, mồ hôi lấm tấm trên trán, đổ hết cả lọ dầu vừng lên tay, sau đó đút thêm một ngón nữa vào, khiến cho chỗ tư mật của hắn càng thêm ướt át trơn trượt, hậu huyệt rất nhanh đã thích ứng với sự xâm lấn của dị vật, mỗi khi ngón tay rút ra cư nhiên còn lưu luyến mà cắn chặt không rời, lại còn phát ra âm thanh như em bé đang bú sữa nữa, khiến cho mặt mũi Chu Cẩm Hằng đều đỏ bừng cả lên, vừa giận vừa thẹn muốn chết.

Nhìn hình dạng tình triều cuồn cuộn nhưng vẫn phải cực lực áp chế bản năng phản ứng của hắn, Sí Nguyệt cũng bốc lên dục hỏa, cảm giác được hậu huyệt của Chu Cẩm Hằng đã không còn chống cự nữa, y liền cởi bỏ y phục, nâng chân Minh Hân đế lên, đem dục vọng cứng nóng như sắt của mình sáp vào dưới ánh mắt như muốn giết người của đối phương.

“Đồ súc sinh kia… Trẫm phải lột da ngươi…” Chu Cẩm Hằng hung hãn nói một câu xong, cơn đau đớn vì bị cự vật xâm nhập liền khiến cả người hắn run rẩy không ngừng, một giọt lệ trượt xuống khóe mắt, khuất nhục, đau đớn, không biết phải làm sao… Vua của một nước mà phải lưu lạc đến loại tình trạng này, hắn cho dù bây giờ có chết đi nữa, cũng chẳng còn mặt mũi nào để đi gặp liệt tổ liệt tông.

Sí Nguyệt bị hắn kẹp đến mức tiến lùi không được, mà y cũng đã không chịu nổi nữa rồi, hít sâu một hơi, không thèm để ý tới phản kháng của ai kia, hạ quyết tâm dứt khoát cắm vào.

“A!” Chu Cẩm Hằng kêu lên một tiếng, trước mắt đều biến thành màu đen, suýt nữa đã hôn mê, hậu huyệt phía dưới thì bị tạo ra đến cực hạn để hàm chứa cự vật của người nọ, chỉ cảm thấy như có một thanh sắt được nung nóng đâm vào cơ thế hắn, khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị thiêu thành tro tàn.

Sí Nguyệt như trấn an mà khẽ hôn lên gương mặt lấm tấm mồ hôi của đối phương, thử rút phân thân mình ra một chút, lần này lại thiếu chút nữa lấy mạng Chu Cẩm Hằng, hậu đình chưa trải sự đời của hắn thật vất vả mới chứa được thứ cực đại kia, tràng bích gắt gao bao lấy, vừa rút ra một chút thôi đã đau đớn không chịu nổi rồi, Chu Cẩm Hằng níu chặt lấy ga giường, khuôn mặt anh tuấn vì thống khổ mà nhăn nhó lại.

Cũng không ngờ cái thứ ác nghiệt kia vừa chậm rãi rút ra, hậu huyệt nóng ẩm của hắn lại sinh ra cảm giác trống rỗng, Chu Cẩm Hằng tâm hoảng ý loạn, dùng hết sức bình sinh của mình đẩy Sí Nguyệt một cái, chật vật nghiêng người lăn ra ngoài, không ngờ Sí Nguyệt lại nhanh tay lẹ mắt nắm lấy thắt lưng hắn, thân thể cao to cường tráng dán sát ở phía sau, từ sau lưng xuyên vào người Chu Cẩm Hằng thêm lần nữa!

Tư thế này càng thêm khuất nhục, xâm nhập cũng sâu hơn, Chu Cẩm Hằng thở gấp từng ngụm từng ngụm, mồ hôi đổ như mưa, bi thương nói: “Ngươi… Cứ giết trẫm đi…”

Sí Nguyệt ôm hắn thật chặt, tỉ mỉ day cắn vành tai đối phương, nhẹ giọng nói: “Đừng giả bộ nữa, ngươi rõ ràng là thích mà.”

“Nói, nói bậy!” Chu Cẩm Hằng đấm một quyền lên gối, vòng eo run rẩy, bị Sí Nguyệt chậm rãi ma sát ra vào khiến hắn sốt ruột khó nhịn không thôi. Sí Nguyệt vươn tay lướt qua bụng dưới của hắn, cười tà hỏi: “Như vậy xin hỏi bệ hạ, chỗ này bị cái gì vậy a?”

Long căn mới vừa rồi vì đau đớn mà mềm rũ xuống, cư nhiên lại vì hậu huyệt bị đâm vào mà thêm phấn chấn tinh thần!

Chu Cẩm Hằng xấu hổ đến nỗi hai lỗ tai đều đỏ cả lên, lắc lắc đầu né tránh nụ hôn của Sí Nguyệt, Sí Nguyệt cũng không miễn cưỡng hắn, vòng tay ôm lấy eo đối phương, rút phân thân của mình ra ngoài huyệt khẩu, sau đó lại dùng sức đâm mạnh vào.

“A!” Chu Cẩm Hằng lại kêu lên một tiếng, xấu hổ cắn lấy góc chăn, Sí Nguyệt nghe ra trong thanh âm của hắn tuy rằng vẫn còn thống khổ, thế nhưng lại có thêm vài phần mềm mại ngọt ngào vì động tình, trong lòng mừng rỡ không thôi, lập tức đề thương ra trận, vừa rút vừa đâm.

Huyệt động căng chặt khô khan dưới những cú thúc ra ra vào vào của y mà ẩm ướt trơn trượt hơn rất nhiều, đau đớn vừa tiêu tan, chính là lúc khoái cảm ùn ùn kéo tới, Chu Cẩm Hằng hừ nhẹ một tiếng, kìm lòng không được mà nâng mông rồng của mình lên nghênh đón đối phương, thắt lưng vặn tới vẹo lui, hậu đình càng tham lam mà cắn nuốt dục vọng của Sí Nguyệt, co rút hút sâu vào bên trong.

Chưa từng có người nào gây cho hắn đau đớn không thể nào chịu đựng được như thế này, cũng chưa từng có người khiến hắn phải vui sướng điên cuồng như vậy, Minh Hân đế dang rộng hai chân, vùi mặt vào gối đầu, mông rồng nâng lên cao cao, hừ hừ a a mà hùa theo những đợt va chạm cuồng dã của người ở phía sau, mặc cho cơn tê dại nóng rực không ngừng dọc theo xương sống mà vọt thẳng lên đầu, cái gì thân phận địa vị tôn nghiêm… Đều bị cự vật đang hung hăng xen vào trong cơ thể đâm cho nát bấy, thân thể không được lý trí kiểm soát chẳng hề kiêng nể gì mà chìm đắm trong vui vẻ, cuối cùng ngay cả tiếng rên rỉ cũng không kiềm nén được mà từng tiếng từng tiếng tràn ra ngoài, khiến cho người đang vận động phía sau lại càng thêm nhiệt tình như lửa.

“Không… Không được…” Cổ họng của Chu Cẩm Hằng cũng kêu tới khàn rồi, vậy mà chẳng thấy Sí Nguyệt có dấu hiệu tước vũ khí đầu hàng gì cả, đều là nam nhân với nhau, hắn quả thật ganh tỵ với lực kéo dài của người này không thôi, hơn nữa người chịu thiệt thòi là hắn, lại càng thêm căm phẫn bất bình.

Sí Nguyệt đột nhiên rút hung khí ra, lật người Chu Cẩm Hằng lại mà ôm hắn ngồi ở trước người, từ phía dưới đâm lên mật huyệt ẩm ướt nóng rực của hắn, cực lực tiến nhập vào cơ thể đối phương.

Khoái cảm xông thẳng lên não, kích thích đến nỗi khiến hắn run rẩy cả lên, để tránh cho mình ngã nhào xuống giường, Chu Cẩm Hằng không thể làm gì khác hơn là vòng tay ôm lấy cổ Sí Nguyệt, hai chân quấn lấy eo y, giữa hai cánh mông lại ngậm lấy cái thứ khiến hắn dục tiên dục tử, mà hậu huyệt thì chẳng muốn theo ý nguyện của chủ nhân nó, gắt gao cắn lấy không buông, không chịu để cho đối phương rời đi dù chỉ trong chốc lát.

Sí Nguyệt thở gấp, đưa tay xoa nắn phân thân đã đứng thẳng từ lâu của Chu Cẩm Hằng, công kích cả trước lẫn sau, khiến Minh Hân đế tựa như một chiếc thuyền rơm vùng vẫy giữa cơn sóng to gió lớn, xóc nảy lay động, ngâm kêu không ngừng, cuối cùng gầm nhẹ một tiếng, tiết hết tinh hoa vào trong tay Sí Nguyệt.

Cả người sau khi cao trào gần như là mệt mỏi hư thoát, Chu Cẩm Hằng mềm nhũn ngã về phía sau, hai mắt tan rã, thần tình hoảng hốt, Sí Nguyệt đỡ lấy eo lưng hắn, vỗ một cái lên mông rồng, bất mãn mà nói: “Bệ hạ đừng chỉ lo cho chính mình như vậy a, ta còn chưa có ra mà.”


Chu Cẩm Hằng chỉ muốn mắng con mẹ nó, tên tiểu tử này có biết nặng nhẹ hay không thế, mình cũng sắp ba mươi rồi, làm sao chịu nổi y cứ lăn qua lăn lại như vậy chứ? Hắn xoa xoa thắt lưng, thân thể thì đã được thỏa mãn rồi, thế nhưng cái thứ cứng rắn nóng rực còn đang nằm bên trong lại càng thiêu đốt thần kinh hắn cường liệt hơn, nhớ tới mình khi nãy ở dưới thân người kia ngâm kêu rên rỉ, thật sự là mất hết mặt mũi nhà trời, Minh Hân đế hận đến nỗi chỉ muốn cắn y mấy cái: “Trẫm muốn ngươi chết không có chỗ chôn!”

Sí Nguyệt nhướng nhướng mi, nắm tay hắn mò đến chỗ hai người kết hợp, còn ác ý mà giật giật thắt lưng mình, thấy Hoàng đế bệ hạ nhịn không được mà than nhẹ ra tiếng, y liền xấu xa tiến đến bên tai đối phương, thấp giọng nói: “Chỗ này của bệ hạ, chính là nơi chôn thân của ta a.” (*đập bàn* tôi thích em! =)))

Chu Cẩm Hằng thẹn đến nỗi mặt sắp ứa ra máu, tay giơ cao lên muốn tát cho tên hỗn đản này một bạt tai, thế nhưng khi đối mặt với khuôn mặt tuyệt mỹ nhuộm đầy sắc dục của Sí Nguyệt, làm thế nào hắn cũng không xuống tay được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đưa một tay lên che hai mắt, tay còn lại thì phất một cái tát hữu khí vô lực lên má đối phương.

Sí Nguyệt trúng một bạt tai, không giận mà còn cười hì hì, nắm lấy tay hắn tỉ mỉ gặm cắn, lại rục rịch muốn bắt đầu một trận chiến nữa, trong lòng Chu Cẩm Hằng biết là không ổn, giãy dụa chân tay muốn thoát ra khỏi cái ôm của y, nhìn qua cứ y như là dục cự hoàn nghênh vậy, khiến cho dục hỏa trong mắt Sí Nguyệt càng thêm mạnh mẽ.

“Với tình hình như bây giờ, đương nhiên là không thể gọi người khác tới thu dọn được rồi.” Sí Nguyệt tựa như một đứa trẻ đang liếm kẹo mà liếm mút cánh môi hắn, thanh âm khàn khàn, mang theo lời dụ dỗ ngọt ngào, “Xin bệ hạ chịu khó vất vả cực nhọc một tý, phải để ta mau chóng đầu hàng mới được a.”

Hắn quả thật đã lên nhầm thuyền của đạo tặc rồi… Chu Cẩm Hằng nhìn quanh bốn phía, thật sự cảm thấy được chỉ có một mình mình chiến đấu anh dũng mà thôi, không có cửa nào để cầu cứu nữa, chẳng thể làm gì khác hơn là chống đỡ cái thân thể sắp tan rã của mình để tiếp tục lấy lòng tên ác ôn này.

Cũng may Sí Nguyệt không làm khó hắn, biết hắn đã tiêu hao thể lực, liền đỡ hắn nằm xuống giường, nâng hai chân hắn lên, tiến nhập từ chính diện.

Nội bích bị ma sát quá độ tuy có chút đau đớn, thế nhưng trong cơn đau lại sinh ra một loại tê dại kỳ lạ, Chu Cẩm Hằng cắn răn, thân thể lại nhịn không được mà bắt đầu giãy dụa, phóng đãng quấn lấy cái thứ đã tạo cho hắn không ít khoái nhạc kia.

Phần eo trước người Sí Nguyệt có một hình xăm mãnh hổ, trông rất sống động, mỗi lần va chạm cứ như là muốn nhào tới xé xác hắn vậy, Chu Cẩm Hằng không dám nhìn nữa, chuyển tầm mắt của mình quay về trên gương mặt của đối phương.

Khuôn mặt tuyệt mỹ như vậy, thật sự là khắc tinh của mình mà… Chu Cẩm Hằng nhận mệnh mà thở dài một tiếng, trong ánh mắt lại toát ra mấy phần si mê.

Anh hùng từ xưa đến nay đều khó qua ải mỹ nhân, mỹ sắc trước mặt, hỏi xem có đầu óc ai là không bị mê muội a? Huống hồ gì là người khuynh quốc khuynh thành như thế này, cảnh ngộ ngày hôm nay của hắn chắc cũng không gọi là quá thảm đâu nhỉ?

Chu Cẩm Hằng tự an ủi bản thân như thế, hai mắt cứ chăm chăm nhìn vào gương mặt vừa nhiệt tình lại vừa chuyên chú của Sí Nguyệt, có thể khiến một mỹ nhân vừa lạnh lùng vừa bướng bỉnh khó thuần như y phải điên cuồng đòi hỏi mình thế này, thật ra cũng có cảm giác thành tựu a… Dừng! Minh Hân đế ảo não khẽ cắn môi, chịu lỗ nhiều đến thế mà còn có cái suy nghĩ nhục nhã như vậy, Chu Cẩm Hằng a Chu Cẩm Hằng, đầu của ngươi bị thiêu đốt tới hồ đồ rồi sao?

Sí Nguyệt lẩm bẩm một tiếng, như là bất mãn vì hắn thất thần, liền đưa tay xuống phía dưới mà xoa xoa nắn nắn cặp mông rồng rắn chắc đẫy đà của đối phương, thân thể bị khai phá của Chu Cẩm Hằng đã mẫn cảm đến cực điểm rồi, làm sao còn chịu được loại kích thích này chứ? Hai bắp đùi run lên một trận, hung hăng kẹp lấy thắt lưng Sí Nguyệt, hậu huyệt cũng gắt gao cắn chặt y, khiến cho Sí Nguyệt gầm lên một tiếng, rốt cuộc cũng xuất ra.

Cảm giác được một luồng dịch thể nóng hổi nhớp nháp ùa vào trong cơ thể mình, Minh Hân đế đã mệt đến nỗi chỉ còn một hơi thở, ngay lập tức choáng váng mặt mày, triệt để hôn mê.

+++

Hậu đình sưng đỏ dưới sự kích thích của nước nóng mà bắt đầu rát rát đau, khiến cho Chu Cẩm Hằng đang hôn mê cũng phải đau đến tỉnh lại, hắn mở ra hai mắt, chỉ thấy trước mặt là làn hơi nước dày đặc, thì ra Sí Nguyệt đang ôm hắn tẩy rửa trong dục trì ở kế bên.

Chu Cẩm Hằng hé hé môi, phát hiện ra ngay cả cổ họng mình cũng đau đớn như thiêu như đốt, hắn đạp nước muốn tránh thoát khỏi cánh tay của Sí Nguyệt, thế nhưng tứ chi bủn rủn chẳng có chút khí lực nào, chỉ có thể vỗ ra một mảnh bọt nước mà thôi.

Sí Nguyệt đẩy hắn về phía vách hồ tắm, lấy thân mình rắn chắc của mình đè lên người đối phương, Chu Cẩm Hằng không thể động đậy, chỉ phải dùng miệng mình lấy lại thể diện đã mất: “Ngươi cái đồ súc sinh! Trẫm muốn lột da của ngươi! Trẫm muốn lăng trì xử tử ngươi! Trẫm muốn… A!”

Sí Nguyệt cúi đầu, hung hăng cắn lên cổ hắn, cắn thành hai hàng vết máu chỉnh chỉnh tề tề, Chu Cẩm Hằng đau đến kêu toáng lên, trong lòng sợ hãi không thôi — y sẽ không ác đến độ muốn cắn chết mình đấy chứ?

Sí Nguyệt thấy hắn không còn nói xàm nữa, hài lòng liếm liếm lên vết cắn đã rướm máu kia, đưa tay tham nhập vào giữa hai đùi Chu Cẩm Hằng, ngón giữa nương theo làn nước ấm xen vào hậu huyệt sưng đỏ của đối phương, giúp hắn thanh lý chất dịch khi nãy bị mình phóng vào trong cơ thể.

Chu Cẩm Hằng cắn chặt răng, vừa đau vừa hận, đường đường là vua của một nước, cư nhiên lại bị người ta làm nhục ngay trong hành cung của mình, nếu không đem cái tên đầu sỏ này ra nghiền thành thịt vụn, làm sao có thể làm tiêu tan đi hận ý trong lòng hắn a?

Sí Nguyệt biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì, cũng cẩn cẩn thận thận giúp Chu Cẩm Hằng tẩy rửa thân thể một phen, trong mắt tràn đầy nhu tình, vô cùng thân mật mà cười cười, thấp giọng hỏi: “Đau không?”

Hai chân của Chu Cẩm Hằng như mềm nhũn ra, mà ruột gan phèo phổi cũng mềm nhũn nốt, cảm thấy mỹ nhân tuyệt sắc như thế này, chém đầu thì thật sự là rất đáng tiếc, ngược lại cũng hận chính mình chẳng có ý chí kiên định gì cả, hết lần này tới lần khác đầu hàng dưới sắc dụ của đối phương.

Hắn nhắm mắt lại, tức giận nói: “Mặc quần áo cho trẫm.”

Mặc dù là chuyện gì không nên làm cũng đều đã làm đủ hết rồi, thế nhưng hắn vẫn không muốn cứ trần nhồng nhộng đứng trước mặt nhau như vậy, tốt xấu gì cũng phải mặc quần áo cho kín đáo một chút chứ, nói không chừng sau khi quần áo chỉnh tề rồi, lý trí đã bị bay đến chỗ nào đó của hắn sẽ quay trở về thì sao.

“Tuân mệnh.” Sí Nguyệt ôm hắn ra khỏi nước, lau khô thân thể của hai người, sau đó liền giúp Hoàng đế bệ hạ mặc quần lót áo lót vào, vừa cầm tới ngoại bào, liền do dự một chút, dịu dàng nói: “Bệ hạ mệt rồi, hay là cứ nghỉ ngơi một chút đi, sáng mai hẵng hồi cung.”


Chu Cẩm Hằng trừng to hai mắt, oán giận nói: “Ngươi khỏi phải giả vờ đứng đắn!” Những lời dụ người phóng đãng gì đó cũng đã nói rõ rành rành trong lúc làm cái chuyện kia rồi, ngượng đến nỗi hắn chỉ muốn đập đầu vào gối chết cho xong, bây giờ mặc quần áo vào lại còn bày đặt quay sang giả vờ cung với chả kính nữa!

Sí Nguyệt nhướng mày, ngang ngược ôm lấy eo đối phương, không nói hai lời mà tha người quay về phòng, đẩy ngã xuống giường, cười nói: “Thì ra bệ hạ thích không đứng đắn a.”

“Ngươi muốn làm cái gì?!” Chu Cẩm Hằng trong lòng hoảng hốt, bất chấp cơn đau đớn từ xương sống thắt lưng cho đến hai chân, liều mạng lùi sâu vào trong giường, rất sợ thằng nhãi này chưa được thỏa mãn dục vọng sẽ xông tới bắt đầu thêm hiệp hai, cho dù hắn có không sợ trở thành một Hán Thành Đế* thứ hai đi nữa, cũng không muốn bị một tên nam nhân đâm mông đến tinh tẫn nhân vong đâu!

(*) Hán Thành Đế: tên thật là Lưu Ngao (劉驁) là vị Hoàng đế thứ 12 của nhà Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông Hán Thành Đế này nổi tiếng hoan *** vô độ, dù đã “sức tàn lực kiệt” vẫn cố dựa vào xuân dược để không phí hoài hàng ngàn những mỹ nữ trong hậu cung của mình (trong đó có hai mỹ nhân Triệu Phi Yến và Triệu Hợp Đức), cuối cùng dẫn tới tử vong. Để biết thêm chi tiết, các bạn xem ở đây nhé.

Vừa nghĩ tới việc ngộ nhỡ mình bị đột tử ở trên giường, Sử quan sẽ viết về mình như thế nào, da đầu Chu Cẩm Hằng liền tê tê dại dại hết cả lên.

Sí Nguyệt xốc chăn lên, mạnh mẽ ôm lấy hắn, nói: “Đừng quậy nữa, mau ngủ đi, không là ngày mai cũng không lâm triều nổi bây giờ.”

Ngữ điệu của y không còn mang theo trêu đùa như mới vừa nãy nữa, trong bình đạm lộ ra vô vàn quan tâm, ngược lại còn nghe như là thê tử hiền thục khuyên nhủ trượng phu đang mệt mỏi của mình vậy, nếu “hiền thê” này chịu ngoan ngoãn thì quá tốt rồi, Chu Cẩm Hằng bi ai mà cuộn người trong ổ chăn, dán sát phía sau lưng là ***g ngực trần trụi của người nọ, bằng phẳng, rắn chắc, ấm áp, nhịp tim trầm ổn mà hữu lực, những đặc trưng nam tính cực kỳ rõ ràng này khiến hắn ngay cả muốn tự dối mình là đang nằm mơ cũng không được, chẳng thể làm gì khác hơn là một bên cắn góc chăn, một bên âm thầm suy xét xem việc này có thể giải quyết như thế nào.

Sí Nguyệt không thể giết, cho dù hắn có nỡ ra tay đi chăng nữa, Minh Hân đế vẫn phát hiện ra rằng mình căn bản không có tội danh gì đường hoàng để giết y cả, cái loại sự tình như bị đâm mông thế này có đánh chết hắn cũng không thể chiếu cáo thiên hạ được, còn nếu muốn tìm một lý do gượng ép nào đó để giết, đừng nói là Lê quốc sẽ khởi binh trả thù cho y, đám Ngự sử trong triều chắc cũng la hét ầm ĩ không thôi rồi.

Nếu giết không được, vậy phải mau mau đuổi hắn về nhà, bằng không hắn ở lại càng lâu, tai tiếng sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, đợi sau khi Sí Nguyệt khởi hành về nước rồi, hắn sẽ hồi cung tiếp tục làm một thánh minh quân chủ, còn đêm nay cứ xem như là một giấc mộng xuân không chút dấu vết đi… Mà không, rõ ràng là ác mộng mới đúng!

Hoàng đế chịu lỗ lớn, thật sự không nuốt trôi cơn tức này được, thế nhưng nghĩ trước nghĩ sau, lại chỉ có thể im lặng mà chấp nhận, ai bảo hắn háo sắc làm chi chứ, chọc vào phải cái tên sát tinh này.

Chu Cẩm Hằng suy nghĩ cẩn thận rồi, đằng hắng vài tiếng, thấp giọng nói: “Sáng sớm ngày mai, ngươi tức tốc khởi hành về nước đi, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi dù chỉ một khắc.”

Sí Nguyệt không lên tiếng, hắn cho là y đồng ý rồi, vì vậy nói tiếp: “Cái việc này… Hoang đường đến cực điểm, ngươi nếu như dám tiết lộ ra ngoài nửa câu thôi, dù có phải phát động thêm ba năm chiến tranh nữa, trẫm cũng sẽ liều mạng để tiêu diệt ngươi.”

Vẫn không có tiếng động nào từ Sí Nguyệt, thế nhưng cánh tay đang ôm thắt lưng hắn càng siết chặt hơn, Chu Cẩm Hằng cúi đầu nhìn cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của người nọ, thở dài nói: “Trẫm cũng không biết trúng phải tà gì nữa, thật không đành lòng với ngươi a… Lần này trẫm tha cho ngươi một mạng, nếu như còn dám tái phạm, thiên đao vạn quả!”

Hắn đã nói đến vậy rồi mà Sí Nguyệt chẳng hề rên lên tiếng nào, Minh Hân đế cảm thấy sự trầm mặc này có chút kỳ quái, xoay người lại nhìn một chút, nhất thời nổi trận lôi đình.

Uổng công mình đau buồn suy suy nghĩ nghĩ, thằng nhãi này được lắm, không biết đã ngủ từ bao giờ, để hắn nãy giờ tự biên tự diễn!

Trước bị làm nhục sau bị khinh thường, cuối cùng dứt khoát không thèm coi ra cái gì, có ôn hòa nhã nhặn mấy cũng chả chịu được, huống hồ hắn từ bé đến giờ luôn luôn hô phong hoán vũ, đã bao giờ phải té đau như thế này đâu!

Chu Cẩm Hằng tức giận đến cực điểm, kéo chăn trùm lên cái bản mặt mà trong lúc ngủ mơ vẫn tuyệt mỹ đến nỗi khiến người phải kinh động kia, sau đó dùng hai tay bóp cổ Sí Nguyệt, dự định trong lúc thần không biết quỷ không hay mà giết chết cái tên to gan lớn mật này đi.

Sí Nguyệt bị bóp cổ đến tỉnh ngủ, đầu tiên là kéo chăn qua một bên, mở lớn hai mắt, sau đó bình thản hất tay hắn ra — Minh Hân đế sớm đã bị rút hết thể lực, bóp nãy giờ mà cũng chẳng hề lưu lại dấu vết gì trên cổ y cả.

Y xoay người đè Chu Cẩm Hằng xuống, một chân chen vào giữa hai đùi đối phương, tà tà nói: “Bệ hạ ngủ không được sao? Có phải do tiểu vương hầu hạ không được tận tâm chăng?”

Hai cỗ thân thể giao cùng một nơi, tấm lưng của Chu Cẩm Hằng lõm vào trong đệm giường mềm mại, bên trên lại bị một nam tử cường tráng rắn chắc mà ấm áp đè lên, vừa thấy thẹn vừa thấy tức, mà trong lòng đồng thời cũng có chút ngứa ngứa tê tê, hai người dán sát nhau thân mật như vậy, dường như ngay cả trái tim cũng sắp xuyên qua ***g ngực mà chạm vào nhau luôn rồi.

“Ngươi… Buông trẫm ra!” Chu Cẩm Hằng bị ép tới nỗi không thở được, nói một câu cũng lắp ba lắp bắp, thân thể không dám lộn xộn nữa, sợ lại châm thêm dục hỏa cho người phía trên, y trẻ tuổi cường tráng còn có tinh lực dồi dào, thế nhưng mình nếu bị chà đạp thêm lần nữa thì có nước không nhấc mông lên được mất.

Sí Nguyệt ôm hắn lật người lại, để Chu Cẩm Hằng nằm ở phía trong, tuy rằng không đè hắn nữa, thế nhưng vẫn dùng cả tay lẫn chân mà ôm lại thật chặt, Chu Cẩm Hằng ngọ nguậy vài cái không tránh ra được, cũng mặc kệ y luôn.

“Ngủ đi, để lỡ buổi chầu sớm cũng không tốt đâu.” Sí Nguyệt buông màn giường, kéo chăn lên đắp cho cả hai, sau đó nhắm mắt lại, hô hấp dần dần đều đặn.

Trong lòng Chu Cẩm Hằng vẫn còn cảm thấy căm phẫn khó chịu không thôi, tưởng đâu là cả đêm mất ngủ luôn rồi, thế nhưng nằm trong vòng tay kiên cố mà ấm áp của Sí Nguyệt, hắn rất nhanh đã cảm thấy buồn ngủ, ngáp dài một cái, liền gối đầu lên tay ai kia rồi ngủ ngon lành.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui