Sau khi phàn nàn, Lãnh Thiên Linh cũng nhanh chóng đi theo sau bọn họ, hướng chính sảnh mà đến.
Trong đại sảnh Lãnh gia, Lăng Sở Thiên ngồi ở chủ vụ, một đôi mẳ lặng lặng nhìn lối vào chính sảnh, giống như là đang cố ý ngồi chờ người nào đó.
Lãnh Lâm ngồi ở một bên, trong lòng có chút sợ hãi, Tam hoàng tử đã cự tuyệt liên hôn với Đông Phương quốc, nguyên bản Đông Phương Ẩn Thái tử có chút tức giận, thế nhưng là không biết vì sao, sau khi Tam hoàng tử mời Đông Phương Ẩn Thái tử đi du hồ, hai người lại như thân huynh đệ, cái gì tức giận cũng chẳng cần phải nói đến nữa.
Chỉ là, bây giờ lại chạy tới phủ của hắn làm gì?
Đối với dụng ý của Lăng Sở Thiên, Lãnh Lâm cũng rất rõ ràng, nhưng là đồng thời hắn cũng biết rõ rằng hiện tại Lãnh Nguyệt Tâm không phải Lãnh Nguyệt Tâm trước kia, muốn nha đầu kia ngoan ngoãn nghe lời, cũng không phải chuyện đơn giản….
Lúc Lãnh Nguyệt Tâm tiến vào chính sảnh, liền thấy Lăng Sở Thiên ngồi ở chủ vị, mà Lãnh Lâm lại ngồi ở bên dưới.
Ghế ngồi được điêu khắc tinh xảo từ Tử Mộc, thảm thượng hạng màu đỏ gợn song, khắp nơi đều treo danh họa.
Không thể không nói, Lãnh gia có thể có được như ngày hôm nay hoàn toàn đều dựa vào lão tổ tông mười mấy năm qua đều không hề lộ mặt kia của Lãnh gia.
Phụ thân của Lãnh Lâm, gia gia của nàng, không đúng, nàng không phải người của Lãnh gia, xem như là gia gia trên danh nghĩa đi….
“Nguyệt Tâm, còn không mau thỉnh tội với Tam hoàng tử đi, để Tam hoàng tử chờ ngươi, còn ra thể thống gì.” Hứa Lan ngồi ở một bên cười lạnh nói.
Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, vuốt vuốt nói: “Mẫu thân, Tam hoàng tử và phụ thân còn chưa có nói gì, ngươi lại mở miệng nói trước, cái này còn ra thể thống gì nữa?”
Hứa Lan khẽ giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới Lãnh Nguyệt Tâm sẽ phản bác lại.
Bởi vì chuyện của Lãnh Yên Nhiên, Hứa Lan rất hận Lãnh Nguyệt Tâm, nhưng mà có Tam hoàng tử cùng với Lãnh Lâm ở đây, Hứa Lan dù tức giận nhưng lại không thể trút giận được, còn bị Lãnh Nguyệt Tâm phản bác lại, trong lòng lại càng tức giận thêm a!
“Tam hoàng tử, thần phụ không có ý đó.” Hứa Lan sợ Tam hoàng tử hiểu lầm rằng mình tự cho là quý hơn so với hắn, trong lòng sợ hãi, liền mở miệng giải thích.
“Ồ?” Lãnh Nguyệt Tâm nhíu mày, “Mẫu thân, ngươi nói không phải có ý đó, đó là có ý gì?”
“Ngươi….!” Hứa Lan trừng mắt nhìn Lãnh Nguyệt Tâm, hận không thể đi lên phế hai bàn tay của nàng.
Đông Phương Vô Tà đứng ở bên người Lãnh Nguyệt Tâm, mặt không kiên nhẫn, trong phòng này trừ bỏ Lãnh Nguyệt Tâm ra, hắn một cái cũng đều không thích.
“Đủ rồi.” Lãnh Lâm hét lên một tiếng, thần sắc nghiêm túc nói: “Nhìn xem các ngươi thành bộ dáng gì, Tam hoàng tử đang ở đây mà các ngươi lại náo loạn không ngừng.”
Lãnh Lâm nói xong, thở dài một tiếng, nhìn Lăng Sở Thiên nói: “Tam hoàng tử, Nguyệt Tâm đã tới, có thể nói là có chuyện gì chưa ạ?”
“Nếu đã tới, ta có thể nói.” Lăng Sở Thiên đứng lên, từng bước một hướng về phía Lãnh Nguyệt Tâm đi đến, sau đó ngừng lại trước mặt Lãnh Nguyệt Tâm, cười như không cười lấy từ trong không gian trữ vật ra một đạo thánh chỉ vàng sáng, thanh âm trầm thấp vang lên: “Lãnh tướng quân, thánh chỉ này là phụ hoàng đã ban, nội dung trong đó bản hoàng tử có thể nói cho các ngươi biết, đó chính là thánh chỉ hủy bỏ hôn ước trước đó đã mất đi hiệu lực, Tam tiểu thư Lãnh phủ Lãnh Nguyệt Tâm vẫn là chính phi của bản hoàng tử, ít ngày nữa sẽ thành hôn.”
Lời này vừa nói ra, bên trong đôi mắt của Lãnh Nguyệt Tâm xuất hiện sự phẫn nộ, nhưng nàng vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, cũng không có đưa tay ra nhận thánh chỉ.
Cho dù không nhìn, nàng cũng biết Lăng Sở Thiên đang nói gì, vì sao, vì sao Lăng Thiên Mặc lại có thể khiến cho người nhi tử này lật mặt được?
“Nguyệt Tâm, còn đứng đó làm gì? Nhanh tiếp chỉ đi a!”
Nhìn Lãnh Nguyệt Tâm đang đứng bất động, Lãnh Lâm có chút nóng nảy, không tiếp chỉ là đại tội a, nàng đến cùng là muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn hại chết bọn hắn hay sao?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...