“Chỉ sợ là Hoàng Thượng ngươi sẽ tìm không thấy hắn.”
Thanh âm lạnh lẽo vang lên từ phía sau Đông Phương Ẩn cùng Lăng Thiên Mặc.
Đông Phương Ẩn cùng Lăng Thiên Mặc cả kinh, cư nhiên bọn họ lại không phát hiện được có người tới gần bọn họ, hai người lập tức quay đầu nhìn lại, khi nhìn đến phía sau là người đeo mặt nạ kia, hai người mới thả lỏng.
Đối phương nếu là thiên hạ đệ nhất công tử, tới gần bọn họ lại không hề bị phát hiện cũng là chuyện bình thường.
Hôm nay Tiêu Lương Sinh một thân áo tím, làm cho cả người hắn càng thêm cao quý lạnh nhạt, mặt nạ trên mặt vẫn như cũ là mặt nạ của ngày hôm qua.
Chậm rãi đi đến chỗ ngồi của chính mình, sau khi Tiêu Lương Sinh ngồi xuống, liền không có nói lời nào.
Hắn không có nói gì, nhưng sẽ có người muốn hỏi.
Lăng Thiên Mặc nhìn nhìn Tiêu Lương Sinh, trầm mặc một chút rồi mới hỏi: “Tiêu công tử, không biết vừa rồi ngươi nói là ý gì?”
Tiêu Lương Sinh nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía võ đài, thanh âm thanh lãnh tràn ra: “Nếu là bán ma, tất nhiên hắn sẽ trở về nơi của mình.”
Thanh âm Tiêu Lương Sinh cũng không lớn, cho nên trừ bỏ Lăng Thiên Mặc cùng với Đông Phương Ẩn, những người khác đều không thể nghe được.
Lăng Thiên Mặc sắc mặt biến đổi, đối với việc Tiêu Lương Sinh biết được chuyện này cũng không ngoài ý muốn, bởi vì ngày hôm qua chuyện Lạc Ảnh ở nơi nào, hắn cũng biết.
“Mặc kệ thế nào, trẫm vẫn sẽ phái người đi tìm.” Lăng Thiên Mặc nói xong, liền không có nói nữa, mà là chuyên tâm nhìn võ đài tỷ thí.
Tiêu Lương Sinh nhấp môi, nhìn Lãnh Nguyệt Tâm trên võ đài, ánh mắt bên trong mặt nạ hơi hơi nhăn lại.
Nàng đây là điên rồi sao?
Đã bị thương nặng như vậy vẫn còn tới thâm gia tỷ thí?
Trên đài tỷ thí, Lãnh Nguyệt Tâm tự nhiên cũng cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình, thời điểm nhảy lên công kích Lãnh Thiên Thần, ánh mắt theo tầm mắt kia nhìn qua, khi nhìn đến Tiêu Lương Sinh ngồi ở chỗ kia, bình đạm cười cười, sau đó lại bắt đầu công kích Lãnh Thiên Thần.
Gần nửa giờ thi đấu, Lãnh Nguyệt Tâm mới đánh Lãnh Thiên Thần nằm trên mặt đất, chính mình sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, đổ mồ hôi, liên tục đánh như thế, nàng liền cố sức cực độ, còn phải nghĩ cách không làm hắn bị thương!
Lãnh Thiên Thần đem trường kiếm trong tay thả lại vào trong không gian sau đó mới đứng lên, thời điểm hắn biết được Tam tỷ mình có linh lực, hắn cũng phi thường kinh ngạc, bất quá hắn cũng biết thực lực hiện tại của Tam tỷ cũng chỉ là ổn linh ngũ tinh, nhưng mà một luyện linh tam tinh như hắn vẫn lại thua tỷ ấy.
“Tam tỷ, ta không biết vì sao bại bởi tỷ!” Lãnh Thiên Thần có chút buồn bực nói.
Trận tỷ thí này thật đáng buồn, hắn trừ bỏ bị đánh vào quyền ở bên ngoài, bị một chút ngoại thương, nhưng cũng không có bị trọng thương gì, hơn nữa linh lực của hắn so với Tam tỷ còn lợi hại hơn, như thế nào hắn lại thua?
Lãnh Nguyệt Tâm trừng hắn một cái, không nói gì.
Tuy rằng Thiên Thần bại dưới tay nàng, nhưng nàng cũng bị hắn cho ăn hai chưởng, vết thương lại càng nặng hơn ban đầu, nếu không phải bởi vì Thiên Thần không thể đánh cận chiến được, trận tỷ thí này nàng căn bản không thể thắng được hắn.
“Kết quả tỷ thí, Lãnh Nguyệt Tâm thắng.” Trọng tài nói.
Lời nói của lão giả vừa dứt, Lãnh Nguyệt Tâm phun ra một ngụm máu tươi.
Tay phải cũng run rẩy không ngừng.
Đứng ở đối diện Lãnh Nguyệt Tâm, Lãnh Thiên Thần thấy vậy, có chút nóng nảy.
“Tam tỷ, tỷ bị làm sao vậy, có phải vừa rồi ta làm tỷ bị thương hay không?”
Bên trên đài quan sát, thân ảnh Tiêu Lương Sinh đột nhiên chợt lóe, thời điểm lần nữa xuất hiện, đã ở trên võ đài.
“Tam tỷ ngươi vốn dĩ đã bị thương trước đó.” Lạnh lùng bước qua người Lãnh Thiên Thần, Tiêu Lương Sinh đi đến trước mặt Lãnh Nguyệt Tâm, đem nàng bế lên, sau đó cả hai liền biến mất.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...