Nghe hắn nói như vậy, Lăng Tiêu gật gật đầu, cũng không có nói lời nào.
Hít một hơi thật sâu, Lăng Sở Thiên nhìn những thi thể xung quanh, ngay sau đó nói: “Ta cần phải trở về nơi đó một chuyến, chuyện những thi thể này cùng với chuyện của lục đệ, nhị ca, ngươi cứ nói sự thật cho phụ hoàng đi!”
Lăng Tiêu nghe vậy, có chút kinh ngạc nói: “Ngươi hiện tại muốn trở về sao?”
Thấy nhị ca mình kinh ngạc như thế, Lăng Sở Thiên liền biết hắn suy nghĩ sai rồi, duỗi tay vỗ vỗ vai Lăng Tiêu, đạm cười nói: “Nhị ca, ngươi không cần suy nghĩ nhiều, hiện tại sao ta có thể trở về được, ta là đi đến địa phương của người kia ở, hỏi nàng một chút, không biết chừng lại có thể biết được rõ rốt cuộc Lãnh Nguyệt Tâm là chuyện như thế nào.”
Lăng Tiêu nghe vậy, lúc này mới gật gật đầu, nói: “Nếu đã như vậy, ngươi cứ an tâm mà đi, bất quá trước giờ Thân ngày mai nhất định phải trở về.”
Bởi vì vào thời điểm đó ngày mai, chính là lúc hắn luận võ…..
Lăng Sở Thiên gật gật đầu, tỏ vẻ hắn đã biết.
Hai người cùng nhau rời đi, lại không có phát hiện sự quái dị ở phía sau.
Liền ở thời điểm hai người rời đi không lâu, từng đợt sương trắng đột nhiên xuất hiện, ngừng lại ở địa phương bọn họ vừa ở.
Bên trong sương trắng, có hai người từ đó bước ra.
Trong đó, một nữ tử tóc bạc như thuận, đôi mắt sáng ngời sạch sẽ màu tím nhìn về bốn phía, khuôn mặt tiểu xảo, giữa trán nàng là một ấn ký hoa mai màu đỏ sinh động như thật, thật giống như thời điểm mà hoa mai nở rộ, kiều diễm, mỹ lệ.
Làn da trắng nõn mang theo một chút hồng hồng, một bộ váy màu lam lả lướt hấp dẫn phác họa ra được dáng người ấy.
Mà bên người nàng, là một nam tử, một bộ y phục màu đen đem dáng người hắn phụ trợ càng thêm thon dài, khuôn mặt với ngu quan tựa như điêu khắc, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn về phía trước, môi mỏng nhấp chặt, làm cho người ta có cảm giác dị thường sắc bén.
Nữ tử hướng bốn phía nhìn nhìn, nguyên bản mày đẹp lúc này lại nhíu chặt, trong giọng nói mang theo sự thất vọng: “Đã tới chậm một bước, hơi thở đã biến mất.”
Nam tử nghe vậy, giật giật môi nói: “Mạn Yêu, đừng lo lắng, ít nhất lúc này đây chúng ta đã có thể cảm ứng được hơi thở của lực lượng kia, tuy rằng đến chậm một bước, nếu lúc này đã xuất hiện thì chắc chắn sau này sẽ lần nữa xuất hiện lại!”
Nghe được nam tử nói như vậy, nữ tử gọi là Mạn Yêu gật gật đầu, nói: “Ta vốn tưởng rằng nàng đã chết, không nghĩ tới còn có thể cảm ứng được hơi thở của nàng, mấy năm nay, ta vẫn luôn không ngừng tìm kiếm nàng, may là cuối cùng vẫn có kết quả.”
Mạn Yêu nói xong, khóe miệng hơi hơi cong lên, gợi lên một nụ cười, nhìn nam tử nói: “Tiêu Dao, ngươi nói xem Nguyệt Nhi sẽ là bộ dáng gì?”
Nam tử nghe vậy, trầm mặc một chút, ở dưới ánh mắt của Mạn yêu bất đắc dĩ nói: “Nàng nếu là muội muội của ngươi, dung mạo tất nhiên cũng sẽ không kém.”
“Đó là đương nhiên.” Mạn Yêu kiêu ngạo cười cười nói, ngay sau đó như là nhớ tới điều gì, vươn tay kéo nam tử, nói: “Dù sao chúng ta cũng đã tới đây rồi, lại ở chỗ này cảm ứng được hơi thở của lực lượng kia trong cơ thể Nguyệt Nhi, chúng ta không bằng liền lưu lại nơi này, nhìn xem có thể tìm ra nàng hay không.”
“Ân.” Tiêu Dao gật gật đều, cũng không có nhiều lời, nguyên bản bên trong đôi mắt màu đỏ tưởi mang theo sự sủng nịch rõ ràng.
“Tiêu Dao, chúng ta đã ra tới đây bao lâu rồi?” Mạn Yêu hỏi.
Tiêu Dao nghe vậy, trầm tư suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Từ lúc muội muội nàng biến mất, chúng ta ở bên ngoài tìm kiếm, đã được mười sáu năm.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...