Trong nháy mắt, bách hoa yến đã đến, nửa tháng này, thân thể Lãnh Nguyệt Tâm nhờ vào rèn luyện nên so với trước kia cũng tốt hơn rất nhiều.
Ít nhất cũng không hề nhu nhược như trước, thân thủ ũng khôi phục một ít!
Sáng sớm, Thu Nhi liền mang theo một đám cung nữ tới phòng Lãnh Nguyệt Tâm.
Vừa mới tiến vào phòng, Thu Nhi liền thấy Lãnh Nguyệt Tâm đang cầm sách, chuyên chú nhìn.
Đầu tóc đen nhánh rối tung ở sau lưng, mềm mượt tựa như tơ lụa thượng đẳng, váy lụa trắng cùng với tầng tầng làn váy tản ra, giống như hoa hồng nở rộ sắc trắng.
Kia một khuôn mặt tuyệt sắc nhỏ nhắn, một đôi mắt đen nhánh nhìn quyển sách trên tay, có lẽ là nhìn đến cái gì buồn cười, khóe miệng nàng hơi hơi giơ lên, tạo nên một vòng cung xinh đẹp.
Oanh một chút, Thu Nhi cảm thấy chính mình có chút ngây ngốc.....
Lãnh Nguyệt Tâm nghiêng đầu, liền nhìn đến Thu Nhi mang theo một ít người, đứng ở cửa phòng, vẫn luôn nhìn nàng.
Buông quyển sách trên tay, Lãnh Nguyệt Tâm có chút nghi hoặc hỏi: “Thu Nhi, trên mặt ta có thứ gì sao?”
Thu Nhi nghe vậy, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, lắc đầu nói: “Không......!”
Lãnh Nguyệt Tâm có chút suy nghĩ gật gật đầu, “Ngày mai chính là bách hoa yến, không nghĩ tới nhanh như vậy liền đã nửa tháng trôi qua.”
Trong nửa tháng này, có thời gian thì nàng sẽ đi Tàng Thư Các nhìn xem, , chỉ là, dù là sách trong Tàng Thư Các, hay là sách ở bên ngoài, đều không có biện pháp chữa trị linh nguyên, hơn nữa chiếc nhẫn trên tay cũng không có phản ứng gì.
“Đúng rồi.” Thu Nhi nhìn Lãnh Nguyệt Tâm, vẫy vẫy tay, những cung nữ phía sau liền cầm quần áo đi tới.
“Tam tiểu thư, đây là Thái Hậu phân phó, bách hoa yến ngày mai, tùy tùng của thiên hạ đệ nhất công tử sẽ đưa Bách Hoa Tửu trăm năm lại đây, cho nên các công chúa, tiểu thư đều là tranh nhau trang điểm, đều muốn mình là người nổi bật nhất.”
Nghe được Thu Nhi nói vậy, Lãnh Nguyệt Tâm nhanh chóng ở trong trí nhớ tìm lại những tin tức về vị công tử kia.
Tiêu Lương Sinh, xuất hiện vào mười năm trước, nổi tiếng nhờ rượu, khiến tam đại lục khiếp sợ, nghe đồn rằng dung mạo của hắn càng là tuyệt sắc trên thế giới! Thực lực lại bất phàm, vì vậy được xưng là thiên hạ đệ nhất công tử, cũng là người mà hoàng thất của tam đại lục muốn tranh đoạt, nhưng là rất ít người có thể đủ chân chính nhìn thấy hắn!
Nghĩ đến đây, Lãnh Nguyệt Tâm có chút không nói được, người tới chính là tùy tùng của hắn, cả hoàng cung đã chuẩn bị long trọng như vậy, nếu là hắn tự mình tới, sẽ là cảnh tượng thế nào đây?
Tuy rằng như vậy, Lãnh Nguyệt Tâm vẫn là gật đầu, tỏ vẻ nàng đã biết.
Thu Nhi cuối cùng nói cho Lãnh Nguyệt Tâm ngày mai sẽ có người tới thay nàng trang điểm, mới rời đi.
Tiễn Thu Nhi đi, Lãnh Nguyệt Tâm liền về phòng, nhìn chiếc nhẫn trên ngón táy, có chút đau đầu.
Nàng biết, chiếc nhẫn này tuyệt đối không đơn giản, vấn đề là gần đây nàng cũng không có phát hiện có chỗ nào kỳ quái hay không.
Đêm tối, Lãnh Nguyệt Tâm nằm trên giường, mày đẹp nhíu chặt, thật giống như nhìn thấy gì khủng bố!
Đó là một khối bình nguyên, máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ đại địa, nơi nơi đều là người chết, còn có một ít dáng người kỳ quái.
Một hắc y nữ tử đứng ở trên sườn núi cách đó không xa , hắc y bị gió thổi bay lên, khiến cho người ta có một loại cảm giác bi thương, trong tay nàng, cầm một thanh kiếm đỏ như máu, còn có những thứ chất lỏng gì đó rơi xuống.
Đó là máu tươi......
Đột nhiên, nữ tử xoay người, không biết vì sao, nàng thấy không rõ mặt nữ tử ấy, nhưng vẫn có thể nhìn đến đôi mắt đỏ đậm kia, trong đôi mắt kia có thần sắc điên cuồng, đó là loại điên cuồng có thê hủy diệt hết thảy mọi thứ.
Lãnh Nguyệt Tâm theo bản năng mở miệng: “Ngươi là ai?”
Sát khí, sát khí cường đại như vậy, nàng rốt cuộc là ai?
Nàng kia nhìn Lãnh Nguyệt Tâm, nở nụ cười quỷ dị, giọng cười lại càng ngày càng lớn, lại lộ ra bi thương vô hạn!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...