Hách Thiên Thần lắc đầu, đôi mắt đen láy trở nên thâm trầm dưới ánh nắng, giống như đem tất cả ấm áp đều dung nhập vào trong đó, “Ngươi không cần phải xuất ra tất cả để có được ta.” Đã từng quan sát thật lâu, hắn có lẽ nhìn không ra tâm tư của Hách Cửu Tiêu nhưng hắn đã hoàn toàn hiểu được.
“Ngươi không hề bận tâm đến chuyện của mình, ngươi có tự phát hiện điểm này hay không? Lần này xâm nhập vào hoàng cung cũng vậy, ngươi lại bị thương.” Hách Thiên Thần mỉm cười có một chút bất đắc dĩ.
“Từ lúc bắt đầu, chính là tất cả những gì ngươi đã làm khiến cho ta không thể không yêu ngươi. Cho đến khi ta thừa nhận tình ý thì ngươi lại lo lắng rốt cục sẽ có một ngày ta hối hận. Bởi vì theo suy nghĩ của ngươi, ta kiêng kỵ rất nhiều chuyện, cũng vướng bận quá nhiều chuyện. Cho dù ta đáp lại thì ngươi cũng nhịn không được mà sẽ nghi ngờ có phải bởi vì ngươi đã làm rất nhiều chuyện cho ta nên ta chỉ có thể đáp lại tình yêu của ngươi, có đúng không?”
Ngữ thanh thản nhiên trong ánh nắng chói chang lại càng trở nên trầm tĩnh ôn hòa, Hách Thiên Thần khoanh tay nhìn ra phương xa mà không nhìn Hách Cửu Tiêu, “Nếu như vậy đã có thể khiến cho ta yêu ngươi thì ngươi đừng tự thương tổn chính mình, làm cho ta lo lắng. Bởi vì ngươi biết ta sẽ đau lòng vì thương thế của ngươi. Kỳ thật ngươi đã sớm biết có người để lộ bí mật, nhưng vẫn như trước để cho người nọ tiết lộ tin tức làm cho Nam Vô đứng trước nguy hiểm, ngươi đã sớm quyết định muốn vứt bỏ Nại Lạc, tính dùng toàn bộ Nại Lạc để đền bù.”
“Bởi vì ngươi cũng biết, ta nhất định sẽ không thể buông ngươi ra.” Hách Thiên Thần rốt cục xoay người nhìn Hách Cửu Tiêu, trong mắt có thương tiếc và đau xót, còn có vô số phức tạp cuồn cuộn trong lòng, hắn hơi cau mày, “Cho đến bây giờ ngươi vẫn chưa từng thay đổi, muốn cái gì thì nhất định phải nắm bắt cho bằng được, những thứ khác đều bất cần, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng không bận tâm.”
“Ta không trách ngươi gạt ta, Cửu Tiêu, nhưng mà…” Hắn chống lại một đôi mắt yêu dị, nhìn Hách Cửu Tiêu nhưng hàng lông mày của Hách Thiên Thần vẫn chưa thả lỏng, ánh mắt nghiêm túc đầy sắc bén như đang khiển trách, “Ta có thể vì ngươi mà không bận tâm sống chết, chẳng lẽ ở trong mắt của ngươi tình cảm của ta dành cho ngươi lại trở thành báo đáp hay sao?”
Hắn cầm lấy cổ tay bị tổn thương kinh mạch của Hách Cửu Tiêu, ánh mắt sáng quắc, “Nếu là ta làm cho ngươi bất an thì đó là lỗi của ta, nhưng ngươi không thể tiếp tục tự tổn thương chính mình, ngươi có biết ngươi đang làm ta đau lòng hay không?”
Toàn thân của Hách Cửu Tiêu giống như bị ánh mắt của Hách Thiên Thần chế ngự, dị quang lóe lên, khuôn mặt lạnh lùng trở nên chấn động mà chưa từng có người nào gặp qua. Hắn biết rất rõ làm thế nào để có được Hách Thiên Thần, bởi vì không ai có thể tiếp cận với Hách Thiên Thần như hắn, cũng không ai có thể hiểu rõ sự phòng bị của Hách Thiên Thần như hắn.
Hắn có được tình ý của Hách Thiên Thần là do hắn cưỡng ép, lúc trước hắn làm tất cả là vì để chiếm được đệ đệ của mình, sau khi có được Hách Thiên Thần thì lại canh cánh trong lòng, dù sao Thiên Thần cũng là đệ đệ của hắn…
Hắn có thể tổn hại luân thường đạo lý, hắn có thể không bận tâm đến bất luận chuyện gì, nhưng còn Hách Thiên Thần thì sao? Hắn kéo Hách Thiên Thần tiến vào vực sâu, cũng không phải không có người ngoài biết được chuyện này, bọn họ không thể xem rằng huyết thống không tồn tại.
Hách Cửu Tiêu cảm thấy an tâm vì sự ràng buộc huyết thống sâu sắc giữa bọn họ, nhưng cũng vì chuyện này mà lo lắng. Yêu chính thân huynh đệ của mình là một chuyện phi thường điên cuồng, hắn sợ có một ngày Hách Thiên Thần đột nhiên sẽ tỉnh ngộ, sẽ hối hận.
“Trên đời còn có chuyện gì mà ngươi không thể nhìn thấu hay không?” Hách Cửu Tiêu kéo Hách Thiên Thần vào trong lòng, nâng lên khuôn mặt của người đệ đệ này, dường như đang oán giận đối phương đã vạch trần sự yếu đuối của hắn.
Sinh ra ở Hách Cốc, chưa bao giờ có ai dành cho Hách Cửu Tiêu một chút ôn nhu, cho nên hắn lãnh khốc, cho nên bị người đời xưng là vô tình, nhưng Hách Cửu Tiêu như vậy thì làm sao lại là người vô tình?
Hách Thiên Thần thở dài, trong lòng nổi lên một cảm giác đau xót, vô luận Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu ở trong mắt kẻ khác là người như thế nào thì vẫn là huynh trưởng của hắn, là người làm cho hắn chìm đắm, thậm chí cũng giống như hắn, không biết phải làm sao để yêu một người, chỉ có thể dùng chính phương pháp của mình để biểu đạt tình ý.
Nhìn thấy sự thấu hiểu trong mắt của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu nhíu chặt mày, “Ngươi căn bản không cần dị lực vẫn có thể hoàn toàn nhìn thấu ta, Thiên Thần, ngươi khiến cho ta không còn lời nào để nói.”
Hắn nghiêm túc gọi tên Hách Thiên Thần, không thể nề hà. Hách Thiên Thần nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm như biển sâu, chậm rãi tiến vào trong mắt Hách Cửu Tiêu, “Đừng khinh thường an nguy của chính mình. Ngươi phải nhớ kỹ, nếu ta không thật sự động tâm thì không ai có thể ép ta làm được bất luận chuyện gì.”
“Vô luận là yêu ngươi, hay là những cái khác.” Dưới tàng cây, hắn ôm lấy Hách Cửu Tiêu, kề sát vào mặt Hách Cửu Tiêu, “Tỷ như chuyện này.” Hắn vươn lưỡi liếm lên vành tai của Hách Cửu Tiêu, nhẹ nhàng cắn xuống rồi trượt đến bên cổ, sau đó lưu lại một hôn ấn.
Lúc này là sau giờ ngọ, người của Xích Lang tộc đều tự tìm tàng cây mát mẻ để nghỉ ngơi, người của Thiên Cơ Các và Hách Cốc ở cách đó không xa đang điều tức hoặc trò chuyện, không ai cố ý nhìn bọn họ, nhưng vẫn lưu tâm một chút đối với chủ tử của mình, có lẽ mọi người không thấy rõ động tác của Hách Thiên Thần, nhưng đều nhận ra đó tuyệt đối là hành động thân mật, hắn không hề kiêng dè mà trực tiếp chứng minh cho Hách Cửu Tiêu…
“Ta không thích ở trước mặt người khác làm cho bọn họ nhìn thấy quan hệ của chúng ta, cũng không phải là ta sợ làm cho bọn họ biết được, hoặc là không muốn làm cho bọn họ biết, chẳng qua ta không quen, cũng cảm thấy không cần thiết, ngươi có hiểu hay không?” Cho nên từ khi hắn lần lượt nhìn thấy Hách Cửu Tiêu bị thương, hắn bắt đầu chú ý, có đôi khi sẽ ở trước mặt người khác mà đáp lại Hách Cửu Tiêu, chỉ là không muốn Hách Cửu Tiêu hiểu lầm hắn xem tình cảm của bọn họ là một chuyện dơ bẩn.
Hắn chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Hách Thiên Thần trầm giọng nói xong, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía Hách Cửu Tiêu, Hách Cửu Tiêu nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên ôm lấy hắn, nụ hôn bất thình lình ập đến khiến Hách Thiên Thần không kịp phản ứng.
Còn nóng hơn so với cái nắng mùa hè oi bức, mãnh liệt đến mức khiến người ta hít thở không thông, cứng rắn xâm nhập vào trong miệng của hắn để chiếm đoạt, không lưu một chút khe hở, bờ môi kề sát, hơi thở giao hòa, giống như muốn rút đi tất cả không khí trong phổi, khiến cho Hách Thiên Thần không thể hô hấp.
“Ngươi hiểu được tâm tư của ta là đủ rồi, đừng quá phận…” Miễn cưỡng dời môi, Hách Thiên Thần không quên ở xung quanh còn có nhiều người, Hách Cửu Tiêu lại nhướng mi, “Không ai có thể ép buộc ngươi. Nếu ngươi không muốn thì có thể đẩy ta ra.” Nói xong, hắn lại hôn lên môi của Hách Thiên Thần.
Tiếng côn trùng cất lên, lúc thì vang dội lúc thì đình chỉ, bầu không khí oi bức có vài làn gió nhẹ, xung quanh có người đang ngủ, có người vẫn còn tỉnh, nhưng tiếng nói chuyện dần dần thưa thớt, không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ có tiếng lá cây xào xạc vang lên trên đỉnh đầu, không biết qua bao lâu, hai người từ dưới tàng cây bước ra, bọn họ nhìn nhau mỉm cười.
Tiếng cười lang lảnh hòa vào nhau, sau đó phiêu tán theo làn gió. Thâm tình cho đến tận lúc này, nhưng đến ngày hôm nay mới thật sự hiểu cái gì gọi là yêu, có lẽ bọn họ còn cần cả một đời người để giải nghĩa tất cả.
Đứng từ phương xa nhìn bọn họ, trong lòng nổi lên một tư vị khó tả. Hạ Tư Nhân ôm ngực, chờ đến khi nàng ngẩng đầu thì lại nhìn thấy ánh mắt của Xá Kỷ, tay của hắn vỗ nhẹ một chút lên đầu của nàng, “Nha đầu ngốc.”
Hạ Tư Nhân nhíu mày, quay đầu đi rồi ngồi xuống, “Ta không có ngốc, ta sẽ không giống như Tử Diễm, ngươi yên tâm.”
Vài ngày liên tục đi về hướng Tây, thời tiết không còn oi bức như trước. Yêu Hồ tộc ở Miên Ngọc Sơn đã bị thiêu hủy, Mục Thịnh không còn chỗ để đi, lúc này hắn gần như đã trở thành người của Xích Lang tộc, Phong Ngự Tu vội vàng quay về, trên đường đi rất nhanh, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu muốn biết về chuyện của Vụ Sắc đao nên cũng không phản đối mà gấp rút lên đường.
Mấy ngày lộ trình được rút ngắn bớt một ngày, rốt cục đi đến Xích Lang tộc luôn làm cho bọn họ cảm thấy thân thiết.
Xích Lang tộc vẫn nhiệt tình như trước, Lục Hữu Công dẫn theo đồ đệ Tố Tố đi đến hỏi han, Tố Tố thấy bọn họ thì có một chút ngượng ngùng, né sau lưng Lục Hữu Công. Sau khi gặp được vài người quen biết, cuối cùng Mục Thịnh cũng xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Lần này hỗn loạn cũng không thua gì lần trước, hai người các ngươi thật sự đi đến đâu thì lại náo nhiệt đến đó.” Hắn thoạt nhìn không có gì thay đổi, mái tóc bù xù vẫn như trước, biểu tình bất cần, khoanh tay trước ngực, khóe miệng nhếch lên, “Không ngờ Vụ Sắc đao lưu lạc Trung Nguyên, thanh đao này luôn là một điều kiêng kỵ, lúc trước hiến cho Vương tộc, các vị đại nhân vui mừng còn không kịp.”
“Thanh đao này rốt cục có gì kỳ lạ? Nó có thể hấp thu dị lực của Cửu Tiêu.” Hách Thiên Thần quan tâm nhất chính là điểm này, Mục Thịnh tựa hồ biết được một ít, nghe như vậy cũng không cảm thấy bất ngờ, “Thanh đao này vốn là vật để thí nghiệm đứa nhỏ sinh ra trong tộc có dị lực hay không, sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị người ta phong ấn, về sau không còn sử dụng nữa, cuối cùng hiến cho Vương tộc.”
“Chuyện này có lẽ nên hỏi Lang tộc trưởng thì mới có thể rõ ràng, chỗ này của ta…” hắn dùng tay chỉ vào đầu của mình, “Lãng quên nhiều lắm, đều bị cha của ta xóa bỏ, bất quá may mắn đời này của ta không có con nối dõi, huyết mạch của Yêu Hồ tộc có lẽ chỉ còn lại thế hệ của chúng ta.”
Hắn vừa cười vừa nói những lời này, tựa hồ mang theo một chút cảm khái, Hách Thiên Thần ra hiệu cho hắn nhìn ra phía sau, Hạ Tư Nhân đang ở trong đội ngũ, “Có lẽ chưa hẳn.”
Sau lần đó Mục Thịnh không còn đến Trung Nguyên, không biết Hạ Tư Nhân còn sống, hắn thấy nàng thì thập phần kinh hỉ, lập tức tiến lên thăm hỏi khiến Phong Ngự Tu không ngừng đố kỵ, vì vậy cứ canh giữ bên người hắn. Hách Thiên Thần hồi đầu nhìn thấy, trong mắt lộ ra ý cười.
Lúc này có người từ đằng xa chạy đến, “Hậu duệ Yêu Hồ tộc, các ngươi đã đến.”
“Lang Nghiêm tộc trưởng.” Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu lên tiếng chào hỏi. Tộc trưởng Lang Nghiêm của Xích Lang tộc là một lão nhân đã quá trăm tuổi, nội công thâm hậu, bước đi nhẹ nhàng, nhìn không ra là một lão thái, hắn gật đầu với bọn họ, rồi để cho bọn họ ngồi xuống.
“Ta biết các ngươi là vì Vụ Sắc đao mà đến.” Lang Nghiêm thấu hiểu sự đời, hắn biết hai người nóng vội nên lập tức đi thẳng vào vấn đề, vừa vuốt râu vừa nói, “Thanh đao này là của Yêu Hồ tộc, các ngươi đã nghe Mục Thịnh giải thích về mục đích sử dụng của nó, bất quá lão phu từng nghe Cừu Hoàng nhắc đến, thanh đao này là một vật không may, nó xuất thế tất có người chết.”
“Cũng giống như lời đồn đãi.” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu trầm xuống, Hách Thiên Thần cảm thấy hoài nghi, “Thiên Khung Thần Giáo từng phao tin thanh đao này sẽ dẫn đến đại họa, chẳng lẽ thật sự đúng như vậy?”
“Đao là vật sát phạt, có người chết là đương nhiên, cái gọi là đại họa, đối với một người bình thường mà nói nếu trong nhà có người đột tử thì đó mới là thiên đại tai họa, đối với giang hồ mà nói có người mưu tính xưng bá võ lâm thì đó mới là tai họa. Cái gọi là đại họa rất khó kết luận.” Lang Nghiêm chậm rãi nói, Hách Thiên Thần thập phần đồng ý đối với điều này.
“Vậy đại họa giáng xuống là có ý gì?” Hách Cửu Tiêu còn nhớ rõ cảm giác khi cầm Vụ Sắc đao trong tay, hắn lạnh giọng mà hỏi, Lang Nghiêm nhớ lại một chút, “Lúc ấy Cừu Hoàng có nhắc đến một việc ngoài ý muốn khiến cho có người bị chết, không phải chết dưới lưỡi đao, mà là chết vì tai họa, chính là thanh đao này gây nên.”
“Về thanh đao này thì ta chỉ biết như vậy, có lẽ người rõ ràng nhất chính là vương tộc, lúc trước bọn họ muốn thanh đao này, nhất định đã nắm rất rõ bí mật về nó.” Lang Nghiêm đứng lên, “Chúng ta đã nghe nói về chuyện của Yêu Hồ tộc, Hùng Tích An sớm muộn sẽ gặp báo ứng. Vạn Ương sẽ không nằm trong tay của hắn, điểm này các ngươi có thể yên tâm.”
Có người tiến lên hỏi về sự vụ trong tộc, Lang Nghiêm nói xong thì liền ly khai, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đều cảm thấy có lẽ người biết rõ ràng nhất chỉ có một.
Chính là người đã mang thanh đao này đến Trung Nguyên tặng cho Thuận Đức Đế, lại mang nó về Vạn Ương, Lương Ỷ La.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...