Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Hắn có thể ngửi được mùi vị máu tươi không thể thấy được trên người của Hách Cửu Tiêu, đó là do hương thảo dược hòa tan, lại bị mùi thơm man mát của cỏ cây vờn quanh, những hương vị này trộn lẫn với nhau tạo nên một loại cảm giác kỳ dị khó tả, hắn đã lâu không đến gần bất cứ người nào, càng đừng nói là ôm nhau thân mật như thế này, nhịp tim của Hách Cửu Tiêu kề sát trước ngực của hắn, từng tiếng đập thúc giục hắn, đôi mắt lạnh lùng yêu dị đang nhìn hắn chăm chú, bên trong lấp lánh một điều gì đó mà hắn nhìn không ra.

“Thiên Thần.” Hách Cửu Tiêu nhìn hắn, trong đôi mắt tà dị lóe lên sức quyến rũ khiến lòng người rung động, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào, nhưng Hách Thiên Thần lại bất giác nhìn đôi mắt kia, chờ đến khi hắn giật mình tỉnh lại thì khoảng cách giữa hắn và Hách Cửu Tiêu đã gần trong gang tấc, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Hách Cửu Tiêu tựa hồ muốn nói điều gì đó, hắn kề sát vào người Hách Thiên Thần, trước mắt, mái tóc đen nhánh, thanh y xanh thẳm, Hách Thiên Thần hơi thoáng lộ ra kinh ngạc, ngay khi hai người dần dần kề sát vào nhau, màu thanh lam bắt đầu thối lui, Hách Thiên Thần đang bị ôm chặt bỗng nhiên hoàn hồn, nghiêng đầu ra sau, đôi môi của hai người lướt qua, lưu lại một chút hơi thở thuộc về đối phương, thực nhạt, nhạt đến mức chỉ trong giây lát liền tản đi theo gió, tựa như chưa từng có chuyện gì phát sinh.

Hai người tách ra.

Cánh tay vờn quanh phía sau đã thả lỏng, Hách Thiên Thần có thể xoay người, “Chúng ta đi thôi.” Hắn điềm nhiên bước đi.

“Bên này.” Người ở sau lưng hắn vẫn giống như lúc trước, giữ chặt tay hắn, dẫn hắn đi về một hướng khác.

“Không cần dắt ta, ta sẽ đi theo ngươi.” Hách Thiên Thần thu lại bàn tay đang bị Hách Cửu Tiêu cầm lấy, hơi thoáng chậm lại cước bộ, đi sau lưng Hách Cửu Tiêu, nhìn thấy bóng dáng của hắn, Hách Thiên Thần không biết biểu tình của Hách Cửu Tiêu lúc này là như thế nào, cũng không biết biểu tình của chính mình là ra sao.

Bọn họ đã xem xét mộ phần của Diễm Âm, bây giờ là đi vào bên trong Hách cốc, như là chuyện đương nhiên, một trước một sau bước đi tiêu sái, mang theo tâm sự, không hề nói chuyện với nhau, bóng dáng của Hách Cửu Tiêu vẫn lạnh lùng như lúc trước, cước bộ của Hách Thiên Thần vẫn ổn định như ban đầu, trong rừng thực sự yên lặng, nhưng dường như đã có cái gì đó đang thay đổi.


“Cốc chủ.” Trước đại môn, Băng Ngự dẫn theo thủ hạ cung nghênh Hách Cửu Tiêu quay về, trong đám người đi theo có không ít là vì hiếu kỳ, bọn họ không thể tưởng tượng được Đàn Y công tử là người như thế nào mà lại có thể làm cho Cốc chủ thân chinh đi đón.

Cước bộ của Hách Cửu Tiêu không hề dừng lại, thanh y nam nhân đi theo ở phía sau hơi thoáng gật đầu đối với bọn họ, y mệ màu thanh lam khẽ phất động, hai người cứ như vậy bước vào, Băng Ngự không xác định chính mình có nên đi theo hay không, suy nghĩ một chút rồi bỗng nhiên nhớ lại còn có việc chưa kịp bẩm báo, “Cốc chủ, Vô Nguyệt Môn chủ vẫn chưa rời đi.”

“Chữa bệnh xong rồi, làm cho hắn đi đi.” Dưới chân của Hách Cửu Tiêu chưa dừng nửa bước, mệnh lệnh cứng rắn không cho phép trái ý, Băng Ngự đang muốn lĩnh mệnh rời đi thì bỗng nhiên tiếng hét thê lương thảm thiết ở một đầu bên kia đột ngột vang lên.

“Ngươi không trông chừng hắn?” Dừng bước xoay người, ánh mắt lạnh lùng đối diện với Băng Ngự.

“Ta đã phái người chăm sóc, cũng muốn hắn quay về, hắn không chịu đi, nhất định muốn Cốc chủ bỏ đi phần cánh tay dư thừa. Nghe nói Đàn Y công tử sẽ đến, nên hắn còn muốn…” Muốn van cầu Đàn Y công tử. Băng Ngự không dám nói thêm lời này, nhưng hắn không nói thì những người khác nghe xong cũng đều biết, chính là bởi vì bọn họ tụ tập trước cửa thảo luận, bị Vô Nguyệt Môn chủ nghe được nên mới kiên quyết không chịu rời đi.

Đàn Y công tử đứng đầu Thiên Cơ các, nhưng luôn cư xử hòa nhã với người bên ngoài, ở Thập Toàn trang còn tự dùng lời hứa để đổi lấy tánh mạng của những người khác, chuyện này đã sớm được lan truyền khắp giang hồ, người trong võ lâm đều hoài nghi, có phải bởi vì như vậyđã khiến Huyết Ma Y nắm được nhược điểm, nên mới tạo ra nhiều lời thị phi đồn đãi về quan hệ của hai người.

Vô Nguyệt Môn chủ nhận định được điểm này, so với khẩn cầu Huyết Ma Y, không bằng đi cầu Đàn Y công tử làm cho Huyết Ma Y nghĩ biện pháp khác. Bây giờ hắn thành như vậy, thân là môn chủ của một môn phái, muốn hắn quay về như thế này thì không bằng cứ giết chết hắn.


“Vô Nguyệt Môn?” Hách Thiên Thần quay đầu lại, từ xa xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng khóc lóc sợ hãi, không biết đã gặp phải chuyện gì mà có thể làm cho người ta gào thét thê thảm đến như vậy. (NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ)

“Hắn không thể cầm kiếm, đến xin chữa trị tay của hắn.” Hách Cửu Tiêu xem ra không muốn nhiều lời, chỉ nói một câu bao quát. Hách Thiên Thần nghĩ đến phương thức chữa bệnh cùng sở thích của Hách Cửu Tiêu, hắn biết rõ sự thật sẽ không đơn giản nhẹ nhàng như những gì Hách Cửu Tiêu đang nói, hắn khẽ lắc đầu, “Đi thôi.”

Hắn không đi đến hướng phát ra tiếng kêu thảm thiết, mà lại bước về phía Hách Cửu Tiêu đang muốn đi. Bên trong trang viên của Hách cốc, bước qua trước mặt đám người, Hách Thiên Thần dường như chưa nghe thấy bất cứ điều gì. Những người khác không khỏi kinh ngạc, Cốc chủ lại giải thích với hắn về bệnh tình của Vô Nguyệt Môn chủ đã là xưa nay chưa từng có, thế nhưng Đàn Y công tử lại không hề phản ứng đối với cảnh ngộ ‘thê thảm’ của võ lâm đồng đạo?

Hai người đi vào nội đường, Hách Thiên Thần quan sát xung quanh, ngờ ngợ cảm thấy những gì ở trước mặt so với thời thơ ấu rất khác biệt. Đây vẫn là Hách cốc, nhưng không còn giống như ngày xưa khi hắn còn bé,sạch sẽ không có một chút gì dư thừa, không có một chút sinh khí tựa như lâu dài chưa từng có người cư ngụ, trong không khí chỉ có băng hàn âm thầm lưu động.

“Nơi này đã từng được trùng tu.” Hách Cửu Tiêu nhìn ra vẻ mặt nghi hoặc của hắn. Hách Thiên Thần đứng trong phòng quan sát xung quanh, xem ra vẫn giống như lần đầu tiên Hách Cửu Tiêu gặp hắn ở Thập Toàn trang, bình thản ung dung, trầm tĩnh ôn hòa nhưng lại làm cho người ta có một cảm giác tồn tại rất mãnh liệt, “Ngươi không hỏi ta đã trị liệu như thế nào cho Vô Nguyệt Môn chủ mà khiến hắn lại trở nên như vậy?”

“Trong Hách cốc, ngươi là chủ, ta là khách, khách phải tuân theo chủ, ngươi làm cái gì cũng không cần thiết phải nói với ta, nơi này không phải Thiên Cơ các, ta cũng không thể yêu cầu ngươi làm bất cứ chuyện gì cho ta, nếu nhìn thấy Vô Nguyệt Môn chủ thì ta sẽ khó tránh khỏi mở miệng nói một chút, vì vậy sẽ khiến ngươi cảm thấy khó xử, đã như thế thì không bằng không gặp, không nói.” Cho dù đang đứng trong phòng nhưng thời khắc nào cũng có thể ly khai, Hách Thiên Thần chậm rãi nói.

“Ngươi cũng biết ngươi không phải là khách của Hách cốc.” Hách Cửu Tiêu bước lên phía trước, rồi dừng lại cách Hách Thiên Thần rất gần, “Ngươi có thể mở miệng yêu cầu ta.”


Hách Cửu Tiêu một lần nữa lại tiếp cận khiến hơi thở lướt lên mặt của hắn, Hách Thiên Thần hơi lui ra phía sau, rồi mỉm cười, “Ta biết, bởi vì ngươi là huynh trưởng của ta, ta nên gọi ngươi một tiếng ca.”

“Cho dù là không phải thì ngươi cũng có thể.” Đáy mắt lạnh lùng lại một lần nữa hiện lên thần sắc mà Hách Thiên Thần không thể hiểu, Hách Cửu Tiêu tiếp tục tiến thêm vài bước, “Thiên Thần, ngươi rõ ràng nghi hoặc, vì sao lại không hỏi?”

“Hỏi cái gì? Việc của Vô Nguyệt Môn không quan hệ đến ta, vị Môn chủ kia ta cũng chưa từng gặp mặt….” Hách Thiên Thần nói đến đây thì bị Hách Cửu Tiêu cắt ngang, lời nói lạnh lùng tựa hồ mang theo một chút quỷ bí khó phân biệt, “Ngươi không muốn hỏi vì sao ở mộ phần ta lại ôm ngươi? Vì sao…..”

“Là ngươi đau lòng vì quá khứ của ta” Hách Thiên Thần trả lời rất nhanh, “Nếu như chúng ta không phân ly, ngươi sẽ là một người huynh trưởng rất tốt. Mặc dù ngươi không nói ra, nhưng khi huynh đệ chúng ta nhận thức thì ngươi rất cao hứng. Ngươi có vẻ rất lãnh khốc với người khác, nhưng đối với người đệ đệ này thì rất tốt. Ta biết rõ những điều này.” Hắn trả lời nhanh đến mức không cho Hách Cửu Tiêu tiếp tục lên tiếng.

“Còn gì nữa?” Hách Cửu Tiêu không để cho Hách Thiên Thần tiếp tục lui ra phía sau, “Chỉ là như thế? Ngươi không thấy kỳ lạ vì sao ta muốn hôn ngươi?”

Sắc mặt trầm tĩnh bình thản của Hách Thiên Thần đột nhiên cứng đờ. Sau khi dừng một chút thì nụ cười nhẹ nhàng trên môi lại tự nhiên như lúc trước, giống như mây thưa gió nhẹ, ôn hòa ấm áp, “Khi đó là độ khí, còn nếu nói mới vừa rồi thì chỉ là trùng hợp, chẳng qua chỉ vô ý chạm vào mà thôi, không cần bận tâm, ta sẽ không vì thế mà muốn ngươi giải thích bất cứ thứ gì”

Đó căn bản không tính là một nụ hôn, chỉ là hai người kề sát nên bờ môi chạm vào một chút, quả thật rất giống như trùng hợp, nhưng tâm tư nhạy cảm như Hách Thiên Thần sẽ thực sự nghĩ rằng chỉ là trùng hợp? Nhưng hắn nói ra những lời như vậy mà vẻ mặt vẫn rất ung dung lạnh nhạt, giống như hết thảy đều y theo lời hắn đã nói, tựa hồ Hách Cửu Tiêu chưa từng ôm chặt hắn, cũng chưa từng kề sát, đôi môi của hai người càng chưa chạm vào ái muội như thế.

Ái muội, vốn không nên dùng hai chữ này để hình dung quan hệ của bọn họ, nhưng bởi vì tình cảm như vậy quả thật có một chút ái muội. Nếu là phát sinh trên người của một nam một nữ thì cũng không có gì kỳ lạ, người khác nhất định sẽ nói rằng đó là một đôi tình nhân kiều diễm, ngay cả là phát sinh giữa hai nam tử với nhau cũng không tính là quá mức dị thường, chuyện như vậy trên thế gian cũng không phải là không có. Nhưng bọn họ không phải là một đôi nam nữ, càng không phải bằng hữu tri kỷ mà nảy sinh tình ý, Hách Cửu Tiêu và hắn là hai huynh đệ.


Huynh đệ làm sao lại có thể ôm nhau rồi đụng chạm như vậy? Hách Thiên Thần không muốn tiếp tục truy đến cùng, hắn nhíu mày, định kéo ra cánh tay của Hách Cửu Tiêu ở sau lưng mình. Hắn không thích sự tình vượt quá dự tính của hắn, mà những lời nói cùng hành động của Hách Cửu Tiêu lại một lần nữa làm cho hắn mê mẩn, nghi hoặc mà sinh ra tâm loạn, từ trước đến nay hắn không thích bị mất kiểm soát.

“Cốc chủ, Thiến Dong bưng trà đến cho khách nhân, không biết…..” Một giọng nữ mềm mại vang lên từ ngoài cửa, rồi đột ngột dừng lại, nàng bưng trà nhìn vào bên trong, hai người ở trong phòng dựa vào rất gần, nam nhân mặc thanh y muốn thối lui,, nhưng người đang ôm hắn vẫn không để cho hắn dễ dàng rời khỏi, động tác của hai người bị tiếng nói của nàng đánh gãy.

“Đa tạ.” Không đi nhận tách trà, mà lại mỉm cười lấy lễ đối với nữ tử bưng trà, Hách Thiên Thần kéo đôi tay ở phía sau ra, rồi đứng sang một bên, bất luận mới vừa rồi khoảng cách giữa hắn và Hách Cửu Tiêu gần như thế nào, xem ra nhất định đã làm cho người ta hiểu lầm, nhưng thần sắc trên mặt của hắn vẫn không hề luống cuống, cơ hồ khiến người ta nghĩ rằng mình đang bị hoa mắt.

“Cốc chủ, hóa ra đây là Đàn Y công tử, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.” Nữ tử đặt khay trà lên bàn, dịu dàng thi lễ, thiên kiều bá mị. (thiên kiều bá mị = kiểu như quốc sắc thiên hương, kiều diễm cả ngàn lần, mị hoặc đến trăm lần)

Nàng tên là Thiến Dong, nàng rất đẹp, cũng rất can đảm, mặc dù Hách Cửu Tiêu không mở miệng nhưng nàng cũng dám ở trước mặt hắn mà nói chuyện. Dám ở lại Hách cốc, dám có dụng tâm đối với Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu, chỉ cần điểm này đủ để làm cho những người khác cảm thấy không thể tưởng tượng được, nàng không biết võ công nhưng lại có khí khái của người luyện võ, còn có vài phần mạnh mẽ nhưng lại kiều mị, chính vì nàng không giống người thường nên nàng mới có thể trở thành người được sủng ái nhất trong những nữ nhân được Hách Cửu Tiêu thị tẩm.

“Thiến Dong, lui xuống.” Đó là sự sủng ái dành cho nàng, là Hách Cửu Tiêu có thể nhớ được tên của nàng, chỉ bấy nhiêu nhưng Thiến Dong dường như thập phần thỏa mãn và rất tự tin, nàng chẳng những không lui xuống mà còn tiếp tục quan sát nam nhân mặc thanh y ở trước mắt. Người này làm cho kẻ khác cảm thấy hòa nhã ấm áp, lại lộ ra một chút xa cách, nàng đương nhiên phát hiện Hách Cửu Tiêu đối xử với hắn rất khác biệt.

“Lời của ta, ngươi không nghe thấy?” Hách Cửu Tiêu xem ra vẫn chưa tức giận nhưng ánh mắt bỗng nhiên lại lạnh lùng như băng thạch.

Hách Thiên Thần hơi thoáng khép mắt lại, không thể phân rõ cảm xúc lúc này là như thế nào, giống như nhìn thấy việc trong nhà của người khác, đương nhiên hắn nên tránh đi những chuyện như vậy. Hách Thiên Thần xoay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn biết nữ tử tên Thiến Dong đang hiểu lầm chuyện gì, nhưng hắn lại không có cách nào để biện bạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui