Kỳ thật Hách Thiên Thần không biết vì sao mình lại muốn mở miệng, lại vì sao mà kêu lên tên của Hách Cửu Tiêu, nhưng một khi mở miệng, trong lòng lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, Hách Cửu Tiêu là huynh trưởng của hắn, hắn gọi thẳng tên cũng không có gì là không đúng, chẳng qua, hắn muốn nói cái gì?
Hách Cửu Tiêu không lên tiếng, dường như đang chờ đợi hắn tiếp tục nói, nhưng Hách Thiên Thần mở miệng xong thì cũng không nói thêm bất cứ điều gì, hai chữ Cửu Tiêu dừng ở ngay bên môi, từ miệng của Hách Thiên Thần gọi lên hai chữ này làm cho Hách Cửu Tiêu nghĩ đến sự mềm mại mà hắn đã từng chạm qua, hai chữ này khi được Hách Thiên Thần gọi lên cũng mang theo hương vị nhẹ nhàng ấm áp như vậy, ấm áp đến mức khiến người ta cũng muốn đáp lại.
“Ngươi a…..” Nghe được hai chữ ở bên tai, bàn tay dưới lớp y mệ đã bị Hách Cửu Tiêu nắm lấy, dịu dàng xoa nhẹ, “Sau này trở về phải tự cẩn thận, Thiên Cơ các tuy có nhiều cao thủ, nhưng mọi chuyện vẫn phải dựa vào chính mình, ta không muốn lại chữa trị cho ngươi thêm một lần nữa.” (choáng…..ngất)
Hách Cửu Tiêu vốn không phải là một người thích ân cần lo lắng cho kẻ khác, hắn căn bản chưa từng nói một câu quan tâm đối với người ngoài, nhưng Hách Thiên Thần gọi tên của hắn, sau hai chữ Cửu Tiêu cũng không nói thêm bất cứ điều gì, làm cho hắn không tự chủ được mà phải nói ra một câu như vậy. Ngữ thanh có một chút lạnh lùng, nhưng lại có vẻ thân thiết ấm áp.
Hách Thiên Thần cúi đầu nhìn chính bàn tay của mình, ở trên đời này, có lẽ cũng chỉ có một mình Hách Cửu Tiêu mới dám cầm tay hắn như vậy.
“Ta biết.” Hắn gật đầu đáp ứng, những lời này đối với Hách Cửu Tiêu mà nói đã là phi thường hiếm thấy, Huyết Ma Y đại biểu cho tử vong và lạnh lùng, nhưng giờ khắc này đối với hắn, Hách Cửu Tiêu chính là ca ca của hắn, là một vị huynh trưởng quan tâm cho đệ đệ của mình nên mới có thể nói ra một câu như thế.
“Đàn Y công tử……” Tần Chiến thăm dò, đám người bên ngoài chờ đợi cũng đã lâu, hắn là người có danh vọng cao nhất, Hách Thiên Thần cũng là người mà hắn nóng lòng nhất, hắn còn có việc muốn nói với Hách Thiên Thần, thấy hai người bọn họ ở trong đấy đã lâu mà vẫn chưa bước ra, Tần Chiến đi đến bên cạnh xe ngựa nhìn một chút.
Tần Chiến không dám tiến vào, nhưng cách rèm che vẫn có thể nhìn thấy một đôi tay đang giao nhau. Ngày mùa xuân vì sợ nóng nực nên tất cả rèm che trên xe ngựa đều là lụa mỏng, cũng như mành trúc, nhìn không thấy bên trong nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng. Quả thật là một đôi tay đang giao nhau, là tay của Đàn Y công tử và Huyết Ma Y, Đàn Y công tử không để cho người khác gần thân nhưng lại để cho Huyết Ma Y ngồi bên cạnh hắn, còn để cho Huyết Ma Y nắm lấy tay hắn?!
Việc này đến tột cùng là như thế nào? Có đạo lý gì? Chẳng lẽ Huyết Ma Y nổi lên tâm tư khác, nên muốn lợi dụng cái gọi là lời hứa mà đưa ra yêu cầu? Nhưng Đàn Y công tử không phải là người bình thường, hắn là Đàn y công tử, là Các chủ Thiên Cơ các, giống như mây trôi khó dò, bình tĩnh trầm ổn như thanh liên dưới nước, Đàn Y công tử nếu không muốn thì không người nào có thể tiếp cận hắn, càng miễn bàn đến việc cầm tay.
Những người khác đang chờ đợi ở bên ngoài, từ xa xa liền nhìn thấy Tần Chiến sửng sờ đứng bên cạnh xe ngựa, biểu tình như đang nhìn thấy quỷ, hoặc là thấy ma, tóm lại chính là gặp được điều gì đó mà tám đời trước vẫn chưa được nhìn thấy, giờ khắc này nếu có người vỗ vai hắn một chút thì không chừng hắn sẽ thất kinh hồn phách mà nhảy dựng lên, hoặc là hắn sẽ không có bất cứ phản ứng gì, bởi vì tất cả tâm tư của hắn đều đặt ở trong xe. Biểu tình của hắn khi nhìn vào trong xe ngựa làm cho người ta không khỏi hiếu kỳ, đến tột cùng hắn đã nhìn thấy cái gì.
Bên trong chỉ có Đàn Y công tử và Huyết Ma Y, còn có cái gì có thể khiến cho người ta sợ hãi? Mặc dù hai người kia ở cùng một chỗ thì rất kỳ lạ nhưng cũng không đến mức làm cho người ta bị dọa thành như vậy.
“Tần Trang chủ.” Cách rèm che truyền đến lời nói của Hách Thiên Thần, “Còn có việc gì?” So sánh với bộ dạng như gặp quỷ của Tần Chiến thì mấy chữ này của Hách Thiên Thần lại thản nhiên không có gì biến hóa, vẫn ôn hòa hữu lễ như trước.
Tần Chiến lui ra phía sau một chút, bên trong khóe mắt nhìn thấy bàn tay của hai người đang tách ra, trong lòng kêu to một tiếng kỳ quái, lại tiếp tục mở miệng, “Lão phu muốn hỏi một chút về câu trả lời của công tử, nếu nhất thời vẫn chưa quyết định được, ta vẫn ở trong gia trang chờ công tử phái người truyền lời.” (NXB lậu = bọn ăn cắp đê tiện + hèn mọn)
“Hảo, ngươi đi đi.” Giọng nói truyền ra từ bên trong vẫn lạnh nhạt hữu lễ, cùng với đôi tay giao nhau mới vừa rồi, đều thuộc về Đàn Y công tử, nhưng cho dù như thế nào cũng không cảm giác là cùng một người.
Tần Chiến chỉ có thể rời đi, đương nhiên hắn cũng không nói với những người khác bất cứ thứ gì, muốn hắn nói như thế nào đây, chẳng lẽ nói hắn nhìn thấy Đàn Y công tử và Huyết Ma Y thân mật ái muội? Chỉ là nắm tay mà thôi, là hắn suy nghĩ quá nhiều, nhất định là hắn suy nghĩ quá nhiều, tự thuyết phục chính mình như vậy, rồi Tần Chiến dẫn người quay về Thập Toàn trang.
Sau đó Hách Cửu Tiêu từ trên xe ngựa bước xuống, không hề bận tâm đến đủ loại ánh mắt của những người ở đây, hắn gọi Băng Ngự, bỗng nhiên không biết từ nơi nào lại xuất hiện bốn người mặc trang phục kiệu phu, cỗ kiệu màu đỏ giống như một làn gió thổi qua. Đứng bên xe ngựa, Hách Cửu Tiêu bước vào kiệu, từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn những người khác dù chỉ một lần, nhưng trước khi bước vào kiệu thì lại nói một câu đối với người trong xe ngựa, “Ta đi đây.”
Huyết Ma Y sẽ nói lời từ biệt với người khác?! Bọn họ có phải đang nằm mơ hay không?! Một đám người ngốc lăng nhìn bốn tên kiệu phu với diện mạo giống nhau như đúc cùng bộ mặt không có biểu tình đứng bên cạnh cỗ kiệu, chờ chủ nhân của bọn họ cáo biệt Đàn y công tử trong xe ngựa xong thì bốn người đứng thẳng ở bốn góc, không cần dùng tay để nâng lên mà cỗ kiệu màu đỏ đã tự động lơ lửng đến nửa thân người.
Màu đỏ nhẹ nhàng trôi nổi dần dần đi xa, xem ra tư thế lướt đi thực chậm rãi, nhưng chỉ trong nháy mắt công phu liền biến mất vô tung, giống như lúc trước vừa đứng dưới ánh mặt trời bất quá chỉ là ảo giác, có không ít người trong đám đông phải dụi hai mắt, không phải bọn họ không tin nhãn lực của chính mình, mà cỗ kiệu màu đỏ kia quả thật lướt đi rất quỷ bí, làm cho người ta cảm thấy thật đáng sợ, nửa đêm mà nhìn thấy vật như vậy thì nhất định sẽ khiến người ta bị dọa đến nhảy dựng, nếu lá gan mà càng nhỏ thì không biết sẽ như thế nào.
Vận khí để nâng lên, quả nhiên không cần dùng sức. Hách Thiên Thần thu hồi ánh mắt, gọi tiểu Trúc lên xe ngựa, không hề để ý đến câu hỏi của tiểu Trúc, hắn nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến những việc phải xử lý sau khi trở về.
Hắn và Hách Cửu Tiêu đều tự trở về, những người khác ở lại thật lâu vẫn chưa rời đi, bọn họ còn đang suy nghĩ về việc Đàn Y công tử và Huyết Ma Y đến tột cùng có giao tình như thế nào?
Chờ mọi người tản ra, bọn họ truyền tai nhau những gì đã chứng kiến và nghe thấy, nhất thời khiến cho những nơi khác đều chú ý. Các chủ Thiên Cơ các vì cứu Huyết Ma Y nên hai người bị Hỏa Lôi tiễn tập kích, sinh tử không rõ, không biết tung tích. Tin tức này gây chấn động khắp chốn giang hồ, nhưng không chỉ truyền lưu trong vài ngày mà còn trở thành một vấn đề để bàn luận, vấn đề này thực mờ mịt, không ai dám nói rõ, nhưng mọi người nghe qua đều rất kinh ngạc, thực sự ngoài ý muốn, càng suy đoán nhiều hơn nhưng vẫn không thể xác định.
Đàn Y công tử và Huyết Ma Y…..Chuyện này có thể nào?
Mặc kệ bên ngoài nói như thế nào, Hách Thiên Thần cũng không hề để ý, cũng không cần phải để ý. Trong lòng của hắn biết rõ, Hách Cửu Tiêu là huynh trưởng của hắn, người khác tung tin đồn nhảm là vì không biết nội tình, cho nên khi hắn trở về Thiên Cơ các, qua vài ngày liền thu được thư tín từ Tần Chiến đưa đến để vấn an, ám chỉ thúc giục hắn mau chóng hồi âm sự việc kia, hắn chỉ mỉm cười.
Ngay cả Tần Chiến cũng tin những lời nói đó, bắt đầu lo lắng.
“Các chủ, có chuyện gì tốt mà cười như vậy? Có thể nói một chút cho ta nghe được hay không?” Liễu Phong Cố ngồi ở một bên thư phòng, nhìn thấy Hách Thiên Thần cầm tờ giấy trên tay, vừa lắc đầu vừa cười, vì thế hắn cũng lộ ra khuôn mặt vui vẻ hỏi một câu như vậy.
“Các lão quan tâm hôn sự của ta, nay Trang chủ Thập Toàn trang cũng quan tâm hôn sự của ta, có nhiều người quan tâm đến ta như vậy, không nên cười hay sao?” Buông xuống tờ giấy, mỗi một câu đều là quan tâm, nhưng hai chữ quan tâm này từ trong miệng của Hách Thiên Thần thì mơ hồ còn có một loại ý tứ chế giễu mỉa mai. Hắn đứng lên, y mệ màu thanh lam phất qua tờ giấy đặt trên bàn, khiến cho nó rơi xuống đất nhưng hắn cũng không hề để ý, chậm rãi bước đi, giống như đang trầm ngâm.
Trong ngũ đại Các lão, Liễu Phong Cố vốn là người khôn khéo nhất, lúc này lại dường như không nghe ra ý tứ trong lời nói của Hách Thiên Thần, “Quả thật có người quan tâm là một việc tốt, nên cười mới đúng.” Khi hắn hỏi một câu kia, ý cười trên môi vẫn chưa lui ra, giống như cái mặt nạ có sẵn trên khuôn mặt, lại khẽ động khóe miệng một chút, rồi tiếp tục hỏi, “Các chủ tính hồi âm như thế nào? Là đáp ứng hay là không?”
Tư thế ngồi hơi nghiêng về phía trước, đưa tay sờ lấy những sợi râu vẫn chưa nhú ra, nhìn bóng dáng của Hách Thiên Thần, trong mắt hiện lên một chút nóng vội.
Liễu Phong Cố nhậm chức Các lão. Ở trong Thiên Cơ các, Các lão không trông coi những sự vụ bên ngoài.Nhưng những việc thưởng phạt ở bên trong, huấn luyện thủ hạ, phân phối người đến các địa phương cai quản như thế nào, đây là chuyện mà năm người bọn họ chịu trách nhiệm. Chung thân đại sự của Các chủ Thiên Cơ các cũng nằm trong phạm vi “quan tâm” của bọn họ.
Lúc trước, Liễu Phong Cố đã sai người đưa tới rất nhiều bức họa, nam nữ đều có, cũng không thấy Hách Thiên Thần có hứng thú đối với một ai, hết thảy đều giao trở về. Lần nay xuất môn, lại truyền ra tin tức Các chủ Thiên Cơ các cùng Huyết Ma Y của Vu Y cốc có quan hệ khác thường, Liễu Phong Cố bắt đầu bối rối. Trước tiên không nói đến Huyết Ma Y, dù sao Huyết Ma Y cũng là một nam nhân, nhưng đồng thời còn có nữ nhi của Tần Chiến ở Thập Toàn trang cũng chen vào một chân, việc này không thể không làm cho hắn khẩn trương.
Tình hình lúc này rất rối loạn, không phải là điều hắn muốn, hoàn toàn làm xáo trộn kế hoạch của hắn. Liễu Phong Cố đang hối hận, sớm biết như thế thì hắn không nên để cho Hách Thiên Thần đi ra ngoài, nhưng Hách Thiên Thần thân là Các chủ, hắn làm Các lão thì lấy thân phận gì để mệnh lệnh không cho Hách Thiên Thần đi dự yến tiệc?
Đưa lưng về phía Liễu Phong Cố, Hách Thiên Thần khoanh tay mà đứng, lặng yên không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, sau một lát thì quay đầu lại, “Vong Sinh, thay ta đưa phong thư này giao cho Tần Trang chủ Thập Toàn trang.” Vừa dứt lời, một người đứng chờ ở ngoài cửa đã đi đến trước mặt hắn, hắn tùy tiện lấy một trang giấy, nâng tay viết xuống mấy chữ, xong rồi gấp lại đưa cho Vong Sinh.
“Đã nói, ta đáp ứng rồi, trước tiên đính hôn, ngày hôn lễ sẽ quyết định sau.” Trước mặt Liễu Phong Cố, Hách Thiên Thần nói ra câu trả lời của hắn, lại cố ý liếc mắt nhìn Liễu Phong Cố một cái rồi giao tờ giấy cho Vong Sinh.
Thiên Cơ các có tả hữu nhị sứ, phụ trách bảo hộ an toàn cho Hách Thiên Thần, trực tiếp chịu sự sai khiến của hắn, Vong Sinh là tả sứ, tiếp nhận xong phong thư, Vong Sinh cũng không hề nhìn một cái mà ngay lập tức đặt vào trong ngực. Khi bước qua trước mặt Liễu Phong Cố, Vong Sinh cũng không dừng lại mà chỉ thẳng tắp đi ra ngoài.
Đây là cố ý, cố ý làm cho hắn xem. Rốt cục nụ cười trên mặt của Liễu Phong Cố trở nên cứng đờ, Hách Thiên Thần ở trước mặt hắn nói ra nội dung trong phong thư, căn bản chính là muốn cho hắn nghe, rõ ràng biết năm người Các lão bọn họ vẫn luôn muốn thúc đẩy hôn sự, nhưng lại đi đáp ứng Thập Toàn trang, việc này không phải là cố ý thì là cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...