Thủy Thanh Lan căn bản không phòng bị, nàng chỉ kịp lấy tay cản lại một kích, làm chậm thế tấn công, nhưng thanh sắt vẫn cắm sâu vào ngực của nàng mấy tấc, máu tươi dũng mãnh tuôn ra, nàng hét lên thảm thiết, tiếng kêu như quỷ mị, không còn phong thái dịu dàng của một vị phu nhân, miễn cưỡng mở miệng, “Muốn giết ta….không dễ như vậy…”
Ôm vết thương trước ngực, nàng lảo đảo thối lui, toàn bộ căn phòng rơi xuống, một khi cơ quan đã mở ra thì không thể vãn hồi, cả ba đều không phải loại người lỗ mãng, đều bình tĩnh chờ đợi biến hóa.
Cảnh vật trước mắt không ngừng hướng lên trên, bọn họ rơi xuống lòng đất, cách song sắt có thể nhìn thấy vách đá rắn chắc ở xung quanh, trên vách đá ướt sũng, có thể chứng tỏ nơi này thường xuyên có nước.
“Nàng muốn dìm chết chúng ta!” Diễm Hoa cầm lấy một thứ gì đó ở xung quanh để đập bể vách tường, nhưng phía sau lộ ra đều là song sắt, cũng giống như bọn họ đang bị nhốt trong một chiếc lồng giam, xuyên qua song sắt chỉ có thể nhìn thấy ở bên ngoại lộ ra vách đá thấm nước, không thể tìm thấy đường thoát, nàng trở nên nóng vội.
“Là ta không tốt, là ta không tốt, ta không nên, không nên đến tìm nàng!” Diễm Hoa cắn chặt môi, cuộc đời này đã trải qua bao nhiêu đau khổ, nghĩ rằng Vạn Ương sẽ an toàn hơn ở Trung Nguyên, tuyệt đối không ngờ tỷ muội kết nghĩa mà mình tin tưởng lại đối xử như vậy với nàng, còn hại huynh đệ bọn họ, trong lòng Diễm Hoa vô cùng áy náy.
“Đừng hoảng, chúng ta vẫn chưa lâm vào đường cùng.” Hách Thiên Thần thử một chút tại khe hở bị bẻ gãy của song sắt, sợ Diễm Hoa không thể tiếp tục chịu được đả kích mà điên cuồng, hắn nắm lấy một song sắt khác, rồi ra hiệu cho nàng, “Ngươi xem, chúng ta chỉ cần phá hủy đoạn sắt này thì có thể thoát ra ngoài.”
Song sắt đang bị Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu hợp lực bẻ gãy vẫn chưa đủ xuyên qua một người, nhưng nếutiếp tục bẻ gãy thì có thể đủ, Diễm Hoa cảm thấy hơi trấn tĩnh, cùng nhau bước đến hỗ trợ, ba người ra sức, mấy đoạn song sắt rất nhanh bị bọn họ bẻ gãy.
“Nàng đã bị thương, ắt hẳn vẫn chưa kịp mở ra cơ quan kế tiếp.” Hách Thiên Thần tính bước ra ngoài để xem có động tĩnh gì khác hay không, còn chưa kịp bước ra thì Hách Cửu Tiêu đã giữ chặt hắn, “Nhất thiết phải cẩn thận.”
Hắn gật đầu, “Ta biết.” Hắn từ bên trong chui ra ngoài, xung quanh thật tối, ánh sáng thấp thoáng không biết từ đâu đang chiếu đến, nhưng tầm mắt vẫn không thể với tới, chỉ có thể nhìn thấy những nơi lân cận.
Chỗ hắn đang đứng giống như một hang động, xung quanh đều ẩm thấp, có dấu vết nhân tạo mà không phải là tự nhiên, nếu đợi Thủy Thanh Lan mở ra cơ quan tiếp theo thì nơi này ắt hẳn sẽ bị đổ ngập nước, làm cho người ta không còn chỗ để trốn. Mà nơi hắn vừa mới đứng là một cái lồng sắt, mặt trên treo mấy sợi dây xích, khi cơ quan mở ra sẽ làm cho dây xích kéo gian phòng rơi xuống.
Xung quanh không có gì nguy hiểm, Hách Thiên Thần để cho Diễm Hoa chui ra từ bên trong, Hách Cửu Tiêu cản ở phía sau, chờ đến khi ba người đứng trên mặt đất ở hang động, thì bỗng nhiên lại truyền đến âm thanh của dây xích, tiếp theo là giọng nói của Vô Ưu phu nhân, ”Các ngươi nghĩ rằng như vậy là an toàn rồi sao? Đừng quên, bằng hữu của các ngươi vẫn còn ở trong tay của ta…”
Dây xích chạm vào nhau phát ra tiếng vang lạnh như băng, một chiếc lồng sắt nhỏ được hạ xuống, thoạt nhìn thật sự giống một cái lồng, bốn mặt cũng không có gì che đậy, chỉ cónhững song sắt dựng đứng, hai người bên trong chính là Phong Ngự Tu và Hồng Lăng, một người đang nằm, một người đang dựa vào song sắt.
Hồng Lăng có lẽ đã hít vào khói mê, vì vậy giọng nói không có khí lực, nhưng vẫn hung hăng,“Lão yêu phụ đã bị thương, một lát nữa….chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp để ra ngoài, chờ đến khi ta ra ngoài, ta sẽ san bằng cái Thanh Đại Lâu chết tiệt này…”
Phong Ngự Tu xem ra đỡ hơn một chút, đang dựa vào lồng sắt, ngữ thanh mang theo uy hiếp, “Thủy Thanh Lan, ngươi muốn đối nghịch với Xích Lang tộc của ta? Nếu người của tộc ta phát hiện thì ngươi cũng biết mình sẽ có kết cục như thế nào?”
Phía trên đỉnh hang có mở ra một cửa động, ánh sáng lúc trước có lẽ xuyên qua nơi này, giọng nói của Vô Ưu phu nhân cũng truyền đến từ phía trên, “Làm cho các ngươi thất vọng rồi, ta vẫn chưa chết, bất quá cũng sắp chết, nếu ta đã sắp chết thì còn quản cái gì là Xích Lang tộc…”
Nàng hít vào một hơi, giọng nói đứt quãng, “Trước khi ta chết thì ta phải nhìn thấy các ngươi chết, để cho các ngươi phải chôn cùng….như vậy….ta chết mới cam tâm…”
Nàng cười khẽ, không còn điên cuồng như lúc trước, mấy câu nói đầy dịu dàng và ôn nhu, giống như tình nhân đang thì thầm to nhỏ, tiếng nói vọng xuống hang động âm u, nhưng chính là vì vậy nên mấy người trong động càng không dám khinh thường, người sắp chết sẽ làm ra chuyện gì thì không ai có thể nói chính xác.
Lồng sắt nhốt Phong Ngự Tu và Hồng Lăng được hạ xuống, nặng nề rơi trên mặt đất, Vô Ưu phu nhân phát hiện Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu và cả Diễm Hoa đã thoát khỏi lưới sắt, nàng không tức giận mà chỉ mỉm cười, “Cho dù các ngươi thoát khỏi lồng giam thì vẫn không thoát được hang động, đây chính là nơi vùi thây các ngươi, các ngươi cứ chờ, Ân Phách Mệnh sẽ đến.”
”Ân Phách Mệnh? Thảo nào nàng dám đắc tội Xích Lang tộc, nguyên lai có Ngao Kiêu tộc làm chỗ dựa.” Phong Ngự Tu thì thào tự nói.
Đây là lần thứ hai Hách Thiên Thần nghe nói về Ngao Kiêu tộc, đang định hỏi thì Diễm Hoa nhìn thấy tình huống rất nguy cấp, sợ hai huynh đệ sau này gặp chuyện bất lợi, nàng vội vàng giải thích, “Ân Phách Mệnh vốn là người của Yêu Hồ tộc, sau đó lại theo Ngao Kiêu tộc, hắn là phản đồ.”
Giọng nói của Diễm Hoa tràn đầy thịnh nộ, nhưng tình hình lúc này không cho phép nàng nói tỉ mỉ, Phong Ngự Tu và Hồng Lăng vẫn còn bị nhốt trong lồng sắt, từ rất xa có tiếng nước đang vọt đến đây, dòng nước đổ xuống mãnh liệt, giống như được xả ra từ một miệng cống, với xung lượng mạnh đến mức có thể đẩy người đi rất xa, nếu bị đập vào vách đá thì chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
“Bọn họ phải làm thế nào?” Diễm Hoa chỉ vào hai người vẫn còn bị nhốt trong lồng sắt, nàng đã nhìn thấy những cơn sóng cuồn cuộn đang kéo đến, “Họ là bằng hữu của các ngươi? Nhưng chúng ta không có thời gian.”
Ngay khi nàng đang lên tiếng cũng là lúc sóng to vọt tới, ba người không thể không nắm lấy những song sắt mới vừa rồi bọn họ vẫn còn bị nhốt trong đó, giống như đột nhiên đắm mình vào đại dương mênh mông, làn nước lạnh giá ngập đến đầu gối, nhưng vẫn không ngừng tiếp tục dâng lên.
Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu và cả Diễm Hoa đã ở bên ngoài lồng sắt, tạm thời không có việc gì, chỉ cần tìm được đường ra thì có thể thoát thân, trong khi bên kia Phong Ngự Tu và Hồng Lăng bị trúng khói mê nên không thể nhúc nhích, thấy tình hình nguy cấp, Phong Ngự Tu cân nhắc thiệt hơn, bỗng nhiên nói, “Các ngươi đi đi!”
Nếu muốn cứu hắn và Hồng Lăng thì đám người của Hách Thiên Thần phải hao phí thời gian, có thể không tìm được đường ra, trong khi nước thì vẫn không ngừng trút vào nơi này.
Nửa thân người của Hách Thiên Thần đã ngập trong nước, nghe như vậy thì chỉ nhìn Phong Ngự Tu một cái, tựa hồ đang mỉm cười rồi thản nhiên nói, “Ta biết nên làm như thế nào.”
Ngữ khí của hắn rất bình thản và trầm tĩnh, làm cho người ta đang ở trong bước đường cùng cũng bị hắn cuốn hút, tâm tình tựa hồ cũng trở nên bình lặng, Phong Ngự Tu nghe những gì hắn nói thì cũng biết hắn không phải hạng người bốc đồng, hiểu được lúc này phải làm thế nào mới là tốt nhất đối với mọi người, Phong Ngự Tu gật đầu với hắn rồi mỉm cười, “Nếu gặp được Mục Thịnh….”
Phong Ngự Tu dừng một chút, nước tràn vào trong hang động đã ngập tới ngực của hắn, hắn ngửa đầu nói, “Thay ta truyền lời cho hắn, thằng nhãi hồ ly về sau không cần phải chạy trốn nữa, ta không thể tiếp tục đuổi theo hắn, hắn có thể tiếp tục làm Mục công tử của hắn, chúng ta, hai người không thiếu nợ nhau….”
Tiếng nước làm loãng lời nói của hắn, hang động không quá lớn, chỉ chốc lát sau thì nước đã ngập đến cổ họng của hắn, càng lúc càng dâng cao, sắp sửa ngập đến đầu. Khí lực trên người của Hồng Lăng vẫn chưa khôi phục, bất quá vẫn có thể nói chuyện, nàng hô to về hướng bọn họ, “Là Hồng Lăng liên lụy các ngươi, các ngươi đi đi, ta sẽ không trách các ngươi!”
Nước không ngừng dâng cao, Hách Thiên Thần không kịp trả lời, Giao Tàm ti được bắn ra, luồn lách thăm dò trong nước, Hách Cửu Tiêu kéo hắn lại, rồi chỉ vào một chỗ cao, “Nơi đó là đường ra duy nhất”
Nơi hắn chỉ chính là chỗ mà Vô Ưu phu nhân đã lộ diện ra để nói chuyện, hiện tại đang lặng yên bất động, không biết nàng đã chết hay chưa, hay đã đi trị liệu thương thế, đó là đỉnh của hang động, bọn họ phải tìm được cơ quan mở cửa trước khi nước ngập nơi này.
Rất nguy hiểm, nhưng cũng là biện pháp duy nhất, Hách Thiên Thần gật đầu, Diễm Hoa mỉm cười đối với bọn họ, “Các ngươi đi đi, dì tin tưởng các ngươi.”
Hách Thiên Thần dùng Giao Tàm ti phóng lên đỉnh để thăm dò vài lần, khi Hách Thiên Thần khinh công nhảy lên là lúc Hách Cửu Tiêu đỡ dưới chân của hắn, rồi hắn giẫm lên vách đá, sau khi dùng hết khí lực mà vẫn chưa chạm đến đỉnh hang động thì Giao Tàm ti được bắn ra, đây quả thật là thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc, vừa vặn xuyên qua khe hở của cơ quan.
Bất luận một cửa động nào cũng sẽ có khe hở, Giao Tàm ti xuyên qua nó, như một mũi nhọn, từ khe hở bắn ra ngoài, rồi bám vào một thứ gì đó.
“Cửu Tiêu!” Hắn hướng xuống dưới rồi kêu to, Hách Cửu Tiêu nhảy lên, ôm lấy thắt lưng của hắn, thừa dịp khí lực chưa hết, Hách Cửu Tiêu tung một chưởng lên đỉnh hang, Bùm!
Miệng cơ quan đang khép lại thì bỗng nhiên chấn động kịch liệt, đột ngột nổ tung, những tiếng ầm ầm vang vọng trong hang, Diễm Hoa tránh né những tảng đá đang rơi xuống, vẫn chưa kịp cao hứng thì nàng bất thình lình sợ hãi chỉ lên trên đỉnh đầu của bọn họ, “Cẩn thận!”
Tiếng hét chói tai của Diễm Hoa vang lên cùng lúc với một mũi kiếm đột ngột đâm xuống từ phía trên, hàn quang lấp lánh, đứng trước cửa động không phải là Vô Ưu phu nhân, mà cư nhiên là Ân Phách Mệnh! Hắn đã đuổi đến Thanh Đại Lâu!
Mũi kiếm từ trên cao đâm xuống, Hách Thiên Thần đang ở ngay cửa động, tránh cũng không thể tránh, trong lúc chỉ mành treo chuông, một bàn tay nắm chặt mũi kiếm, là Hách Cửu Tiêu! Hách Cửu Tiêu nắm chặt mũi kiếm, lưỡi kiếm sắc bén chiếu ra màu đỏ sẫm của máu tươi, vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu vẫn bất động, rồi bất chợt vận lực kéo xuống –
Thoáng chốc máu tuôn ra như suối, Ân Phách Mệnh rốt cục không thể đứng vững, bị Hách Cửu Tiêu mạnh mẽ lôi xuống.
Nhìn thấy trước mắt đẫm máu, Hách Thiên Thần ngay cả thời gian đau lòng cũng không có, máu tươi của Hách Cửu Tiêu bắn lên thanh y của hắn, không rảnh mở miệng, hắn chỉ có thể nâng Hách Cửu Tiêu hướng lên trên, sau khi Hách Cửu Tiêu thoát được thì liền kéo Hách Thiên Thần lên. Hai người cùng nhau nhìn xuống dưới, chỉ thấy mực nước không ngừng dâng cao, đã chìm ngập chiếc lồng sắt nhốt Phong Ngự Tu và Hồng Lăng, trong khi Ân Phách Mệnh đang cùng Diễm Hoa giao thủ.
“Cơ quan!” Hách Cửu Tiêu ra hiệu, Hách Thiên Thần xoay người, nhìn thấy Vô Ưu phu nhân nằm bất động trên đất, trước ngực còn cắm một thanh sắt, không thể bắt nàng nói ra cơ quan ở nơi nào, hắn thò người nhìn xuống, thấy Diễm Hoa tạm thời vô sự, hắn dùng Giao Tàm ti quấn lấy một sợi dây xích.
Tiếng kim loại lạnh lùng va vào nhau, Phong Ngự Tu và Hồng Lăng đang bị dìm trong nước, khi hai người nghĩ rằng mình sẽ phải chết, dần dần cảm thấy hít thở không thông, thì đột nhiên dưới chân chấn động, toàn bộ lồng sắt được kéo lên, không bao lâu sau, một âm thanh ào ào vang vọng, nước từ trong lồng sắt tràn ra ngoài, hắn và Hồng Lăng lại được treo lơ lửng giữa không trung?
“Những gì ngươi muốn nói với Mục Thịnh thì tự mình đi nói với hắn cho thỏa đáng.” Một lời nói thản nhiên truyền đến từ phía trên.
“Các ngươi?” Phong Ngự Tu vô cùng khiếp sợ, chỉ dùng một sợi kim tuyến mảnh như tơ mà có thể giữ chặt lồng sắt nặng nghìn cân như vậy, đến tột cùng cần phải hao phí bao nhiêu nội lực? Công lực thâm hậu đến mức nào thì mới có thể làm được?
Hồng Lăng dường như đã ổn hơn, nàng chậm rãi đứng lên, nhưng không thấy sắc mặt vui mừng, “Ngươi xem kìa!” Nàng chỉ về phía bên kia, lúc này Diễm Hoa và Ân Phách Mệnh đang giao thủ, Diễm Hoa đã rơi vào thế hạ phong.
“Ta đi cứu nàng.” Hách Cửu Tiêu chuẩn bị buông tay, chỉ bằng lực của một mình Hách Thiên Thần thì không thể dùng Giao Tàm ti giữ chặt lồng sắt nặng như vậy, kim tuyến được hắn quấn vào một chiếc bàn ngọc thạch ở cách đó không xa, sau đó lại dùng tay kéo chặt.
Hách Cửu Tiêu nhảy xuống, nhưng ngay lúc này lại nổi lên dị biến!
Vô Ưu phu nhân cư nhiên vẫn chưa chết, nàng dùng một chút khí lực cuối cùng để rút ra thanh sắt trước ngực rồi ném vào một góc tường, Hách Thiên Thần hét lớn, tung ra một chưởng về phía nàng, Vô Ưu phu nhân hộc ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất, trước khi nhắm mắt vẫn nở nụ cười, lần này thật sự đã chết, nhưng Hách Thiên Thần không hề cảm thấy cao hứng.
Thanh sắt kia bị ném vào góc tường, không biết đã chạm vào cái gì mà lại đang phát nổ…
Cửu Tiêu! Hách Thiên Thần kinh hãi, vội vàng nhảy xuống –
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...