Quân Tâm Thùy Hứu -
Đôi phu thê đang cãi nhau, nam mắng nữ nhân không biết liêm sỉ, đi quyến rũ nam nhân, nữ mắng nam ra vào nơi trăng hoa, cặp kè tiểu quan, tán gia bại sản. Hai người càng lúc càng ầm ĩ, làm cho dân chúng vây xem, đám người đổ xô che kín cả con đường, khiến mọi người không thể đi qua.
Có quan gia xuất hành, cũng bị kẹt ở giữa đường, quản sự đang chửi ầm lên, trong khi người nữ nhân khóc lóc kể lể với hắn.
“Đại lão gia! Ngài đến đây mà phân xử công bằng cho ta, phu quân vô dụng của ta đi thích nam…”
Bốp, một bạt tai vào mặt, cắt ngang lời nàng, thẹn quá hóa giận, khí sắc của người nam nhân trở nên đỏ bừng, “Câm miệng! Đồ tiện nhân!”
“Ngươi có gan làm, chẳng lẽ không có gan nói? Ta muốn nói cho mọi người biết, ngươi là…”
“Ngươi nói xem, ta sẽ chém ngươi!” Giơ lên thanh đao bên hông, người nam nhân thịnh nộ muốn động thủ, ánh mắt hơi xoay chuyển, bỗng nhiên nhìn thấy một người đang ngồi trên lưng ngựa, nhất thời biến sắc, “Phúc đệ?”
Lý đại nương cũng rất bất ngờ, hắn không nghĩ đến sẽ gặp Liễu Trường An ngay tại nơi này, thoạt nhìn Liễu Trường An cũng không có gì khác biệt, chẳng qua tinh thần rất kém, không còn bộ dáng nhã nhặn trước kia, mà trở thành một kẻ vũ phu và bạo lực, ánh mắt đục ngầu, y phục tuy rằng chỉnh tề nhưng không còn là Liễu Trường An năm xưa mà hắn đã quen biết.
Hắn không lên tiếng trả lời, thờ ơ giống như nhìn thấy một người xa lạ, Liễu Trường An thì si mê nhìn hắn.
Một thân nữ trang, ánh mắt sáng ngời như phượng hoàng đang vút lên không, trong đó mang theo một chút phong tình và lẳng lơ, vẫn giống như năm đó, có sự nhu hòa của nữ tử, có nét tiêu sái của nam nhân, thậm chí càng tuấn tú hơn so với trước kia, càng khiến người ta phải nhìn chăm chú.
“Không trả lời hắn hay sao?” Sở Tĩnh Huyền nghiêng người trên lưng ngựa, ghé vào bên tai Lý đại nương rồi thì thầm một câu. Từ lời nói của Liễu Trường An thì hắn đã biết người này là ai. Kiêng kỵ quá nhiều, bởi vì hèn nhát mà buông ra trân bảo trong tay, Liễu Trường An tuy rằng có thể nói là tình địch của hắn, nhưng hoàn toàn không ở trong mắt hắn.
“Lúc ấy ta đã nói với hắn, ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn quan hệ gì nữa.” Thu hồi tầm mắt, Lý đại nương có một chút cảm khái, nếu không có Liễu Trường An lúc trước, thì hắn sẽ không mặc nữ trang, cũng sẽ không thể quen biết với Sở Tĩnh Huyền. Thế sự khó lường, cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi.
“Nếu không có hắn thì không có ta ngày hôm nay, thật ra thì ta càng phải hảo hảo cảm tạ hắn.” Mỉm cười rồi quay đầu, trong mắt không hề có mất mát hoặc phập phồng, vẻ mặt của hắn vô cùng tự nhiên, Sở Tĩnh Huyền thả lỏng tâm tư, ở trên ngựa kéo qua tay hắn, Lý đại nương đáp lại bằng một nụ cười tươi tắn, vừa sáng lạn vừa rực rỡ.
Tựa hồ ngay cả ánh mặt trời cũng bị che khuất bởi nụ cười của Lý Phúc, Liễu Trường An ngây ngẩn mất hồn, thê tử kết tóc của hắn thấy hắn cầm đao, thì đã sớm sợ hãi mà ngã nhào trên mặt đất, người của quan phủ thấy thề liền phái nha dịch kéo nàng qua một bên, thanh đao của Liễu Trường An cũng bất giác hạ xuống.
“Ban ngày ban mặt mà dám dùng đao muốn giết người? Trong mắt của ngươi còn có vương pháp hay không? Đại nhân của chúng ta đang ở đây! Ngươi dám khinh thường đại nhân của chúng ta!” Quản sự trừng mắt, tức giận quát mắng, nha dịch muốn bắt giữ Liễu Trường An, lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, liền nâng đao lên để phản bác.
“Ta không có giết người, ta chỉ muốn dọa nàng mà thôi! Đại nhân xin nghe ta giải thích!” Vừa kháng cự vừa biện bạch, hắn không còn tâm tư để suy nghĩ người nam nhân mặc hoa phục bên cạnh Lý đại nương là ai.
“Triệu Bỉnh–” Trong hỗn loạn, một giọng nói mang theo uy nghi bỗng nhiên vang lên, áp chế tất cả tiếng la hét ầm ĩ của mọi người.
“Người nào to gan lớn mật, dám hô thẳng tục danh của đại nhân chúng ta…” Quản sự tiếp tục gào to, người ngồi trong kiệu lại vội vàng thò đầu ra ngoài để dò xét, thấy rõ người ngồi trên lưng ngựa là ai, hắn vội vàng bịt miệng của tên quản sự, rồi bước xuống kiệu.
“Hạ quan không biết là Vương gia! Thỉnh Vương gia thứ tội!” Triệu Bỉnh hành lễ tham kiến, nha dịch xung quanh thấy thế cũng đồng loạt quỳ xuống.
Dân chúng lúc này mới biết ở đây còn có vương gia, không rõ nội tình, bọn họ chỉ biết quỳ xuống, thoáng chốc ở ngã tư đường trở nên yên lặng một cách dị thường.
Liễu Trường An cầm đao, ngốc lăng nhìn người nam nhân đang ngồi trên lưng ngựa. Vương gia? Người cám dỗ Phúc đệ thật sự là một vương gia hay sao?
Theo ánh mắt của Liễu Trường An thì có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng của hắn. Sở Tĩnh Huyền nắm chặt tay của Lý đại nương, rồi mỉm cười nhìn xuống, “Có người muốn cảm tạ ngươi, ta cũng phải đa tạ ngươi, nếu không có ngươi thì ta sẽ không có được trân bảo của mình. Hắn không phải nữ tử, nhưng ta có thể vì hắn mà vứt bỏ ngôi vị đế vương, vứt bỏ cả thiên hạ, đến nay không hề hồi hận. Lúc trước ngươi ruồng bỏ hắn, không biết hôm nay ngươi có hối hận hay không?”
Liễu Trường An thất thần, không thể trả lời, hắn làm sao có thể nghĩ đến chính mình sẽ có ngày hôm nay, hắn lấy một người nữ nhân mà mình không yêu, tư vị như thế nào thì chỉ có mình hắn biết rõ.
“Đi thôi, nếu không lên đường thì sẽ trễ mất.” Không ngờ Sở Tĩnh Huyền lại nói ra những lời này trên đường phố, Lý đại nương ho nhẹ một cách mất tự nhiên, nhưng khóe miệng lại rõ ràng lộ ra ý cười.
Dám yêu hắn, dám vì hắn mà làm như vậy, Sở Tĩnh Huyền chưa từng nuốt lời, sẽ không để hắn phải chịu ủy khuất, một chút cũng không.
Vĩnh An Vương vứt bỏ ngôi vị hoàng đế, hóa ra là vì một người nam nhân?
Dân chúng thì thầm to nhỏ, xe ngựa lại một lần nữa lăn bánh, hai người dẫn đầu đang ngồi trên lưng ngựa, đôi tay nắm chặt, chậm rãi xuyên qua đám đông, lời đồn được chứng thật, sau khi bọn họ rời đi thì phố xá lại trở nên xôn xao, tiếng người ồn ào, đều bắt đầu nghị luận chuyện mới vừa rồi.
Có người kinh ngạc, có người kính nể, có người cảm thấy khó hiểu, cũng có người hoàn toàn lý giải được. Trong hỗn loạn, Liễu Trường An ngây ngẩn, Triệu Bỉnh nghe xong lời phân phó của Sở Tĩnh Huyền trước khi ly khai, liền để nha dịch thả Liễu Trường An ra, không hề trị tội, để cho hắn nhanh chóng dẫn thê tử trở về.
Con đường kẹt cứng bắt đầu được thông thoáng, Liễu Trường An đứng thật lâu ở đầu đường, tâm tình trở nên phức tạp, vẻ mặt giống như bị hỏa thiêu, so với Vĩnh An Vương thì hắn quả thật hổ thẹn, năm đó có lẽ hắn đã sai lầm.
Lý Phúc không bao giờ còn là Phúc đệ của hắn, mà đã hóa thành phượng hoàng, nguyên lai hắn vẫn không xứng với Lý Phúc.
“Quay về thôi.” Đẩy vị thê tử bên cạnh một chút, hắn bước đi vài bước rồi quay đầu hỏi nàng, “Nếu ta thôi ngươi, ngươi đi tìm tên nam nhân kia, hắn có đối xử tốt với ngươi hay không?”
Trương tiểu thư năm đó, nay đã là Liễu phu nhân đang lau nước mắt, kinh ngạc nhìn hắn, “…Ngươi muốn thả ta đi?”
Liễu Trường An thở dài rồi cười khổ, không biết hiện tại nếu muốn làm lại từ đầu thì còn kịp hay không. Hắn cũng phải tìm một người để đối xử chân thành, hắn không muốn mắc thêm sai lầm một lần nữa.
Nhìn ra xa xa, đoàn xe ngựa đã biến mất trong đám đông, nhưng một đôi bóng dáng vẫn luôn luôn ở trong mắt hắn, lưu lại một chút hương vị phức tạp, có hối hận, có hâm mộ, có ghen tị và cả chua sót phiền muộn.
“Kể từ ngày mai, ta muốn mặc nam trang!” Hai ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy chiếc khăn, Lý đại nương nhìn về con đường phía trước, mím môi mà cười.
“Nga? Là đã chán hay là chê bai phiền phức?” Không quá bất ngờ, Sở Tĩnh Huyền nhìn Lý Phúc rồi mỉm cười hỏi hắn
Ngựa dừng lại, người nam tử không phải nam cũng chẳng phải nữ cười một cách khoái trá, “Nay mọi người đều biết ngươi yêu một người nam nhân, dù sao cũng không thể để cho người ta nhìn thấy bên cạnh ngươi lại xuất hiện một người nữ tử?”
“Hảo, tùy ngươi, dù sao thì Tiểu Phúc của ta mặc nam trang hay nữ trang đều đẹp mắt.” Kéo lấy tay hắn rồi khẽ hôn một chút, trong mắt của Sở Tĩnh Huyền lấp đầy ôn nhu.
Bất qúa đây chỉ là viện cớ, hai người bọn họ đều biết rõ, sau khi hoàn toàn vĩnh biệt quá khứ, Lý Phúc không còn lý do để mặc nữ trang, hắn là nam nhân, người hắn yêu cũng là nam nhân, bọn họ cũng không sợ người trong thiên hạ biết được chuyện này.
“Tiểu Phúc, lên đường thôi, chẳng phải ngươi muốn đến đó sớm một chút hay sao?” Thấy Lý Phúc xuất thần, Sở Tĩnh Huyền nhéo hai gò má của hắn một phen.
Lý Phúc đẩy tay Sở Tĩnh Huyền ra, “Ta đang suy nghĩ ngày mai nên mặc xiêm y gì, màu xanh nhạt có được hay không? Hay là trắng?”
“Cái nào cũng đẹp…” Sở Tĩnh Huyền thấp giọng thì thầm, ‘Không mặc cũng đẹp.”
“Không mặc? Ngươi cũng không phải là chưa từng thấy.” Liếc mắt nhìn Sở Tĩnh Huyền, Lý Phúc mỉm cười quất roi, ánh mắt xao động, mê hoặc lòng người, khi Sở Tĩnh Huyền muốn bắt lấy hắn thì hắn đã giục ngựa chạy đi.
Đoàn xe đi trước, trong tiếng bánh xe lăn đều, tiếng cười không ngừng phiêu đãng, hai người cũng cưỡi ngựa đi xa.
~Hoàn Phiên Ngoại~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...