Sở Thanh Hàn rời đi, Uyển Nguyệt đương nhiên cũng đi theo, trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ.
Hách Thiên Thần im lặng một lúc lâu, sau đó đột nhiên kéo Hách Cửu Tiêu đến trước mặt, đưa tay ấn hắn vào vách tường rồi nâng mặt của hắn lên, “Ngươi có biết mấy ngày nay ta trải qua như thế nào hay không? Ngày ấy ngươi cứ thế mà rời đi? Ngươi đã biết ta không phụ lòng ngươi, vì sao còn nói ra câu đó?”
Hắn thấp giọng trách mắng, không có người ngoài ở đây, hắn không cần tiếp tục che giấu, cũng không cần phối hợp với Hách Cửu Tiêu để làm cho Sở Thanh Hàn biết rõ quan hệ giữa bọn họ, cảnh cáo Sở Thanh Hàn rằng Hách Cốc và Thiên Cơ Các sẽ liên thủ.
Nhưng hắn thật sự rất thịnh nộ, “Ta tới tìm ngươi, ngươi không muốn gặp ta, nay lại để cho ta nhìn thấy cái gì? Hóa ra ngươi đã sớm có âm mưu với nhị hoàng tử! Ngươi muốn ta nghĩ như thế nào? Hách Cửu Tiêu, ngươi….”
“Chẳng lẽ ngươi không giấu diếm ta?” Nói đến một nửa thì bị cắt ngang, tiếp theo thì bờ môi của hắn lại bị Hách Cửu Tiêu lắp kín.
Hách Cửu Tiêu cũng khó chịu, hắn nhớ rõ Hách Thiên Thần nói ra một câu nực cười, tình ý của bọn họ làm sao lại có thể nực cười? Hách Thiên Thần đáp lại nụ hôn của hắn, cũng không nhượng bộ, lần này nụ hôn không giống như trước kia, mà càng kịch liệt hơn, cũng càng giống như một hồi phân tranh.
Đến khi dời môi, bọn họ nhất thời đều yên lặng.
Không ai trách được ai, từ khi phân ly cách biệt nhiều năm trời, chưa bao giờ xuất hiện trước mặt nhau, đến khi xảo ngộ, cho dù có bất luận tính toán như thế nào, thì từ đó về sau đã sớm đánh mất ý niệm trong đầu, căn bản không thể gợi lại để nói cho đối phương biết.
Một khi bị vạch trần, vì quá mức để ý, cho nên Hách Cửu Tiêu khi đó mới có phản ứng lớn như vậy. Cũng là vì quá mức quan tâm, nên Hách Thiên Thần mới hỗn loạn như thế sau khi biết được chân tướng.
Nhưng chỉ cần suy nghĩ lại một chút thì sẽ hiểu đối phương không phải hạng người như vậy, tình ý này càng không thể dễ dàng là giả tạo, chỉ có người ở trong cuộc thì mới biết chân tình và giả ý khác nhau, mỗi một chi tiết, mỗi một việc vụn vặt, nhiều điểm tích tụ, không phải người bên ngoài chỉ nói mấy câu thì có thể gạt bỏ.
Hai người nhìn nhau, một cái liếc mắt như lưu chuyển muôn vàn áy náy và tất cả tình ý, tuy chỉ là chớp mắt nhưng lại có thể đem hết thảy từ trước cho đến này đều khắc sâu trong đó, Hách Thiên Thần cũng nghiêng người dựa vào tường, hai huynh đệ sóng vai nhìn vào khoảng không trống rỗng trong thư phòng, nhìn xuống những mảnh vụn của cửa sỗ vỡ nát cùng với vài vết máu.
Hách Thiên Thần cười khẽ, sau đó bất đắc dĩ thở dài, “Xem như có qua có lại, ta gạt ngươi, ngươi cũng có chuyện gạt ta, nhưng ngươi có biết mấy ngày liền ta tức giận nhất là điều gì hay không?”
Hắn không chờ Hách Cửu Tiêu trả lời, vẫn như cũ nhìn vào khoảng không mà lên tiếng, “Ta giận nhất chính là ngươi không tin ta, vì sao ngay cả một lời giải thích cũng không cho ta nói, mà cứ như vậy rời đi. Ta đuổi theo đến Hách Cốc, thế nhưng ngươi không muốn gặp ta, ngươi muốn phục thù hay sao?”
Hắn nói bình thản, nhưng lại có thể nghe ra sự chỉ trích trong lời chất vấn, đáy mắt của Hách Cửu Tiêu hiện lên một chút do dự, cuối cùng đành lên tiếng, “Ngươi có biết cảm giác của ta khi nghe được lời nói kia của Sở Lôi hay không? Hôm nay ắt hẳn ngươi cũng đã nếm được mùi vị đó.”
“Quả thật đã nếm quá rõ ràng.” Hách Thiên Thần tự giễu, cho đến nay hắn vẫn chưa thể bình tâm. “Ta thật không ngờ ngươi cũng có dã tâm giành lấy giang hồ, còn liên thủ với Sở Thanh Hàn cùng nhau hạ độc…”
“Ta đã từng có ý định này, nhưng ta vẫn chưa hạ độc.” Hách Cửu Tiêu cắt ngang lời Hách Thiên Thần, hắn không muốn Hách Thiên Thần tiếp tục hiểu lầm, “Ta biết Sở Thanh Hàn cố ý làm cho giang hồ nổi lên sóng gió, hắn muốn triều đình cũng rung chuyển, như thế hắn mới có thể nhân cơ hội an bài, nắm triều chính trong tay. Hồng Nhan là độc dược mà hắn đưa ra, nói như vậy, mục đích chân chính là vì mưu hại Kích Ngọc Hầu Ôn Thiết Vũ.”
“Ôn Thiết Vũ xuất thân rất đặc thù, những thứ ở trên núi của hắn nhất định là do triều đình bày kế, Sở Thanh Hàn có lẽ là biết được từ ghi chép trong hoàng thất, điều này cũng không có gì kỳ quái. Thủ hạ Thất Thập Nhị Trấn Thủ của Ôn Thiết Vũ có lẽ cũng xuất thân từ triều đình. Nếu Sở Thanh Hàn hạ độc, đương nhiên sẽ có người đi động thủ thay hắn.” Hách Thiên Thần nhớ đến nơi mà Hồng Nhan xuất hiện lúc trước, rồi nghĩ đến một người.
“Vạn Lý Phiêu Miểu Lâu. Vạn Khiêm Trọng mới là người hạ độc, nếu hắn không biết Tuần Thiên Tháp đặc biệt thì sẽ không phải là người đầu tiên muốn đi nơi đó.” Hách Thiên Thần chậm rãi trầm ngâm. Hách Cửu Tiêu thấy hắn chăm chú như thế, nhưng không hề nhắc đến Hồng Nhan, hàng lông mày khẽ nhếch, “Ngươi không ngại ta gạt ngươi chuyện này?”
Hắn biết kẻ nào gây ra họa Hồng Nhan, nhưng không nói với Hách Thiên Thần.
“Chúng ta gạt nhau thật sự rất nhiều việc.” Ngửa đầu tựa vào tường, Hách Thiên Thần đoán được Hách Cửu Tiêu nhất định là nhớ đến lúc trước đã từng lừa gạt hắn chuyện của Nại Lạc.
“Nhưng hôm nay khác với dĩ vãng, lúc trước là ta sinh khí tức giận, nhưng hôm nay, chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ ta còn không biết tâm tư của ngươi? Ngươi cảm thấy Hồng Nhan khác thường, lai lịch Hồng Nhan không rõ, bởi vì có liên quan đến Diễm Hoa, cách bào chế thoạt nhìn không giống như xuất phát từ Trung nguyên, ly kỳ quỷ dị như thế càng giống như đến từ tái ngoại, có lẽ còn có liên quan đến mẫu thân của chúng ta, phát hiện dị trạng như vậy nên ngươi không muốn cho ta biết, ngươi luôn muốn tự mình giải quyết, ngươi không nói ra kẻ hạ độc Hồng Nhan là vì muốn cùng ta tiếp tục điều tra, bởi vì Sở Thanh Hàn nhất định sẽ không nói.”
Chỉ cần tin tưởng đối phương thì hết thảy chi tiết thoạt nhìn như lừa gạt giấu diếm đều có thể tìm được nguyên nhân hợp lý, hồi phục bình tĩnh và thanh tịnh, Hách Thiên Thần nhớ lại các chi tiết, đem tất cả sắp xết lại từ đầu.
Hắn chậm rãi nói, Hách Cửu Tiêu chăm chú lắng nghe, sau đó lộ ra ý cười, “Nguyên lai không chỉ một mình ta rất hiểu ngươi, ngươi cũng là người hiểu ta nhất.”
Hách Cửu Tiêu lộ vẻ xúc động, Hách Thiên Thần nhớ lại mấy ngày liền vì Hách Cửu Tiêu mà trong lòng phiền muộn, không tránh khỏi có một chút phê bình kín đáo, “Nếu ngươi thật sự rất hiểu ta thì nên biết ta không có khả năng vì Thiên Cơ Các mà làm đến mức này, cho dù nó rất quan trọng, nhưng cũng không đáng để ta…”
Hắn không nói thêm bất luận điều gì, biểu tình trên mặt vừa giống như nhẫn nại vừa giống như tức giận, Hách Cửu Tiêu hơi thoáng suy nghĩ một chút, sau đó hiểu được ý tứ của Hách Thiên Thần, “Ta biết ngươi vốn căn bản không thích tiếp cận người khác, càng đừng nói làm ra chuyện này, nếu không phải ta thì ngươi sẽ không để cho người khác đối đãi như vậy.”
Hách Thiên Thần gật đầu, hắn căn bản không thể tưởng tượng nếu đổi lại là người khác thì sẽ thế nào, cho dù là nữ tử mà hắn còn không thể chịu được, càng đừng nói là thân cận với một người nam nhân, điều này chỉ làm cho hắn kích động muốn giết người, “Ngươi hiểu được là tốt rồi.”
Hách Cửu Tiêu xoay người kề sát vào Hách Thiên Thần, khẽ hôn bên môi của hắn, “Ta còn biết, ngươi không phải không nghĩ đến, ngươi cũng muốn ta….” Nụ hôn kéo dài từ bờ môi đến vết sẹo còn lưu lại ở bên gáy, đó là nơi đã từng trúng tên, bị Hách Cửu Tiêu không ngừng hôn lên khiến nơi đó trở nên đỏ ửng.
Hách Thiên Thần ngửa đầu, vết thương tuy đã liền da, nhưng không biết có phải vì lớp da còn non hay không mà lại phi thường mẫn cảm.
Hách Cửu Tiêu nhẹ nhàng liếm qua, hầu kết của Hách Thiên Thần trượt lên trượt xuống, hắn nắm lấy ngoại bào của Hách Cửu Tiêu, ổn định tâm tư rồi đáp lại, “Chuyện này chỉ là sớm muộn, tạm thời ta không vội, bây giờ ta chỉ muốn giữa ngươi và ta sau này không được giấu diếm bất luận điều gì.” (hầu kết = trái khế cổ)
Hắn đẩy Hách Cửu Tiêu ra, rồi hỏi một cách nghiêm túc, “Ngươi có làm được hay không?”
Hách Cửu Tiêu nhìn hắn, nghe xong một lát thì cũng gật đầu, “Hảo, không tiếp tục giấu diếm. Ta cũng không muốn tổn thương ngươi.”
“Ta biết lúc ấy ngươi cũng sinh khí.” Hách Thiên Thần nghe hắn nói như vậy, thì liền biết hắn đang nói về chuyện gì, đẩy Hách Cửu Tiêu ra, Hách Thiên Thần đứng giữa thư phòng, khẽ nhắm mắt lại, “Nếu đây là cái giá phải trả vì đã gạt ngươi thì ta chỉ có thể chấp nhận. Như vậy mới công bằng.”
Ánh sáng mờ ảo chiếu rọi xuống bóng dáng đang đứng trong phòng, y bào màu thanh lam như trời như biển, hắn nói ra những lời này một cách bình tĩnh và trầm ổn, khẽ ngửa đầu ra sau, suối tóc đen trên lưng bị gió đêm luồn qua, tựa hồ ngay sau đó sẽ bay đi theo gió, hoặc là bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán như mây.
Hách Cửu Tiêu tiến đến vài bước, bất chợt ôm hắn vào lòng.
“Ngươi thật sự không nên đến đây…” Ngữ thanh rất nhẹ, là Hách Cửu Tiêu đang tự nói, Hách Thiên Thần không nghe rõ, đang định hỏi lại thì Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên buông hắn ra.
Hoài nghi nhìn Hách Cửu Tiêu, đã thấy thần sắc của đối phương trở lại bình thường, giống như chưa từng nói ra bất luận điều gì.
Suy nghĩ một chút, hắn đột nhiên trừng mắt, “Ngươi mới đáp ứng với ta sẽ không giấu diếm, bây giờ lại muốn gạt ta chuyện gì?” Bất thình lình nhìn chăm chú Hách Cửu Tiêu, hắn nói tiếp “Ngày đó ở dưới chân núi Ngọc Điền Sơn, ngươi đột nhiên rời đi, ngoại trừ lý do là ngươi giận ta, có phải còn có nguyên nhân khác hay không?”
Hách Cửu Tiêu cũng nhìn hắn, ánh mắt chớp động nhưng không trả lời, Hách Thiên Thần càng thêm xác định suy đoán của mình không sai lầm, tâm tư càng lúc càng trở nên nghi hoặc, “Còn có Linh Tê Băng Thiền, vì sao ngươi nóng lòng muốn có nó, nó thật sự được dùng để giải độc Hồng Nhan? Hơn nửa tháng trước, khi ta đuổi theo đến trước cổng Hách Cốc, vì sao ngươi không cho ta đi vào? Khi đó đáng lý ngươi đã hiểu được tâm tư của ta, biết ta không thật sự lừa ngươi, một khi đã như vậy, vì sao ngươi lại bảo rằng không muốn tiếp khách? Cho dù mấy ngày liền Thiên Cơ Các của ta bị kẻ khác đến quấy rối, ngươi vốn là người phải lo lắng nhất, nhưng lần này lại không hề có một chút động tĩnh, những chuyện này là vì sao?”
Hắn bước đến gần trước mặt Hách Cửu Tiêu, nắm chặt lấy ngoại bào của người nam nhân này, ánh mắt trở nên sắc bén, đồng tử bắt đầu đông lạnh, “Ngươi mới đáp ứng với ta sẽ không giấu diếm, như vậy chuyện này thì tính thế nào?
Hách Thiên Thần thật sự tức giận, Hách Cửu Tiêu có thể cảm giác được điều này qua cái nắm chặt trên tay của Hách Thiên Thần, hắn cố hết sức để trấn an đệ đệ của mình, “Ta không muốn làm cho ngươi lo lắng, kỳ thật cũng không có chuyện gì nghiêm trọng…”
“Ngươi trúng độc?” Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Hách Thiên Thần nghiến răng hỏi ra những lời này, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo, “Cho nên ngươi mới nóng lòng tìm cho được Linh Tê Băng Thiền! Ngày đó ngươi không chịu gặp ta là vì ngươi bị phát độc, không muốn làm cho ta nhìn thấy!”
“Nói cho ta biết! Có phải hay không?” Hách Thiên Thần cơ hồ là đang rống to, trong lòng ngóng trông Hách Cửu Tiêu nói là không phải, nhưng hắn biết rõ nếu Hách Cửu Tiêu nói như vậy thì hắn cũng không thể tin tưởng. Hách Cửu Tiêu thấy hắn như thế, bèn đưa tay kéo hắn vào lòng.
“Ta đã nói bao nhiêu lần, đừng quên ta là Huyết Ma Y, cho dù có trúng độc thì há có thể làm khó được ta.” Xoa nhẹ trên lưng Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu điềm nhiên mà nói, tựa hồ người bị trúng độc không phải là hắn mà là kẻ khác.
“Như vậy mà không phải là chuyện nghiêm trọng?” Hách Thiên Thần đẩy mạnh tay của Hách Cửu Tiêu ra, rồi kiềm chặt Hách Cửu Tiêu ở trước mặt mình, biểu tình trở nên nguy hiểm, thậm chí là đáng sợ, hắn trầm giọng hỏi, “Ngươi trúng độc gì? Hồng Nhan? Giải độc như thế nào? Cần bao nhiêu thời gian?”
“Cũng không phải Hồng Nhan.” Hách Cửu Tiêu lắc đầu, hắn biết rốt cục cũng không thể tiếp tục giấu diếm, “Ta không muốn ngươi lo lắng vì vậy không nói cho ngươi biết, nhưng ta đã quên, ngươi là Hách Thiên Thần, cho dù ta có thể lừa gạt mọi người nhưng lại không thể qua mặt được ngươi.”
Lúc này mà hách Cửu Tiêu còn có thể cười như thế, trong ý cười còn hàm chứa sự tán thưởng, Hách Thiên Thần nghe xong những lời này thì lại toát ra lửa giận, đấm một quyền vào ngực của Hách Cửu Tiêu. “Ngươi không muốn ta lo lắng thì nên nói cho ta biết, chứ không phải giấu diếm một mình như vậy!”
Hách Cửu Tiêu bị Hách Thiên Thần đấm một quyền đến mức thụt lui hai bước, chờ hắn đứng vững, Hách Thiên Thần bỗng nhiên kéo hắn lại rồi ôm chặt, “Nói cho ta biết, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.”
Bên trong bóng đêm, ngữ thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng đang đông lại, tâm tư đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng chỉ trong nháy mắt, hết thảy sự bình tĩnh đều bị gạt bỏ, vẻ rực rỡ lộng lẫy duy nhất còn sót lại chính là lý trý và sự quả quyết giống như hàn phong lướt qua đêm thu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...