Đêm dài đằng đẵng không biết đã trôi qua từ khi nào, sắc trời bừng sáng, Hách Thiên Thần ôm Hách Cửu Tiêu không buông ra, những người khác càng lúc càng ngờ vực, bọn họ đều nhớ rõ lúc trước trên giang hồ đã đồn đãi chuyện gì.
“Tìm một nơi nghỉ ngơi rồi nói sau.” Hoa Nam Ẩn đề nghị như thế, Xá Kỷ và Vong Sinh, còn có Băng Ngự đều vội vàng gật đầu, trong tình huống này, bọn họ đều sợ quan hệ giữa hai người sẽ bị người khác nhìn ra.
Hách Thiên Thần ôm lấy Hách Cửu Tiêu, không nhìn bất luận kẻ nào, hắn chỉ bước về phía trước, lập tức ra khỏi Hỏa Lôi Sơn Trang.
Nơi này đã sớm lụi bại, nay một lần nữa bị uy lực của hỏa dược càn quét sơn trang, vào ban ngày, nơi đây quả thực vô cùng thê thảm, mọi người ra khỏi sơn trang rồi quay đầu nhìn lại, đều cảm thấy đêm qua giống như một cơn ác mộng.
Người phụ nữ bị điên được Lâm Túc trông giữ, Vân Khanh ở bên cạnh chăm sóc, đám người cùng nhau hạ sơn.
Dưới núi tất nhiên là muốn cái gì thì có cái nấy, trải qua một đêm đầy căng thẳng và nguy hiểm, sau khi lấy lại tinh thần thì mới cảm thấy đã đói khát mệt lã, bọn họ muốn tìm một khách điếm để nghỉ chân, nhưng Hách Thiên Thần lại đi vào một y xá trong thành.
Y xá này chính là của Hách Cửu Tiêu, người trong y xá có thể nhận thức Huyết Ma Y, nhìn thấy Hách Cửu Tiêu bị ôm trở về như vậy thì tất cả đều trở nên ngốc lăng, cuống quýt nhường đường, Hách Thiên Thần không hề mở miệng, lưu lại một đám người rối loạn huyên náo, hắn trực tiếp đi thẳng vào bên trong.
Băng Ngự ở bên ngoài vội vàng an bài hết thảy, tình huống lần này rất đặc biệt, hắn quyết định để những khác cũng ở lại đây, y xá tốt hơn so với khách điếm, ít nhất cũng có đại phu, ngoại thương hay nội thương đều có thể thuận lợi để chữa trị.
Chờ hết thảy được an bài ổn thỏa, đã gần đến buổi trưa.
Từ khi Hách Thiên Thần ôm Hách Cửu Tiêu vào phòng, cửa phòng vẫn chưa được mở ra, người đưa cơm cũng không được phép tiến vào, bên trong yên lặng tựa như một ngôi mộ.
Hách Thiên Thần ngồi bên giường, người nằm trên giường là Hách Cửu Tiêu, tay của hắn đặt lên ngực Hách Cửu Tiêu, vừa chậm rãi vừa cẩn thận truyền chân khí, hắn không muốn xảy ra bất luận sơ xuất gì, sức người cho dù có mạnh đến mức nào thì cũng không thể so sánh với uy lực của hỏa dược, điểm này hắn rất rõ ràng.
Chờ đến khi chân khí vận hành ổn thỏa, hắn thu tay lại, sau đó siết chặt bàn tay còn lại của mình, nó đang run rẩy, từ khi nhìn thấy Hách Cửu Tiêu bình an đứng trước mặt hắn, tay của hắn vẫn luôn run rẩy như vậy, ngay cả chính hắn cũng không biết, là vì Hách Cửu Tiêu còn sống, hay là vì sợ Hách Cửu Tiêu chết.
Là sợ hãi? Hay là vui mừng? Hay là hối hận?
Hách Thiên Thần chậm rãi thở hắt ra, khi Hách Cửu Tiêu mở mắt thì liền nhìn thấy Hách Thiên Thần, nhìn thấy hắn đang cau mày nắm tay, “Thiên Thần, ta không sao.”
“Ngươi không sao.” Lặp lại lời nói của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần tựa như không biết lúc này mình còn có thể nói được điều gì, bị thương là Hách Cửu Tiêu nhưng hắn lại cảm thấy người sắp chết mới chính là mình, nhìn thấy Hách Cửu Tiêu rốt cục tỉnh lại, hắn thở hắt ra thật mạnh, kéo tay của đối phương.
Hắn để cho Hách Cửu Tiêu cảm giác những đầu ngón tay của hắn đang run rẩy, “Cho tới bây giờ, ta chưa bao giờ sợ như vậy, sợ ngươi gặp chuyện không may, khi đó không nên để ngươi một mình ở lại bên trong, nếu ta ngăn cản ngươi….”
“Ngươi ở bên trong thì kết quả chỉ càng thêm tệ.” Vỗ nhẹ vài cái lên tay hắn để trấn an, Hách Cửu Tiêu không ngờ hắn lại vì thế mà ảo não, “Ngươi là người hiểu rõ lực lượng của ta nhất, cho nên so với những kẻ khác thì ngươi rất tin tưởng ta có thể giết được bọn họ.”
“Ta rất tin, nhưng ta vẫn lo lắng vì ngươi.” Hắn nhìn vào mắt của Hách Cửu Tiêu, rồi gằn từng tiếng, “Về sau không được mạo hiểm như vậy, xem như là vì ta.”
Ngữ khí của hắn thật kiên quyết, trong ánh mắt cũng rất rõ ràng, hắn không cho phép Hách Cửu Tiêu khước từ, Hách Cửu Tiêu kéo hắn dựa vào lồng ngực của mình, “Hảo.” Tất cả nguy hiểm lúc trước ắt hẳn nên nói tỉ mỉ, nhưng đến lúc này dường như cũng không cần phải kể lại, bọn họ vô sự, như vậy là quá đủ.
Cảm giác được nhiệt độ cơ thể dưới lòng bàn tay, Hách Thiên Thần vén những sợi tóc ở bên cổ của Hách Cửu Tiêu qua một bên, hôn ấn mà hắn lưu lại vẫn còn y nguyên, ngoại trừ như vậy thì còn có mồ hôi và mùi vị huyết tinh, nhẹ nhàng hôn lên tóc rồi dần dần dọc xuống cần cổ của Hách Cửu Tiêu, “Ta nên cảm tạ La Kiên.”
“So với cảm tạ hắn thì không bằng cảm tạ ta, năm đó là ta cứu hắn.” Hách Cửu Tiêu nhắm mắt lại, trên mặt vẫn lạnh như băng, “Để ta nhớ kỹ hắn, ngươi chỉ cần nhớ kỹ ta là được rồi.”
Lúc này mà còn lưu tâm đến những việc như vậy, xem ra Hách Cửu Tiêu thật sự không có việc gì, Hách Thiên Thần ngồi dậy rồi hôn một chút bên môi của Hách Cửu Tiêu, “Ta đương nhiên sẽ nhớ kỹ ngươi, không nhớ kỹ ngươi thì còn nhớ ai.” (Tiêu lơ lửng chín tầng mây)
Hách Cửu Tiêu giữ chặt y mệ của Hách Thiên Thần, bỗng nhiên có cảm giác khác thường, hắn xe tròn những hạt cát trên tay, lập tức nâng tay lên trước mắt, Hách Thiên Thần nhìn thấy, chỉ miễn cưỡng mỉm cười, “Ngươi gặp chuyện không may, ta làm sao còn có tâm tư lo lắng những thứ khác.”
Đứng bên giường phủi ngoại bào, lúc này hắn mới nhớ đến việc muốn đi tắm rửa thay y phục, “Ta gọi người chuẩn bị thức ăn và nước tắm, hôm nay không cần lo lắng gì hết, người phụ nữ kia vẫn đang ở đây, chờ nghỉ ngơi cho khỏe rồi nói sau.”
Hách Cửu Tiêu ngồi dậy, hắn biết rất rõ hiệu quả của dược lực, sau khi dược lực thẩm thấu, nghỉ ngơi một chút thì sẽ vô sự. Hách Thiên Thần gọi người chuẩn bị, hai người tắm rửa rồi ăn uống. Trong lúc này, tất cả những người đến cầu kiến đều không thể nhìn thấy hai người bọn họ.
Có lẽ là bởi vì thái độ đối xử lẫn nhau của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, nên trong mắt người ngoài, bọn họ không phải là không thể thân cận như vậy. Hai huynh đệ, một người như tiên, một người như ma, vốn là không ít người kính sợ, nhưng nay…..
Ấn tượng đối với thái độ của hai huynh đệ dành cho nhau quả thật rất kỳ lạ. Lần này từ Hỏa Lôi Sơn Trang quay về, mọi người đều có cảm giác như vậy.
Bọn họ không suy nghĩ đến mặt khác, cũng không dám nghĩ đến phương diện mà ngay cả bản thân mình biết rất rõ là không nên.
Đến buổi tối, bọn họ mới nhìn thấy người. Đàn Y công tử vẫn là Đàn Y công tử, Huyết Ma Y vẫn là Huyết Ma Y như xưa, hai người một trước một sau đi tới, một người như lưu vân, một người như băng huyết, vẻ mặt xem ra cũng không có gì khác thường. Hách Thiên Thần đi về hướng mọi người, giống như chủ nhân tiếp đón mọi người an tọa.
Hạ nhân không cần Hách Cửu Tiêu phân phó, đều tự bưng trà dâng nước hầu hạ khách nhân.
Vân Khanh thay đổi một thân xiêm y màu hồng nhạt, từ lúc không ngừng kinh hồn cho đến khi ngồi ở nơi này, rốt cục định tâm, nàng quan sát nét mặt của bọn họ vài lần, vô thức chạm vào dây đàn, rồi thở dài, “Chuyện lần này vạn phần nguy hiểm, cuối cùng cũng có một chút thu hoạch, đáng tiếc La đại hiệp….”
Hách Cửu Tiêu không chết, người tử nạn là La Kiên, cuối cùng vẫn là có người hy sinh, việc này cũng không thể tính là chuyện tốt. Những người khác thở dài, Già Diệp đại sư niệm A di đà Phật. Lâm Túc nghĩ đến đệ tử của mình, tâm tình cũng trở nên không tốt, lúc này tuy rằng Tứ Sắc Ma Sư đã bị nổ chết, nhưng bọn hắn cũng tổn thất hai mạng người.
Mạng người không thể lấy số lượng để so sánh tính toán, bọn họ dẫn ra nữ nhân thần bí trong sơn trang, nhưng cũng không tính là có lãi.
“Tứ Sắc Ma Sư không đi Ngọc Điền Sơn mà lại đến nơi này, có thể thấy được trong Hỏa Lôi Sơn Trang quả thật có bí ẩn, lúc này đã bị hỏa dược phá hủy toàn bộ. Cho dù còn Hồng Nhan, thì e rằng cũng đã bị đốt sạch, kế tiếp chỉ có thể nhìn xem chúng ta còn có thể hỏi ra được cái gì hay không.”
Hách Thiên Thần phái người dẫn nữ nhân kia đến đây, ánh sáng trên nội đường rọi vào mặt hắn, người khác nhìn hắn, lại cảm thấy khi hắn nói về người phụ nữ bị điên thì thần sắc có một chút kỳ lạ.
Hách Cửu Tiêu ngồi bên cạnh hắn, nắm chặt cánh tay của hắn một chút, bọn họ đều không biết đáp án kế tiếp chờ đợi bọn họ sẽ là chuyện gì.
Từ Hỏa Lôi tiễn và cạm bẫy dưới lôi đài, cho đến bây giờ, hết thảy những điểm đáng nghi ngờ đều quy kết vào Hỏa Lôi Sơn Trang, rồi lại rơi xuống trên người của nữ nhân thần bí này, người phụ nữ này rất giống mẫu thân của bọn họ.
Lâm Túc trấn định tinh thần, trong lúc chờ đợi thì hắn lại lên tiếng, “Ngũ Sắc Ma Sư hạ độc hại người, lại lấy ra nhiều hỏa dược từ trong Hỏa Lôi Sơn Trang, bọn họ thật sự muốn xưng bá Trung Nguyên, La đại hiệp hy sinh tánh mạng của chính mình, nhưng đổi lấy cái chết của mấy tên ma sư, vì võ lâm trừ bỏ hậu họa, thật sự làm cho người ta kính nể.”
“Như vậy Ngọc Điền Sơn sẽ an toàn.” Vân Khanh không muốn nhìn thấy có người hy sinh, ma sư đã chết, Ngọc Điền Sơn sẽ không có nguy hiểm, làm cho nàng cảm thấy không uổng phí, trên mặt lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng.
Hoa Nam Ẩn nghe như vậy thì chỉ uống trà, rồi cười khẽ vài tiếng, “Ai nói an toàn, Ngũ Sắc Ma Sư không đến đó thì sẽ an toàn hay sao? Trên giang hồ nhiều người như vậy, ngươi cho là có bao nhiêu người giống như chúng ta? Không động tâm đối với bảo vật và bí kíp?”
“Nhưng nơi đó còn có Bang chủ Cái Bang Đinh Phong, Vạn Lâu chủ của Phiêu Miểu Lâu, và còn nhiều nhân sĩ hiệp nghĩa trên giang hồ, chẳng lẽ nhiều người như vậy mà vẫn không ngăn cản được tiểu nhân có mưu đồ? Hoa thiếu hiệp, ngươi cao hứng khi thấy Ngọc Điền Sơn gặp chuyện không may như vậy hay sao?” Vân Khanh ngồi thẳng lưng, ngữ thanh lộ vẻ khiển trách, nàng không quen cách nói chuyện của Hoa Nam Ẩn.
Hoa Nam Ẩn vốn hay nói đùa, nghe nàng nói như vậy thì liền cười ha ha, “Cách nghĩ của Vân Khanh cô nương khiến tại hạ quả thật phải bội phục, trách không được ngươi lại nghĩ rằng thỉnh thiên hạ cao thủ thì có thể giải quyết mối họa Hồng Nhan. Đừng bảo với ta là ngươi cũng nghĩ người trong thiên hạ hảo tâm như ngươi nga? Cái gọi là danh môn chánh phái, chẳng lẽ sẽ không bao giờ có ý đồ?” Hắn hừ cười từ trong mũi, “Thật sự là chê cười.”
“Ngươi….” Vân Trung Tiên Tử xưa nay được người đời nịnh hót tâng bốc, chưa bao giờ bị chế nhạo như vậy, lập tức liền lạnh mặt.
“Lửa, lại là lửa, cháy! Cháy!” Ngay khi bầu không khí đang gượng gạo, người phụ nữ kia được hạ nhân dẫn đến, nàng không chịu để cho người ta rửa mặt chải tóc, vẫn là một thân lôi thôi bẩn thỉu, giọng nói khàn khàn như quỷ mị, thoáng chốc làm cho người ta nhớ đến Hỏa Lôi Sơn Trang.
Chuyện ma quái trong Hỏa Lôi Sơn Trang, con Quỷ đang ở ngay trước mặt bọn họ.
Nàng kêu lên vài tiếng rồi chậm rãi quan sát xung quanh, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của Hách Thiên Thần rồi chuyển sang Hách Cửu Tiêu, sau đó đứng trước mặt hai người bọn họ, rồi bỗng nhiên xuất thần bất động.
“Đến tột cùng ngươi là ai?” Siết chặt tay vịn trên ghế, Hách Thiên Thần nhìn vào mắt nàng, thần sắc trong đôi mắt rất giống mẫu thân Diễm Âm của bọn họ.
“Nàng là thê tử của Công Tôn Nam Tinh.” Tiếng bước chân vang lên, là Long Ưng Song Kiệt, Mộc Thương Nhai và Mộc Hàn Giác nghỉ ngơi một chút rồi sau đó lập tức ra ngoài điều tra, nay đã trở về, vừa vào cửa thì nghe thấy câu hỏi của Hách Thiên Thần, bọn hắn giơ lên một tờ giấy.
“Chúng ta đi hỏi người khắp xung quanh.” Mộc Hàn Giác đưa lên tư liệu đã ghi chép trên trang giấy, Hách Thiên Thần không tiếp nhận, chờ Hách Cửu Tiêu cầm lấy thì hắn mới tiếp nhận từ trong tay của Hách Cửu Tiêu.
Mộc Hàn Giác cảm thấy khó hiểu, Mộc Thương Nhai không hề lưu ý, hắn chỉ vào người phụ nữ đang sững sờ đứng bất động trước mặt mọi người, “Chúng ta hỏi những người lân cận, nhưng không ai biết trong Hỏa Lôi Sơn Trang có nữ chủ nhân hay không, chỉ nghe nói Công Tôn Nam Tinh khi kiến tạo sơn trang thì liền sai người đặt thêm lưới sắt vào từng gian phòng, bên ngoài cũng thiết kế rất nhiều cửa sắt, dường như không muốn làm cho người ta đi ra ngoài.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...