Gặp quỷ? Trên đời thật sự có quỷ?
Đứng trước Hỏa Lôi Sơn Trang, đám người không ngờ Hách Thiên Thần sẽ nói ra những lời này, dưới ánh trăng màu bạc, minh nguyệt như lưỡi liềm, soi xuống vài chữ trên tấm biển làm lộ ra một sự thê lương đến cực hạn. Hỏa Lôi Sơn Trang năm đó huy hoàng như thế nào, nay lại lụi bại như thế nào. Không biết có phải chim cú làm tổ ở bên trong hay không, vài tiếng kêu truyền đến, những cơn gió thổi qua làm bóng cây lay động.
Đám người đều là những người từng trải trên giang hồ, lúc này đứng trước đại môn, trong lòng không khỏi có một chút rụt rè.
Lý đại nương nhìn vào trong, không dám tùy tiện đi vào. Hoa Nam Ẩn lại cảm thấy hứng thú, hắn bước vào bên trong, “Hảo đề nghị, đêm nay ta muốn mở mang kiến thức để xem quỷ có thật hay không”
Hắn lập tức đi vào trong, Hách Cửu Tiêu và Hách Thiên Thần cũng vượt qua cánh cửa mục rữa, rồi bước vào trong bóng tối, những người khác chỉ có thể đi theo sau lưng bọn họ.
Gạch ngói vỡ nát dưới chân bị bọn họ giẫm lên phát ra những âm thanh răng rắc, trong khoảnh khắc, bỗng nhiên có một bóng đen xẹt qua, Vân Khanh sợ hãi kêu lớn một tiếng, mọi người dừng bước, “Là điểu.” Hách Thiên Thần ra hiệu cho nàng không cần kích động.
Đó là âm thanh vỗ cánh, bị tiếng chân của bọn họ kinh động nên bầy chim ăn đêm hoảng sợ bay lên mái hiên, đám người nhìn theo bóng chim thì mới thấy lúc này tầng mây đã trập trùng, hầu như che lấp ánh trăng.
“Vong Sinh.”
“Dạ.” Mọi người đều mang theo hỏa chiết, nhưng không ai mang theo bó đuốc. Bọn họ không đem nhưng Hách Thiên Thần thì lại có. Hắn biết rõ nếu muốn đến đây để điều tra thì đương nhiên phải chuẩn bị tốt những thứ có thể sử dụng. Vong Sinh chậm rãi mang đến bó đuốc.
Ánh lửa bừng cháy, Xá Kỷ và Vong Sinh mỗi người đều tự cầm một bó, trên tay của Băng Ngự cũng có, những đệ tử của môn phái khác cũng tự động lấy một bó, chỉ chớp mắt thì trong đình viện đã được thắp sáng.
Trước mắt quả thật là một trang viên bị bỏ hoang, vô luận như thế nào cũng nhìn không ra cảnh tượng xưa kia, trên mặt đất trải rộng những miếng gạch ngói vỡ vụn cùng với tro bụi, thậm chí còn có một chút phân điểu đã khô ráo hòa lẫn với bụi bậm bám vào những tảng đá, trong không khí có một mùi vị hôi thối mục nát.
Như là mùi thối rữa của một thứ gì đó bị phơi nắng từ rất lâu, làm cho người ta muốn buồn nôn.
Lý đại nương và Vân Khanh đều dùng khăn che mũi, những người khác thì dùng y mệ phe phẩy vài cái, duy nhất chỉ có Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu vẫn điềm nhiên bước về phía trước. Đàn Y công tử được đồn đãi là người rất hảo khiết, thế nhưng lúc này hắn lại có vẻ rất thản nhiên.
Hách Thiên Thần là người rất nhẫn nại, bất luận là khi đối địch hay là đối với chính mình.
Khi đối địch thì chỉ cần chờ đợi, lúc tìm ra sơ hở thì ngay lập tức chế ngự. Mà đối với bản thân mình, nếu trước mắt chỉ cần là con đường nhất định phải đi qua, cho dù dơ bẩn như thế nào thì hắn tuyệt đối sẽ không do dự.
Vì vậy mặc dù người khác không chịu nổi mùi vị này, nhưng hắn vẫn có thể chịu được. Khi người khác nghĩ rằng hắn sẽ lảng tránh, thì ngược lại hắn vẫn bình yên như thế.
Thanh danh của Đàn Y công tử không phải được đổi lấy bằng cuộc sống an nhàn sung sướng.
Giẫm lên bụi bậm và những lớp tro tàn, dưới chân của Hách Thiên Thần không hề chần chừ, bỗng nhiên từ bên cạnh duỗi ra một bàn tay.
“Đặt nó trên người.” Hách Cửu Tiêu cầm lấy một chiếc túi hương trong tay, hương thơm thản nhiên vào lúc này đặc biệt làm cho người ta cảm thấy thoải mái, đó là mùi hương của Khiên Tâm Thảo, Hách Thiên Thần đã sớm quen thuộc, liếc mắt nhìn đối phương một cái, y mệ nâng lên, khi tiếp nhận thì cũng là lúc nắm lấy tay của Hách Cửu Tiêu.
Hách Thiên Thần sẽ không nói cảm tạ Hách Cửu Tiêu, cũng không hề tỏ vẻ bất luận điều gì trước mặt người khác, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt, một cái nắm tay thật nhẹ, thì Hách Cửu Tiêu đã hiểu rõ ý tứ của hắn. Khuôn mặt băng lãnh thoáng chốc trở nên nhu hòa, Hách Cửu Tiêu cũng không hề lên tiếng mà chỉ bước về phía trước.
Những người khác chỉ nhìn thấy chiếc túi hương được Đàn Y công tử tiếp nhận rồi thắt ở bên hông, một mùi hương cực nhẹ nhưng lại làm cho người ta phi thường thoải mái từ trên người hắn lan tỏa khắp xung quanh. Hoa Nam Ẩn có một chút hâm mộ nhìn túi hương kia, rồi thì thầm phía sau chiếc quạt của mình, “Sớm biết như vậy thì bảo Tiểu Trúc chia cho một chút phấn hương để mang đến đây.”
Hoa Nam Ẩn lại không biết túi hương này không phải do Tiểu Trúc phơi nắng Khiên Tâm Thảo rồi nghiền nát thành phấn. Đây cũng không phải là túi hương được đặt trong thư phòng ở Thiên Cơ Các, mà là do Hách Cửu Tiêu đã chuẩn bị từ rất lâu, đó là lúc hắn tặng Hách Thiên Thần cây Khiên Tâm Thảo, hắn ở trong Hách Cốc cũng để lại một cây. (ngất ngây)
Sau đó hắn tự tay phơi nắng, tự tay nghiền nát, tự tay đặt vào túi hương. Hắn và Hách Thiên Thần dây dưa cho tới bây giờ, nhưng đã quên giao cho Hách Thiên Thần, lần này lại phái người từ Hách Cốc mang theo.
Giờ khắc này nó được thắt trên thanh y, khi bước đi, ngẫu nhiên lại được một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy, đầu ngón tay dịu dàng mơn trớn. Bàn tay trắng nõn thon dài dưới y mệ màu thanh y, mạnh mẽ mà lại trầm ổn, nhưng trong động tác lại có một loại ôn nhu khó nói nên lời.
Hách Thiên Thần làm sao lại nhìn không ra chiếc túi này khác với túi hương đặt trong thư phòng của hắn.
Ánh mắt dao động, hắn nhìn bóng dáng đang ở ngay trước mặt hắn cách đó không xa, bỗng nhiên tiến lên vài bước, rồi kéo lại Hách Cửu Tiêu, trước mặt những người khác, hắn giữ chặt tay Hách Cửu Tiêu, không chịu buông ra, “Mặt đất quá tối, ta đi cùng với ngươi.”
Ngữ thanh của hắn rất trầm ổn, biểu tình lại vô cùng tự nhiên, người bên ngoài cho dù cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhưng người biết rõ nội tình thì lại trừng mắt nhìn hắn, mặt đất làm gì mà tối? Dưới chân bọn họ đều được bó đuốc chiếu sáng. Bất quá, nếu như Đàn Y công tử muốn tìm lý do thì người khác cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ, thậm chí lại cảm thấy chuyện này rất đương nhiên.
Cho nên Thương Hạc chưởng môn và Môn chủ Sa Bà Môn cũng không cảm thấy khó hiểu, bọn họ đang ngưng thần quan sát xung quanh. Trong sơn trang phân ra hai đường tả hữu, bọn họ đi qua phía sau đình viện, trải qua Đông đường, nơi này vốn phải được đặt ghế ngồi, nhưng đã sớm không còn, trướng mạn ở trên cao bị kéo xuống đất trở thành tổ chim, những loài bò sát và những con chuột phát ra những tiếng vang lắt nhắt. Dưới ánh sáng của bó đuốc, bọn chúng vội vàng tản ra khắp tứ phía.
“Một con chuột thật lớn a.” Lý đại nương vừa dứt lời thì một tiếng Sưu vang lên, một con chuột bị đóng đinh trên mặt đất, hắn vỗ vỗ tay, “Ta ghét nhất mấy con chuột”
Con chuột bị một cây tú hoa châm bình thường xuyên thấu, xuyên qua toàn bộ sọ não, thi thể chỉ thấy có một chút máu, Thương Hạc chưởng môn Lâm Túc gật đầu tán thưởng, “Tú công của Lý đại nương quả thực bất phàm.”
Ám khí phóng ra cần phải chú ý lực độ mạnh yếu, thời cơ, góc độ. Lý đại nương vừa ra tay, tuy rằng chỉ đối phó với một con chuột, nhưng ở đây đều là những người có ánh mắt vô cùng lão luyện, đều nhìn ra một chiêu đó không phải cao thủ nào cũng có thể làm được.
Lý đại nương đối với lời tán thưởng của Lâm Túc không hề lộ ra vẻ khoái trá, “Nơi này u ám tối tăm, ta nghĩ chúng ta nên nhanh chóng hướng vào bên trong, sớm tra xét để xem còn có Hồng Nhan hay không.”
“Đừng quên Hỏa Lôi Sơn Trang suy tàn như thế nào, mặc dù có, chỉ sợ cũng đã sớm bị thiêu rụi.” Già Diệp đại sư trên đầu không có tóc, mặc trang phục một nửa tăng y, chiếc đầu trơn bóng phản chiếu một chút ánh sáng trong đêm tối, thở dài một tiếng, “Chúng ta hôm nay bất quá là vì thế sự, còn thiên mệnh như thế nào thì cần phải xem vận phúc của võ lâm.”
Đám người đều biết rõ nguyên nhân Hỏa Lôi Sơn Trang bị suy tàn, lúc trước huy hoàng và vinh quang như thế nào, thì cũng không thể chịu nổi một trận hỏa hoạn thiêu hủy tất cả. Côn Tôn Nam Tinh nghiên cứu hỏa dược và ám khí đã nhiều năm, nhưng luôn luôn tính toán sai lầm, trước kia sai ít thì không kể, lần đó lại dẫn đến một trận đại hỏa, một lần thất bại làm cho Hỏa Lôi Sơn Trang chìm vào biển lửa, uy lực của hỏa dược đã thiêu sạch toàn bộ nơi đây.
“Công Tôn Nam Tinh vì Hỏa Lôi tiễn mà thành danh, lại cũng vì Hỏa Lôi tiễn mà tử nạn, chết bởi chính hỏa dược trong gia trang của mình, thật đúng là cách chết của một kẻ điên cuồng.” Hoa Nam Ẩn phe phẩy chiếc quạt để phủi đi khí bẩn ở trước mặt, hắn vừa đi vừa hỏi, “Lúc trước nghe đồn là có chuyện kỳ quái, có quỷ xuất hiện? Có ai đã từng gặp qua hay chưa?”
“Ta nghe đám tú nữ trong lúc thêu thùa có nói rằng, từ khi Hỏa Lôi Sơn Trang không còn người, nơi đây thường xuyên truyền ra tiếng khóc, có người kể lại năm đó Công Tôn Nam Tinh không bị chết cháy, mà là bị nổ nửa đầu, trở thành một kẻ bán nhân bán quỷ, đi giết mọi người….” Không biết một làn gió bỗng nhiên từ nơi nào thổi đến, bó đuốc bất thình lình bị dập tắt, Lý đại nương nói đến đây thì lập tức dừng lại, chỉ cảm thấy có một bóng đen xẹt qua trước mặt.
“Là ai?” Lui ra phía sau vài bước, mấy cây kim châm lấp loáng ánh sáng giữa những ngón tay của hắn.
“Là…..Ta…..” Một giọng nói yếu ớt lúc ẩn lúc hiện không biết từ nơi nào truyền đến, nhĩ lực hơi thoáng không tốt một chút thì sẽ bỏ qua, âm thanh đó giống như tiếng gió thổi qua khe hở mà vang lên.
Hỏa chiết được lấy ra, bó đuốc một lần nữa được thắp sáng, hết thảy trước mắt làm mọi người trở nên ngốc lăng, đồng thời dâng lên một cảm giác ớn lạnh cả người, nguyên lai là tất cả trướng mạn rách nát đều đã biến mất, chỉ còn một căn phòng trống rỗng cùng với dấu vết bị khói lửa thiêu đốt.
Từng mảng bụi màu đen bám đầy trên tường làm lộ ra dấu vết thập phần quỷ dị, ngọn lửa trên bó đuốc bừng cháy, chiếu sáng toàn bộ mặt đất, điều đáng kinh hãi chính là không còn bất luận thứ gì trên mặt đất, không có bò sát, thậm chí con chuột mà Lý đại nương đã phóng kim châm cũng biến mất.
Tựa như không có bất luận thứ gì. Hết thảy đều chưa hề phát sinh.
“Sao lại thế này? Chẳng lẽ lúc trước chúng ta đã nằm mơ?” Vân Khanh tiến vào, nàng chưa hề sợ bất cứ thứ gì, là côn trùng hay là lão thử cũng vậy, nữ tử nhìn thấy thì sẽ e ngại mà kêu lên sợ hãi, còn nàng thì lại không. Nhưng lúc này nàng cũng tránh không được mà sắc mặt hơi thoáng tái nhợt. (lão thử = con chuột)
Tới nơi này gặp quỷ. Đây là những lời mà Hách Thiên Thần đã nói, hiện tại không có ai lên tiếng, nhưng không ai nghĩ ra kẻ nào có thể chỉ trong nháy mắt thay đổi tất cả hiện trường? Trừ phi là quỷ thần.
Bàn tay của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu vẫn còn đan vào nhau, sắc mặt của Hách Thiên Thần rất bình tĩnh, chẳng qua chỉ hơi thoáng nghi hoặc và có một chút hứng thú, còn Hách Cửu Tiêu đương nhiên sẽ không tin có quỷ thần, dưới lớp y mệ, tay của hắn huých nhẹ vào Hách Thiên Thần, ánh mắt của hai người giao nhau, tầm mắt cùng nhìn xuống mặt đất.
“Hoa Nam Ẩn.” Đột nhiên nghe thấy ba chữ lạnh như băng, Hoa Nam Ẩn kinh ngạc một chút, mỗi lần Hách Cửu Tiêu gọi hắn luôn làm cho hắn mất hồn, xếp lại chiếc quạt, hắn nghi hoặc lên tiếng. Hắn nghĩ rằng Hách Cửu Tiêu rất ghét hắn, mỗi lần ánh mắt kia nhìn hắn đều giống như muốn giết người.
“Mặt đất.” Đối với người khác, nếu không có gì cần thiết thì Hách Cửu Tiêu rất kiệm lời, Hoa Nam Ẩn không hiểu lý do, hắn nhìn xuống mặt đất, rốt cục hiểu được ý tứ của hắn.
Trên mặt đất có một lớp bụi in dấu chân của bọn họ, ở dưới chân hắn cách đó không xa có một dấu vết kéo dài, đó là dấu vết gì? Hắn đang muốn ngồi xổm xuống để tra xét thì Lâm Túc bất thình lình hô to, “Người đâu? Người còn lại đâu?”
Đệ tử của Thương Hạc Môn nhìn khắp tứ phía, đem ngọn đuốc soi xung quanh, nhưng đều lắc đầu đáp lại. Không biết từ khi nào đã thiếu mất một người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...