Nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn sẽ bị hôn mê vì nóng, vì sao Huyết Ma Y vẫn chưa cứu tỉnh thiếu gia? Hắn cắn miệng nhìn cửa sổ.
Cửa sổ bị Hách Cửu Tiêu khép kín không một kẽ hở, cửa cái cũng đã sớm đóng lại, miệng mồm của tiểu Trúc hít đầy hơi thuốc, nuốt xuống một chút cũng cảm thấy trong cổ họng và ngay cả trong mắt cũng toàn là vị thuốc, kỳ quái chính là Huyết Ma Y đứng bên cạnh giường trúc mà thân thể lại khô ráo như không ở trong phòng, ngay cả mồ hôi cũng không có.
Hắn vẫn giống như mới vừa rồi khi đứng trước cỗ kiệu đỏ, đứng dưới ánh mặt trời, lạnh lùng thờ ơ như thể hút đi hết thảy nhiệt độ xung quanh.
Có một lực đạo nào đó đang di chuyển trên người, Hách Thiên Thần cảm thấy thân thể của mình rất đau, hắn mở mắt liền nhìn thấy trong màn sương mù là một đôi đồng tử dị thường chăm chú, không có bi cũng không có hỷ, lạnh lùng như muốn kết sương, hắn bị nhốt lại bên trong đôi mắt đóng băng đó, cổ họng nóng rát đau đớn, trên người thực mệt mỏi, nhìn xung quanh mình, hắn lập tức biết Hách Cửu Tiêu đang làm cái gì.
“Đa tạ.”
Giọng nói của hắn hơi khàn đặc, bàn tay của Hách Cửu Tiêu ấn trên ngực vẫn không đình chỉ, lại tiếp tục đi xuống, “Đây chính là ngươi tự đổi lấy.” Hách Thiên Thần không cần phải nói cảm tạ, sau khi cứu chữa thì hắn tự nhiên sẽ đòi ngân lượng chẩn bệnh từ Tần Chiến.
“Vẫn muốn cảm tạ, một lời hứa đổi lấy Huyết Ma Y cứu chữa hơn một trăm mạng người, giá trị không hẳn có thể tương đương.” Hách Thiên Thần cảm giác kim châm trên đỉnh đầu của hắn được rút ra, Huyết Ma Y thu tay về, “Cần ta động thủ chỉ có một người, những người khác….”
Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên dừng lại, có lẽ cảm thấy không cần nói thêm thì Hách Thiên Thần cũng đoán được, hay là hắn cũng không có hứng thú để nói. Bế người trên giường trúc đặt lên chiếc giường nằm bên kia, hắn không tắt củi lửa ở phía dưới, nước trong nồi vẫn sôi sùng sục, nếu không phải gian phòng đủ lớn thì lúc này e rằng không còn một chút không khí để thở, tất cả sẽ bị hương thảo dược cùng hơi nước tràn ngập lấp kín.
Hách Thiên Thần không hề nghi ngờ, thật sự cứu nhiều người như vậy thì nhất định Hách Cửu Tiêu sẽ đòi thù lao tương ứng, Huyết Ma Y chính là Huyết Ma Y, cho dù Hách Cửu Tiêu là huynh trưởng của hắn thì đó cũng chỉ là chuyện quá khứ, nay hắn ở Thiên Cơ các, Hách Cửu Tiêu ở Hách cốc – là nơi được mọi người gọi là Vu Y Nhất Huyết cốc, Các chủ Thiên Cơ các cùng Huyết Ma Y là hai người hoàn toàn không liên quan đến nhau.
Không rõ là thoải mái hay là thả lỏng, hắn thở hắt ra, nghe được một tiếng kêu sợ hãi, giương mắt nhìn lại, tiểu Trúc ở bên cửa sổ kinh hoàng nhìn nồi nước được nấu sôi, xem ra đang hướng hắn cầu cứu.
“Thiếu gia, hắn….hắn muốn ta đi vào nồi nước này….” Tiểu Trúc khóc ra nước mắt, lần này không phải vì lo lắng như lúc trước, cũng không phải khóc vì mừng rỡ khi thấy Hách Thiên Thần tỉnh lại, mà là bị dọa đến khóc thét.
Nồi nước rất lớn, tiểu Trúc còn nhỏ, muốn bỏ hắn vào cũng không quá miễn cưỡng.
“Đó là vì giải độc cho ngươi, vào đi.” Hách Thiên Thần tuy rằng mới được giải độc, trên người tràn đầy hơi nước ẩm ướt, khuôn mặt không còn lộ ra màu xám xanh, mặc dù còn một chút tái nhợt, nhưng uy nghi trong lời nói của hắn cũng chưa giảm đi nửa điểm. Đàn Y công tử thoạt nhìn rất tao nhã ôn hòa nhưng dù sao vẫn là Các chủ Thiên Cơ các, chỉ một cái liếc mắt có thể nhìn thấy dưới sự ấm áp trong đó còn tồn tại vô hạn thâm trầm mà người ngoài không thể biết rõ, tiểu Trúc không dám tiếp tục cầu cứu với hắn.
Nuốt ực một cái, bàn tay nắm chặt song cửa sổ của tiểu Trúc chậm rãi buông ra, Hách Cửu Tiêu lúc này đã ngồi sang một bên, tựa hồ hoàn toàn không để ý tiểu Trúc có chịu nghe lời hay không, hết thảy giống như không quan hệ đến hắn, tiểu Trúc đi đến bên cạnh nồi nước sôi, run giọng nói, “Thiếu gia, ta…..ta đi.” (o_o tội nghiệp thằng nhỏ bị trụng nước sôi, định luộc gà vặt lông hay sao)
Cửa sổ và cửa cái đều đã được mở ra, nhiệt độ trong phòng tiêu tán không ít, nhưng nồi nước vẫn toát ra hơi nóng có thể bỏng người, tiểu Trúc cắn chặt răng rồi nhắm mắt lại, sau đó từ từ bước vào nồi nước.
Oa oa, tiếng kêu thảm thiết vang lên trong phòng, bên ngoài cũng liên tục truyền đến những tiếng gào rú thất thanh. Băng Ngự ở đại sảnh, trông chừng những nồi nước đun dược, mỗi khi nước sôi thì lại đổ vào trong thùng tắm, trong thùng đều có người ngồi, một trăm người ở ngoài sân được xếp thành hàng, một đám co rút trong thùng tắm, bị nước sôi sùng sục đổ ập vào người. (cái này là luộc gà tập thể)
Các đại hiệp đã sớm mất đi phong độ, giờ khắc này chỉ còn chật vật, có ai giống như bọn họ lúc này, bị từng nồi nước sôi xối xuống ướt sũng, thậm chí ướt như chuột lột, người nào người nấy đều nhếch nhác, dù sao mọi người xung quang cũng thảm hại giống như nhau, cho nên bọn họ cũng không quá để ý.
Trước mắt tánh mạng quan trọng hơn.
Trúng độc tất nhiên không chỉ có đấng mày râu hào kiệt, còn có nữ hiệp. Trong chốn giang hồ, nam nữ ngồi cùng bàn cũng không quá kiêng dè, nhưng tình huống bị ướt đẫm cả người giống như lúc này vẫn có chút bất tiện, vì thế sự tồn tại của Lý đại nương cũng rất tế nhị. Hắn không muốn cùng các nam nhân khác ở cùng một chỗ bên ngoài sân, nữ tử đi hậu viện thì hắn lại không thể đi cùng, cho nên hắn liền một mình ở hành lang ngoài đình, ở cách hành lang có những nhánh hoa rũ xuống, Lý đại nương hưởng thụ tư vị ngâm mình trong nước sôi.
“Muốn chết sao! Đến tột cùng là cứu người hay giết người! Có phải muốn giết đại nương của ngươi hay không, nước thuốc này làm gì mà nóng như vậy, mùi vị khó nghe như thế, ai tới đổ nước, không được sang đây, chờ ta một chút…..” Tiếng kêu sợ hãi thất thanh lọt vào lỗ tai, những người nghe thấy lời này có thể khẳng định Lý đại nương cũng giống như bọn họ, không có việc gì.
Nước thuốc được tạo ra bởi các loại dược thảo, xem ra là sôi sùng sục nhưng thực tế không nóng đến mức đó, nhiệt độ cuồn cuộn tuy rằng cũng nóng bỏng người, nhưng chỉ khiến làn da trở nên đỏ ửng, vẫn chưa nóng đến mức chết bỏng, hơn nữa bọn họ đều là những người luyện võ, lực nhẫn nại vốn phải khác biệt với thường nhân, mặc dù nước thuốc khiến bọn họ vạn phần chật vật, nhưng không đến mức nhịn không nổi mà phải nhảy ra ngoài. (NXB lậu = thiếu Iốt)
“Đại nương, ngươi đừng kêu nữa, người khác còn tưởng đang giết lợn.” Có người chịu không nổi khi bị nước thuốc xối lên đầu, lại nghe thấy tiếng kêu gào ầm ĩ của Lý đại nương nên oán trách vài câu.
Giọng nói nhu hòa êm tai bán nam bán nữ lại vang lên, nhưng lần này lại là tức giận mắng chửi, “Ai dám nói tiếng của ta là giết lợn, tiếng của lợn có tốt nghe như ta hay sao? Là kẻ nào nói, chờ ta trong chốc lát sẽ cho hắn mấy châm, vá cái miệng hắn lại, xem còn dám nói hay không!”
“Lý đại nương không chỉ có công phu thêu thùa rất cao, hóa ra trình độ cự cãi cũng không kém.” Tiếng người cười nói, rõ ràng là vui đùa nhưng lại có loại cảm giác trầm ổn khiến người ta tỉnh ngộ, bóng dáng đang đi đến vẫn là một bộ thanh y nhưng kiểu dáng lại rõ ràng khác biệt so với lúc trước.
Thật ra có chút tương tự với người mặc một thân tử y ở phía sau. (tử y = áo tím)
Thanh y nhân đi đến, Đàn Y công tử giống như bước lên những búp sen nở rộ, trên người như có vân như có nguyệt, có phong lại có hoa. Xa một chút là Huyết Ma Y, cách nhau vài bước chân, nhưng tựa như đang ở một thiên địa khác, phủ kín huyết sắc đỏ rực, độc hoa diễm lệ yêu dã. Hai người một trước một sau bước đến, có lẽ bởi vì mặc cùng y phục tương tự nên có người cảm thấy Đàn Y công tử và Huyết Ma Y có vài phần giống nhau mà lại thân thiết.
Huyết Ma Y làm sao lại để người khác thân cận, Đàn Y công tử vì sao lại gần gũi với Huyết Ma Y mà mọi người ba chân bốn cẳng cũng tránh không kịp? Giống nhau lại càng không thể, chắc chắn là ảo giác, hai người đang bước ra rõ ràng ngay cả nói chuyện cũng không có, thì nói gì đến quan hệ thân thiết.
“Độc của công tử đã được giải?” Có người vui mừng hỏi.
“Đã giải.” Hách Thiên Thần tiêu sái bước đến, chậm rãi đáp lại, độc trên người của hắn mới được loại trừ, trải qua một trận nóng bức, dưới chân còn một chút mệt mỏi, dù sao cũng là thực tâm hủ cốt được xưng là loại độc khó giải.
Đàn Y công tử đã khỏi hẳn, nói cách khác độc của bọn họ cũng sẽ nhanh chóng được giải, mọi người vui mừng, an tâm, còn cảm thấy cao hứng. Lần này tuy gặp phải chuyện bất trắc nhưng lại gặp được Các chủ Thiên cơ các, rồi tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Huyết Ma. So với những người ở bên ngoài, hoặc không đi dự hỷ yến nên không bị trúng kịch độc, thì bọn họ hơi xui xẻo một chút, nhưng cũng không phải là không có thu hoạch.
Tần Chiến gả nữ nhi nên mở hỷ yến, một phòng tự nhiên không đủ, từ trong ra ngoài phân ra ba bốn gian phòng, bọn họ là khách quý được ngồi bên trong nên hứng mũi chịu sào trận này, coi như liên lụy vì cái tội nổi danh.
Hách Thiên Thần không nghĩ đến loại độc này chỉ dùng phương pháp đơn giản như vậy để loại trừ, thông qua nước sôi đem chất độc từ lỗ chân lông thoát ra ngoài, dược thảo tất nhiên cũng có tác dụng trợ giúp. Xem những người này ngâm mình trong nước lộ ra thần sắc nhẫn nại, mặc dù biết rằng chỉ là ngâm nước nhưng tư vị cũng không hề dễ chịu một chút nào, tựa như lúc hắn bị chưng ở trên giường trúc, do hôn mê nên hắn không biết, nhưng bây giờ trên lưng lại cảm giác đau rát cháy bỏng, từ trên xuống dưới của phần ngực và bụng đều lưu lại cảm giác có nội lực tác động.
Trên người của hắn đang mặc là y phục của Hách Cửu Tiêu, là từ bên trong cỗ kiệu màu đỏ lấy ra, người mang trang phục đến không phải là Băng Ngự, có lẽ là kiệu phu, người nọ có một loại hơi thở không giống như người sống, tựa hồ chỉ biết nghe lệnh làm việc.
“Công tử!” Tần Chiến thấy hắn vô sự, kích động hô to một tiếng, Các chủ Thiên Cơ các không có việc gì, mà giang hồ đồng đạo cũng không có người nào chết, cuối cùng hắn có thể công đạo với võ lâm, bằng không hắn không thể đảm đương nổi trách nhiệm lần này.
“Ân”, Hách Thiên Thần hơi gật đầu, cũng không bước đến gần.
Tần Chiến thân là trang chủ, cho dù trước mắt có chật vật hay bận rộn cũng không thể không quan tâm đến vị khách quý mà hắn thật vất vả mới mời được, “Độc trên người công tử mới được giải, không bằng ở lại trong gia trang nghỉ ngơi vài ngày, dù sao Thiên Cơ các cách nơi đây không xa, cũng chỉ một ngày đường xá, ngươi nghĩ thế nào?”
Tần Chiến cả người ướt đẫm ngâm mình trong nước thuốc, trên đỉnh đầu còn vướng vài loại thảo dược khi được xối nước lên người, hắn cũng không hề bận tâm, so với khách nhân mà hắn muốn lưu lại, một thân ướt đẫm chật vật như thế này căn bản không đáng là gì.
Hách Thiên Thần nhíu mắt không nói, cũng bởi vì Thiên Cơ các và Thập Toàn Trang cách nhau không xa nên hắn mới đến đây, trầm ngâm một lát, hắn hơi thoáng gật đầu, “Cũng được.”
Tần Chiến vừa nghe xong thì quên luôn bản thân mình đang ở trong thùng nước nóng rực, kêu quản gia một tiếng, không thấy người đến, lúc này mới nhớ hơn phân nửa người đều ngâm mình trong nước, tất cả hạ nhân còn có thể làm việc trong phủ đều được sử dụng triệt để, không còn người nào rảnh tay, Cửu Chuyển Trân Bảo lâu tất nhiên cũng có người trông coi, nhưng người ở nơi đó không thể dễ dàng rời đi, bên trong còn có bảo bối mà hắn phải xem trọng.
Suy nghĩ một chút, hắn lại nói với nam nhân ở cách đó một khoảng, “Huyết Ma Y, có thể lưu lại mấy ngày được hay không….” Nhìn sang mọi người ở xung quanh, Tần Chiến e sợ một khi Hách Cửu Tiêu rời đi thì sẽ khiến người ta rất bất an, độc vừa mới giải, chỉ sợ mọi người không thể hoàn toàn yên tâm thoải mái.
“Đương nhiên lão phu nhất định sẽ trả giá sòng phẳng số ngân lượng chẩn bệnh, ngươi còn muốn thứ gì thì có thể mở miệng, chỉ cần…..chỉ cần không phải một trong mười món bảo vật kia.” Thấy Hách Cửu Tiêu không mở miệng, hắn vội vàng bổ sung một câu.
Hách Cửu Tiêu đáp ứng, Hách Thiên Thần nhìn sang một cái, đương nhiên sẽ không nghĩ rằng Hách Cửu Tiêu là vì người đệ đệ thân sinh này mà lưu lại, Hách Cửu Tiêu ở lại thì hắn không có ý kiến, không ở lại thì hắn cũng không có ý kiến, hắn không phải chủ nhân nơi đây, Tần Chiến mới là người quyết định. (đệ đệ thân sinh = đệ đệ ruột)
Ngâm mình vào nước thuốc, nước sôi ngập đầu, một buổi hỷ yến lại kết thúc bằng tiếng thở dài và tiếng la hét thất thanh, độc của Tần gia tiểu thư cũng được giải, hôn sự không cần nhắc lại, tân lang đã chết, còn nói cái gì thành thân, may mà trước khi bái đường đã chết, bằng không Tần gia tiểu thư vừa xuất giá liền phải thủ tiết, nghĩ đến lời nói của nàng khi vén lên hỷ khăn, không ít người nhìn thấy Tần Chiến giữ lại Hách Thiên Thần thì trong lòng đều có vài phần suy nghĩ.
Ngày hôm sau, tiểu Trúc đang giúp Hách Thiên Thần cột tóc, gian phòng này là Tần Chiến đặc biệt sai người bố trí, tất cả đều là hoàn toàn mới, là tốt nhất, e sợ trêu chọc hắn không vui, mỗi một vật đều được Tần Chiến tỉ mỉ xét duyệt, không có bất cứ dấu tay chạm qua, khi kiểm tra hắn đặc biệt cẩn thận với điểm này.
“Vì sao thiếu gia muốn lưu lại? Là vì Huyết Ma Y hay sao?” Tiểu Trúc ngày thường hay nói nhiều, cũng không có tâm tư gì, nghĩ sao thì nói vậy. Hách Thiên Thần đang nhắm mắt, nghe như thế liền mở mắt ra, “Nga? Vì sao lại nghĩ như vậy?”
“Bởi vì thiếu gia dường như đối với hắn rất khác biệt, mà hắn đối với thiếu gia cũng bất đồng so với những người còn lại.”
“Khác biệt?” Hách Thiên Thần giật mình, chẳng lẽ bởi vì bọn họ dù sao cũng là huynh đệ? Cho dù hắn và Hách Cửu Tiêu không để ý đến mối quan hệ này nhưng huyết thống vẫn còn tồn tại, hắn tự nhận có thể buông tay nhưng vẫn khó tránh khỏi đã bị ảnh hưởng.
Chẳng lẽ Hách Cửu Tiêu cũng như thế.
“Ta lưu lại là có duyên cớ khác.” Hách Thiên Thần thản nhiên trả lời, rồi tiếp tục nhắm mắt, tiểu Trúc nhìn hắn, biết thiếu gia ắt hẳn đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhất định đã nhìn ra ở trong Thập Toàn Trang có cái gì mà hắn không biết, những người khác cũng không biết, chỉ duy nhất một mình thiếu gia nhìn ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...