.::Hựu Thị Nhất Niên Hoa Phi Tuyết-Đệ Nhất Chương::.
Hựu thị nhất niên hoa phi tuyết=Lại một năm hoa tuyết bay
Mùa xuân, bên trong Hách Cốc, mặt hồ vẫn âm u như trước, mọi người trong cốc đều có chức trách riêng, lại bắt đầu một ngày bận rộn.
"Dậy đi." Mặt trời đã lên cao, ở trong một gian phòng ngủ có người thức dậy mặc y phục, bên ngoài nội sam màu trắng là một bộ thanh y tao nhã, hắn thì thầm một câu với người bên cạnh, người nam nhân nằm bên cạnh hắn vẫn chưa chịu mở mắt, tựa hồ còn đang ngủ yên.
Chẳng lẽ đêm qua quá độ? Hắn nghiêng đầu nhìn lại, người nam nhân bên cạnh vẫn nhắm mắt, hô hấp đều đặn, đôi mắt băng hàn yêu dị tạm thời bị che lại, nhìn không thấy sự lạnh lùng vô tình trong đó, nếu lúc này có người nhìn thấy, e rằng tất cả mọi người đều bị khuôn mặt quá phận tuấn mỹ này hấp dẫn.
Chỉ cần Hách Cửu Tiêu không mở mắt ra, không có lớp băng hàn yêu tà lạnh lẽo thì nhất
định sẽ không có ai xưng hắn là Huyết Ma Y....
Tư tưởng mất tập trung, ngón tay của Hách Thiên Thần bất giác mơn trớn trên mặt đối phương, cảm giác được hô hấp hơi nóng của Hách Cửu Tiêu rơi vào lòng bàn tay.
Ánh mắt di chuyển trên mặt Hách Cửu Tiêu một lúc, hắn bật cười, bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn thu tay về, sợ đánh thức Hách Cửu Tiêu, động tác của hắn rất nhẹ, hai chân vừa đặt xuống đất thì bất thình lình bên thắt lưng trở nên căng thẳng, bị người nọ kéo ngã ra sau, "Không ngủ thêm một lát?"
Một cánh tay mạnh mẽ vờn quanh, hắn lại một lần nữa ngã xuống giường, Hách Cửu Tiêu vẫn không mở mắt, giọng nói trầm thấp hơi lộ ra vẻ lười nhác, thân thể xích lõa cọ sát vào y phục vẫn chưa mặc vào chỉnh tề của Hách Thiên Thần, phát lên vài tiếng sột soạt.
Đai lưng chưa được thắt ngay ngắn lại bị tháo ra, Hách Thiên Thần liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Mặt trời lên cao rồi."
Gió tháng tư lướt qua hàng dương liễu, những sợi bông hạ xuống như tuyết rơi, trong Hách Cốc cũng có nhiều cây dương liễu, cơ hồ làm cho người ta hoài nghi là đang vào mùa đông, Hách Thiên Thần ở đây đã là một tháng, dương liễu nơi này sinh trưởng rất tốt, tựa như thời điểm lúc trước hắn và Hách Cửu Tiêu vừa mới gặp nhau, bông liễu cũng bay lả tả.
"Nơi này không phải Thiên Cơ Các." Hai tay mò mẫm vào vạt ngoại bào rộng mở, Hách Cửu Tiêu kéo hắn hoàn toàn nằm lên giường, Hách Thiên Thần vốn định đẩy hắn ra, nhưng khóe mắt lại đảo đến hôn ấn trước ngực đối phương, nghĩ đến đêm qua thì nhất thời hoảng hốt, phục hồi tinh thần lại thì đã bị Hách Cửu Tiêu lật úp xuống giường rồi đặt dưới thân.
"Hách Cốc không có quy củ, ngươi không cần phải dậy sớm như vậy, không có ai đến đây." Liếm một vòng bên tai Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu kề sát sau lưng hắn, Hách Thiên Thần có thể cảm giác được nhiệt độ nóng rực và cứng rắn giữa hai chân, thoáng chốc hiểu được suy nghĩ của đối phương, hắn cất lên tiếng cười thâm trầm, "Ngươi muốn đòi lại?"
"Đương nhiên" Bàn tay của Hách Cửu Tiêu dao động trước ngực hắn, nhẹ nhàng cọ sát dưới hạ phúc, mặc dù Hách Thiên Thần vốn không có ý định như thế nhưng rốt cục vẫn bị Hách Cửu Tiêu khơi mào nhiệt độ trên người, "Sự vụ trong cốc đều xử lý tốt?"
"Cũng không gấp." Hách Thiên Thần tin tưởng câu trả lời của hắn, khi Hách Cửu Tiêu xử lý sự vụ thì luôn chuyên tâm, thỉnh thoảng lại si mê nghiên cứu vài chứng bệnh nào đó, thậm chí có khi còn thức trắng cả đêm.
Từ trên nhìn chăm chú xuống dưới, trong mắt thấp thoáng có một ngọn lửa mờ ảo, Hách Cửu Tiêu cúi đầu nhìn hắn, Hách Thiên Thần lướt mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, mới mặc vào y phục lại bị thoát hạ, thanh y phân tán, lộ ra lồng ngực rắn chắc che giấu ở bên dưới, bàn tay của Hách Cửu Tiêu mơn trớn trên đó, chậm rãi khơi mào phản ứng của người dưới thân.
"Lần này vẫn là ba tháng?" Ngón tay chậm rãi vuốt ve sờ soạng, Hách Cửu Tiêu thích nhìn bộ dáng dần dần mất đi khống chế của Hách Thiên Thần, đôi mắt trong veo thuần khiết sẽ bị che phủ bởi sương mù. Hơi hơi cau mày vì đau đớn và vui thích mà cắn răng chịu đựng, lúc này mồ hôi sẽ chảy xuống từ bên tóc mai của Hách Thiên Thần, làm thấm ướt mái tóc đen.
"Chẳng phải chúng ta đã sớm thương nghị rồi hay sao..." Nghiêng người nằm sấp trên giường, Hách Thiên Thần khẽ khép mắt lại, năm ngón tay nắm chặt đệm giường, bàn tay của Hách Cửu Tiêu dao động trên người hắn. Cảm giác này cũng không xa lạ, mặc dù không phải lần đầu tiên nhưng thân thể của hắn vẫn sẽ vì mỗi một động tác của Hách Cửu Tiêu mà sinh ra phản ứng, hô hấp trở nên dồn dập.
Từ khi sóng gió giang hồ được bình ổn, Thuận Đức Đế Sở Mục băng hà, nhị hoàng tử Sở Thanh Hàn kế vị đăng cơ, chớp mắt đã quá nửa năm, trong khoảng thời gian này, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đã hoàn toàn được nhận thức, Hách Cốc và Thiên Cơ Các vẫn như cũ, không có gì thay đổi, duy nhất thay đổi chính là bọn họ.
Hai người ước định cứ cách ba tháng thì đều tự đến chỗ của đối phương mà ở.
Đầu tiên là Hách Thiên Thần ở Hách Cốc, trong vòng ba tháng tất cả những sự vụ khẩn cấp sẽ được chuyển đến đây, nếu không có gì nghiêm trọng thì hắn sẽ gác sang một bên, yên tâm ở Hách Cốc nghỉ ngơi. Sau đó là Hách Cửu Tiêu sẽ đi theo Hách Thiên Thần cùng nhau đến Thiên Cơ Các, vì vậy không ít người cầu kiến ở Hách Cốc không được thì đều đi đến Thiên Cơ Các.
Nay toàn bộ võ lâm đều biết, nếu có chuyện gì trọng đại muốn tìm Huyết Ma Y hoặc Đàn
Y công tử thì phải tính toán ngày tháng kỹ lưỡng, nếu không sẽ đến lầm địa phương.
Ba tháng gần đây Hách Thiên Thần ở Hách Cốc, tiếp đó là Hách Cửu Tiêu đi Thiên Cơ Các.
"Ngô --" Một tiếng kêu rên, Hách Thiên Thần hít vào một hơi, động tác mang theo ý tứ xâm lược và công chiếm luôn làm tinh thần của hắn hỗn loạn, lúc này bản chất bá đạo chiếm đoạt của Hách Cửu Tiêu sẽ hiển lộ không sót một chút nào, áp chế thân thể của Hách Thiên Thần,
hơi tạm dừng một chút, sau đó lại tiếp tục mạnh mẽ tiến vào, đệm giường lõm xuống, y phục thoát hạ ở dưới thân hai người trở nên nhăn nhúm.
"Mới vài ngày mà của ngươi...." Mồ hôi toát ra trên mặt Hách Cửu Tiêu, ngón tay ấn xuống vài cái ở nơi giao hợp của hai người, vài ngày qua hắn chưa chạm vào Hách Thiên Thần.
Lời nói chưa dứt mang theo một hàm nghĩa khác, Hách Thiên Thần đương nhiên hiểu được, lại không biết chính mình nên có phản ứng gì đối với những lời này, chỉ có thể nghiến răng khiển trách, "Đừng lắm lời" Trong tiếng thở dốc, năm ngón tay siết chặt của hắn bị lòng bàn tay của Hách Cửu Tiêu bao lấy, mười ngón giao triền, có vài giọt mồ hôi dừng trên lưng hắn.
"Hảo, ta không nói nữa." Trước ngực của Hách Cửu Tiêu khẽ động, tiếng cười ngay tại bên tai Hách Thiên Thần, Hách Thiên Thần nghe nhịp tim đập của hai người như tiếng trống vỗ, khẽ thở hổn hển vài tiếng, "Quên đi, những lời này nói ra từ miệng của ngươi cũng thích hợp....Ân!"
Bỗng nhiên va chạm thật mạnh làm cho hắn rên nhẹ một tiếng, lời muốn nói vẫn chưa nói hết, thân thể bị mở rộng đang nghênh đón yêu cầu của Hách Cửu Tiêu, không thể tiếp tục mở miệng, người nam nhân đêm qua ở dưới thân hắn đang hồi báo tất cả cho hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...