“Hôm nay ta hướng ngươi cầu hôn lệnh muội, ngươi có đáp ứng???”
Một đôi mày nhỏ của Liên Cừ lập tức nhăn cùng một khối, ánh mắt u sầu, không có mở miệng.
Tần Vô Song phong khinh vân đạm nhìn Hiên Viên Liệt Thiên:
“Nhiếp chính vương.”
Hắn mở miệng kêu lên, Hiên Viên Liệt Thiên đem đường nhìn từ trên người Liên Cừ chuyển qua hắn:
“Chuyện gì???”
Tần Vô Song câu lên khóe môi:
“Chỉ cần biểu muội thích ngươi, nguyện ý gả cho ngươi, chúng ta tự nhiên sẽ không phản đối, nhưng nếu biểu muội có chút mảy may không thích, chúng ta đương nhiên sẽ không đồng ý.”
Ánh mắt Hiên Viên Liệt Thiên bỗng nhiên phát lạnh:
“Là chính nàng nói đến Tần gia rồi sẽ cho ta một cái công đạo, thế nhưng, đến nơi —-
Ngươi cũng thấy đấy, nàng trực tiếp ném ân nhân cứu mạng là ta đây đặt ở một bên, coi như là một người xa lạ...
Hay là, đi tới Tần gia, nàng một lòng chỉ muốn cùng ngươi tình chàng ý thiếp, đem tất cả mọi chuyện quên sạch!!!”
Ánh mắt Hiên Viên Liệt Thiên sắc bén, trong thần sắc mang theo ẩn nhẫn tức giận âm u, không lưu tình chút nào đem việc này nói ra.
Thần sắc Tần Vô Song chấn động, lập tức nhìn Vân Khuynh ở bên người, rất sợ y có một tia hiểu lầm.
Nét mặt Vân Khuynh như trước lộ ra dáng cười, buông tay Tần Vô Song, chậm rãi thong thả bước đến trước mặt Hiên Viên Liệt Thiên:
“Vương gia.”
Y dùng tiếng nói trong suốt dễ nghe nhẹ giọng kêu lên.
Hiên Viên Liệt Thiên nhìn về phía y, ánh mắt ngẩn ra, mềm xuống.
Niên thiếu trước mắt hắn, mắt sáng như sao, dung sắc tuyệt mỹ, làn da nõn nà, suy nhược như bồ liễu, đặc biệt là hai gò má nằm gọn trong áo choàng màu đen trên vai càng hiện ra tái nhợt, huống hồ khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo nụ cười ôn hòa, vào lúc này, giống như một khối hàn ngọc trong suốt sáng long lanh.
Mặc cho hắn là ai, mặc cho hắn tức giận đến thế nào, thấy niên thiếu như vậy, cũng sẽ tắt lửa.
“Ngươi là???”
Hiên Viên Liệt Thiên lấy lại tinh thần, trong đôi mắt mang theo một tia nghiền ngẫm, nếu như không phải đã nhận định Liên Phù trước, hắn nhất định phải có được niên thiếu này.
Bề ngoài niên thiếu rõ ràng nhu nhược đến mức có thể kích khởi ý muốn bảo hộ của hắn, thế nhưng ánh mắt của y lại kiên cường không thua bất kỳ ai.
Thực sự là mâu thuẫn, nhưng ngoài ý muốn lại hài hòa đến chói mắt.
Kỳ thực, ngoại trừ bóng ma và e ngại cảm tình dưới đáy lòng ra, Vân Khuynh cũng không coi là một người mềm yếu.
Y cong lên đôi môi đỏ mọng cười cười:
“Ta là thê tử của Tần Vô Song, Vân Khuynh... Cũng là ‘Biểu tẩu’ của Liên Phù.”
“Ách...”
Hiên Viên Liệt Thiên nhíu mày, trong lòng mừng thầm Liên Phù và Tần Vô Song đã không còn cơ hội.
Thân là người hoàng thất, bọn họ tương đối hiểu rõ người Tần gia, về người Tần gia suốt đời chỉ được thú một người thê tử, về các thế hệ Tần gia thâm tình, hắn là biết đến rất rõ ràng.
“Vân Khuynh... Như vậy, ngươi muốn nói cái gì.”
Vân Khuynh đem ánh mắt dời về phía Liên Cừ Liên Phù nói:
“Về chuyện vương gia cầu hôn, chưa nói đến biểu muội có thích ngươi hay không, có nguyện ý hay không, chỉ nói về bối phận... Dượng cô như trước khoẻ mạnh, ta nghĩ hôn sự của biểu muội, dù là biểu ca, hắn cũng không thể thay dượng cô làm chủ.”
Ánh mắt Hiên Viên Liệt Thiên lại bắt đầu chuyển lạnh:
“Ý của ngươi là???”
Vân Khuynh một điểm cũng không sợ hắn, không để ý nói:
“Đương nhiên là nhiếp chính vương tự mình đi cầu hôn với dượng cô, yêu cầu này, hẳn là không quá phận chứ???”
Đáy lòng Vân Khuynh nghĩ đến lời Tần Vô Song, Liên gia song thân, từ lâu đã không biết ẩn cư đến nơi nào, Hiên Viên Liệt Thiên chỉ riêng chuyện đi tìm bọn họ, xem chừng cũng rất khổ cực.
Đáng tiếc Hiên Viên Liệt Thiên chỉ biết Liên gia song thân tương đối thần bí khó tìm, lại không biết khó đến mức Liên Cừ và Liên Phù cũng không biết tung tích bọn họ.
“Được.”
Hiên Viên Liệt Thiên trầm tư nửa ngày, đáp ứng:
“Đây là chuyện phải, ta sẽ tìm được bọn họ, tự mình hướng bọn họ cầu hôn!”
Nếu như ngay cả hai người cũng tìm không được, hắn cũng uổng là nhiếp chính vương gian giảo một tay che trời của Huỳnh Quang.
Ngay lúc Vân Khuynh và Hiên Viên Liệt Thiên đàm thỏa, Liên Cừ lại đột nhiên mở miệng:
“Ta đáp ứng ngươi.”
Mọi người sửng sốt, Liên Phù kéo kéo ống tay áo Liên Cừ:
“Ca ca, ngươi nói cái gì vậy???”
Liên Cừ nhìn muội muội, trong đôi mắt kia mang theo không thể tin được, nhàn nhạt lặp lại:
“Ta nói, ta đáp ứng nhiếp chính vương cầu hôn.”
“Ca ca...”
“Biểu ca...”
Ngay cả Vân Khuynh và Hiên Viên Liệt Thiên đều kinh ngạc nhìn Liên Cừ.
Dĩ nhiên đáp ứng rồi??? Sao lại thế??? Tại vì sao???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...