Khuynh Tẫn Triền Miên

Vừa ra ‘Phù phong các’ một cổ khí lạnh liền tạt vào mặt.

Vân Khuynh rụt cổ, Tần Vô Song thấy y thật sự thấy lạnh, quay lại trong phòng, lại khoác lên cho y một chiếc áo choàng màu đen.

Dọc theo đường đi Tần Vô Song vẫn luôn cầm tay Vân Khuynh, nội lực không ngừng cuồn cuộn đi qua chỗ tay hai người nắm, chảy vào trong cơ thể Vân Khuynh, Vân Khuynh thoáng cái liền ấm từ tay đến thân thể, ấm đến ngực.

Lúc đến sảnh lớn, bên trong đã có không ít người.

Mà Liên Phù và Hiên Viên Liệt Thiên cũng đã đến được một thời gian.

Liên Phù suy nhược mỹ lệ khoác lên áo choàng lông xù, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, chôn trong lông tơ màu trắng mềm mại càng hiển hiện thánh khiết mỹ lệ.

Hiên Viên Liệt Thiên một thân khí phách, tự ngồi ở một bên châm trà, thần sắc tự nhiên cùng Tần Vô Phong xã giao.

Liên Cừ luôn luôn không thích xuất hiện cũng có mặt, Liên Phù đang ở trước mặt Liên Cừ nói gì đó.

Tần Vô Hạ và Bạch Khuynh Vận trò chuyện, Tần Vô Hạ đang cùng Bạch Khuynh Vận nói chuyện của Liên Phù, dù sao Liên Phù là muội muội Liên Cừ, cho nên Bạch Khuynh Vận mới cảm thấy hứng thú.

Mấy người này, đến khi Tần Vô Song kéo tay Vân Khuynh xuất hiện, đều giật mình.

Tần Vô Phong chăm chú nhìn chằm chằm Vân Khuynh, hắn đã lâu không nhìn thấy Vân Khuynh.

Vân Khuynh hiện tại còn hơn lúc vừa mới vào Tần phủ, tự tại rất nhiều, bình yên và hạnh phúc trên khuôn mặt vừa xem là hiểu ngay.

Liên Phù còn lại là ngơ ngác nhìn Tần Vô Song, trong mắt của nàng căn bản không có Vân Khuynh, chỉ có Tần Vô Song...

Không, nói đúng hơn, giờ khắc này trong lòng nàng không có bất cứ ai, mấy ngày liền đều không có, chỉ trừ khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Vô Song mà thôi.


Điều này khiến cho đôi mắt Hiên Viên Liệt Thiên vẫn quan sát đến Liên Phù trong nháy mắt lạnh xuống.

“Vô Song biểu ca...”

Liên Phù nhìn Tần Vô Song, trong đôi mắt hắc bạch phân minh dần dần tràn ngập hơi nước, trong thanh âm của nàng bao hàm  tình tự vô hạn muốn nói hết.

“Phù nhi, ngươi đã trở về...”

Tần Vô Song cũng mỉm cười đáp lại.

Tần Vô Song vừa dứt lời, Liên Phù liền như con bướm trắng, nhanh nhẹn bay về phía Tần Vô Song, nhào vào trong lòng hắn.

Bởi lực đạo của nàng quá lớn, Tần Vô Song để đỡ nàng, liền buông lỏng tay Vân Khuynh.

Vân Khuynh không tự chủ được mà lui về phía sau một bước, đánh giá cẩn thận vị biểu muội này của Tần Vô Song.

Nàng là một người nữ tử sở sở động nhân.

Mảnh khảnh yên mi, đôi mắt mỹ lệ ẩn tình, mũi ngọc trắng noản, môi anh đào hồng nộn.

Thân thể nàng mảnh khảnh, khiến bất luận nam nhân nào nhìn thấy nàng, đều muốn đem nàng ôm trọn trong lòng mà che chở.

Mà lúc này, nàng ở trong vòng tay của Tần Vô Song, là bức tranh mỹ lệ đến cỡ nào.

Trai tài gái sắc, nam cao to anh vĩ, nữ nhỏ nhắn xinh đẹp, thực sự là xứng đến thiên y vô phùng. ( áo tiên không thấy vết chỉ khâu)

Vân Khuynh cảm thán xong liền câu lên khóe môi, đáng tiếc, Vô Song là của y.

Tần Vô Hạ và Tần Vô Phong sớm đã biết cảm tình của Liên Phù đối với Tần Vô Song, trước đây bọn họ không quản, nhưng hiện tại, bọn họ không hy vọng bởi vì Liên Phù mà xúc phạm Vân Khuynh.

“Biểu muội.”

Tần Vô Phong dùng thanh âm lạnh lùng kêu lên, trong lời nói của hắn mang theo một chút nội lực, Liên Phù chấn động, lấy lại tinh thần, từ trong lòng Tần Vô Song thối lui một bước.

Lúc này nàng mới cảm giác được một ánh mắt âm lãnh tà tứ đâm vào người, hơi ngẩng đầu nhìn lại, là Hiên Viên Liệt Thiên!!!

Nghĩ lại tính tình Hiên Viên Liệt Thiên, nàng hung hăng rùng mình một cái, không tự chủ được lại lui thêm một bước.

Tần Vô Song vẫn như trước mang theo tiếu ý, giọng nói thân thiết:

“Phù nhi hiện tại thế nào??? Ngươi lần trước mất tích khiến chúng ta bị dọa sợ.”

Liên Phù nhìn hắn cong lên môi đỏ mọng:

“Ta không sao, nhiếp chính vương Hiên Viên công tử hắn đúng lúc đã cứu ta...”


Hiên Viên công tử??? Đôi môi của Hiên Viên Liệt Thiên vểnh lên một độ cung không vui.

Ánh mắt Tần Vô Song dời về phía Hiên Viên Liệt Thiên:

“Như vậy, Vô Song ở đây liền tạ ơn vương gia.”

Hiên Viên Liệt Thiên cười lạnh nói:

“Nữ nhân ta coi trọng, tự nhiên là phải tự tay bảo vệ tốt.”

Lời này vừa nói ra, trong sảnh nhất thời yên tĩnh lại.

Sắc mặt Liên Phù trở nên trắng, đôi mắt đẹp chậm rãi chuyển hồng:

“Ngươi... Ngươi không nên nói lung tung!!!”

Nói, nàng còn cẩn cẩn dực dực nhìn Tần Vô Song, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Vô Song hiện lên một tia kinh ngạc:

“Dĩ nhiên là như vậy sao...”

“Không... Vô Song biểu ca, đó là ý của hắn thôi, ta không có... Ta không có...”

“Phù nhi.”

Liên Cừ ôn hòa kêu tên muội muội:

“Qua đây.”

“Ca ca...”

Liên Phù cắn cắn môi, lại nhìn Tần Vô Song, chậm rãi hướng đến chỗ Liên Cừ.


Tình huống như vậy, Vân Khuynh còn nhìn không ra cái gì, vậy y cũng uổng làm người xuyên qua.

Y nhìn Tần Vô Song, tiến lên một bước, cầm tay hắn, hung hăng véo hai cái.

Tần Vô Song đột nhiên bị tập kích, thở hốc vì kinh ngạc, cuối cùng nhịn xuống tiếng kêu bên mép.

Trên mặt tuyệt mỹ của Vân Khuynh như trước mang theo dáng cười dịu dàng, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Chờ Liên Phù trở lại bên người Liên Cừ, con ngươi như nước của Liên Cừ, lẳng lặng chăm chú nhìn Hiên Viên Liệt Thiên:

“Liên Cừ rất cảm tạ nhiếp chính vương cứu xá muội, xá muội tính tình ngốc nghếch, có chỗ nào đắc tội, còn mời nhiếp chính vương thông cảm nhiều hơn...

Mặt khác, vương gia hẳn là rõ ràng danh dự nữ nhi gia có bao nhiêu trọng yếu, mời lúc vương gia nói, chú ý một điểm đúng mực.”

Nhiếp chính vương Hiên Viên Liệt Thiên híp lại con mắt, thờ ơ nói:

“Thiên Cơ đảo chủ Liên Cừ???”

Liên Cừ chắp tay:

“Đúng vậy.”

Khóe miệng Hiên Viên Liệt Thiên kéo ra nhất mạt tà cười:

“Hôm nay ta hướng ngươi cầu hôn lệnh muội, ngươi có đáp ứng???”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui