Long Khiêm ở trên đường đã bắt kịp mấy người Vân Khuynh, chỉ là vẫn ẩn từ một nơi bí mật gần đó mà thôi.
Mục đích chủ yếu Vân Khuynh đến kinh thành chính là vì đón Hồng Châu về bên người, tự nhiên sẽ không bởi vì một chút nho nhỏ trở ngại mà buông tay.
Sau khi được Vân Hoán nhắc nhở, Vân Khuynh mới nhớ ra Hiên Viên Bất Kinh là Huỳnh Quang đại hoàng tử, bởi vậy bọn họ liền dự định nhờ Hiên Viên Bất Kinh hỗ trợ thử một lần.
Bọn họ và Hiên Viên Bất Kinh ước định ba ngày sau gặp lại, bởi vậy Vân Khuynh mấy người nhất thời cũng nhàn rỗi không có việc gì.
Lúc rảnh rỗi, Vân Khuynh đã nghĩ muốn đi xem thành thị y đã từng sống ở đây vài chục năm rốt cuộc là bộ dáng gì.
Như vậy, Vân Khuynh, Vân Hoán, Long Liễm lại cải trang ra cửa.
Trái ngược với Vân Khuynh mấy người ung dung an nhàn, Hiên Viên Bất Kinh lại không được thoải mái.
Hiên Viên Bất Kinh theo sau Hiên Viên Liệt Thiên, càng tới gần tẩm cung hoàng đế Huỳnh Quang, tâm Hiên Viên Bất Kinh lại càng thu chặt, hắn có phải là trở về quá đột nhiên không???
Vài chục năm, vào đêm hôm đó rời khỏi hoàng cung, hắn mang theo trường kiếm, đi ám sát phụ hoàng hắn, lúc sau thất bại, chật vật gào khóc trong mưa đêm nói hận hắn sau đó kiên quyết rời đi...
Cảm tình cường liệt như vậy, theo thời gian trôi qua đã trở nên phai nhạt.
Thế nhưng vết thương trong lòng hắn vẫn vĩnh viễn không thể xóa đi.
Hắn hiện tại thực sự có thể bình yên đối mặt với Huỳnh Quang hoàng đế, có thể bình tĩnh hỏi hắn chuyện này sao???
Đáy lòng Hiên Viên Bất Kinh cay đắng vạn phần, thế nhưng hiện tại đã không cho phép hắn lùi bước.
Đi tới trước tẩm cung, Hiên Viên Liệt Thiên đột nhiên dừng lại cước bộ, quay đầu lại nhìn về phía Hiên Viên Bất Kinh:
“Bất Kinh, tuy rằng ta không biết năm xưa ngươi vì sao hận phụ hoàng của ngươi như vậy...
Thế nhưng, những năm gần đây, phụ hoàng ngươi vẫn rất hối hận, cũng rất nhớ ngươi, hắn hiện tại thân thể thật không tốt, ta mong muốn...
Ngươi có thể buông tha chuyện cũ, tận tâm tận lực quan tâm hắn, không nên làm trái hắn...”
Hiên Viên Liệt Thiên không phải là loại người cẩn thận tỉ mỉ quan tâm người khác đến như vậy, nhưng hiện tại Huỳnh Quang đế vương, là thân nhân duy nhất là hắn thừa nhận.
Hắn thật tâm quan tâm ca ca của mình, cho nên hắn mong muốn ca ca có thể vui vẻ.
Hiên Viên Bất Kinh gục đầu xuống, lặng lẽ không nói gì.
Kỳ thực, hiện tại nhìn thấy Huỳnh Quang đế vương, hắn sẽ có tâm tình thế nào, tình tự thế nào chính hắn cũng không biết.
Hơi hơi nắm tay, Hiên Viên Bất Kinh thở dài một tiếng, mặc kệ thế nào, hắn hẳn là đã không giống năm xưa xung động lỗ mãng đúng không.
“Tiểu hoàng thúc, ta sẽ chú ý.”
Hiên Viên Bất Kinh thấy Hiên Viên Liệt Thiên vẫn đứng chờ đáp án của hắn, không khỏi mím mím môi, nói như vậy.
Hiên Viên Liệt Thiên thoả mãn gật đầu, đi ở phía trước, thái giám tổng quản Lý Đức Hải canh giữ ở ngoài tẩm cung vừa thấy Hiên Viên Liệt Thiên liền muốn hành lễ.
Hiên Viên Liệt Thiên khoát tay áo, ý bảo hắn không nên quấy rối hoàng đế Huỳnh Quang ở bên trong.
Đi theo bên người Huỳnh Quang hoàng đế nhiều năm Lý Đức Hải lập tức im lặng, một lần nữa đứng ở tại chỗ mở cửa cho Hiên Viên Liệt Thiên đi vào.
Thấy Hiên Viên Bất Kinh, Lý Đức Hải có chút nghi hoặc, thế nhưng ở trong lòng hắn, nếu là người nhiếp chính vương mang đến, như vậy liền nhất định không thành vấn đề.
Hiên Viên Bất Kinh cúi đầu, theo Hiên Viên Liệt Thiên đi vào nội thất, đến cửa nội thất, Hiên Viên Liệt Thiên lại dừng lại, nhẹ giọng nói với Hiên Viên Bất Kinh: “Vào trong nói chuyện với phụ hoàng đi, hoàng thúc chờ các ngươi ở bên ngoài.”
Nói xong không đợi Hiên Viên Bất Kinh phản ứng, liền đem Hiên Viên Bất Kinh đẩy vào, sau đó đóng cửa lại.
Phía sau cánh cửa, Hiên Viên Liệt Thiên cúi đầu cười khẽ hai tiếng, hình dạng hoang mang rối loạn mờ mịt vừa rồi của Hiên Viên Bất Kinh thực sự là thú vị...
Hiên Viên Bất Kinh như vậy, thấy phụ hoàng hiện tại của hắn, nhất định sẽ không đành lòng chọc hắn tức giận.
Nghĩ đến thân thể hiện tại của Huỳnh Quang hoàng đế, Hiên Viên Liệt Thiên không khỏi nhăn mày thở dài.
Bên trong quá mờ, cho nên ban ngày cũng điểm đèn dầu.
Huỳnh Quang hoàng đế đích thật là một vị hoàng đế tốt cúc cung tận tụy, cho dù hiện tại dưới tình huống trọng bệnh, hắn vẫn lật xem tấu chương, tuy rằng là dựa trên giường, thế nhưng vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc.
Hiên Viên Bất Kinh bị Hiên Viên Liệt Thiên đẩy mạnh ngây người một lúc, theo phản xạ đã muốn quay đầu rời đi, vừa quay lại nhìn thấy cửa đóng, hắn liền dừng một chút, chỉ phải giấu đi tâm tư chậm rãi đi vào trong phòng.
Huỳnh Quang hoàng đế không có ngẩng đầu, hắn biết, toàn bộ Huỳnh Quang có thể không cần thông báo, cứ như vậy không kiêng nể gì tiến nhập tẩm cung của hắn, chỉ có một người, chính là đệ đệ nhiếp chính vương Hiên Viên Liệt Thiên của hắn.
“Thiên nhi, ngồi đi.”
Ánh mắt Huỳnh Quang hoàng đế vẫn đang kết dính trên tấu chương: “Đây là tấu chương gần đây Vũ nhi xử lý, trật tự rõ ràng xử lý cũng tốt, thế nhưng vẫn còn một chút phải khiển trách, hắn ra tay có chút nhẹ... Kỳ thực, để Vũ nhi ngồi lên vị trí này cũng tốt...”
Hiên Viên Bất Kinh nghe Huỳnh Quang hoàng đế khích lệ thái tử hiện tại, ngũ hoàng tử Hiên Viên Trần Vũ trong lòng không vui cũng chẳng buồn, chỉ là ánh mắt dừng ở trên người tuổi tác rõ rệt ở trên giường kia.
Sợi tóc màu mực của hắn có một chút đã nhuộm trắng phong sương, hắn như trước không giống một người hoàng đế tràn ngập khí phách bên ngoài, mà nhìn càng giống một người tiên sinh dạy học lịch sự nho nhã, thế nhưng hắn lại đích xác mang theo tôn quý khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng.
Người này chính là phụ hoàng hắn, Huỳnh Quang hoàng đế, một người nam nhân khiến hắn hâm mộ rồi lại oán hận.
Huỳnh Quang hoàng đế không nghe thấy tiếng Hiên Viên Liệt Thiên, không khỏi có chút kỳ quái, phải biết rằng Hiên Viên Liệt Thiên chưa bao giờ coi hắn như hoàng đế, chỉ coi hắn là ca ca, ở trước mặt hắn cho tới bây giờ có cái gì thì nói cái đó, ngày hôm nay thế nào lại trầm mặc như vậy.
Mang theo nghi hoặc, Huỳnh Quang hoàng đế ngẩng đầu.
Hiên Viên Bất Kinh lúc này đang nhìn chằm chằm vào Huỳnh Quang hoàng đế, Huỳnh Quang hoàng đế giương mắt, liền thấy một người thanh niên tuấn mỹ lam sam đứng ở trước giường của hắn, trên khuôn mặt của thanh niên tuấn mỹ mang theo mê man, chỉ chuyên chú nhìn chăm chăm vào hắn.
Chờ đến lúc hắn ngẩng đầu trông thấy thanh niên kia, thanh niên lại giống như bị kinh hách, lập tức dời đi ánh mắt mím môi không nói.
Bàn tay Huỳnh Quang hoàng đế run lên, tấu chương trên tay rớt xuống phía dưới.
Hắn đỡ giường chống lên thân thể, không thể tin tưởng nhìn thanh niên tuấn mỹ kia: “Bất Kinh??? Bất Kinh ngươi đã trở về, ngươi... Ngươi tha thứ cho phụ hoàng rồi sao???”
Hiên Viên Bất Kinh trầm mặc không nói, ngồi xổm xuống thân thể, nhặt lên tấu chương đưa tới trong tay hoàng đế Huỳnh Quang.
“Ta lần này trở về, chỉ là muốn hỏi rõ một việc.”
“Nhưng...”
Huỳnh Quang hoàng đế bức thiết nhìn Hiên Viên Bất Kinh: “Phụ hoàng muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ngươi...”
“Không...”
Hiên Viên Bất Kinh theo phản xạ phản đối: “Không có khả năng, ngươi biết ta luôn luôn thích tự do, huống hồ, ngươi nghĩ, người như ta, thân thể như vậy có thể làm hoàng đế sao???”
Nói xong lời cuối cùng dáng cười của Hiên Viên Bất Kinh trở nên tái nhợt không gì sánh được, ánh mắt chậm rãi nhiễm lên ngọn lửa phẫn nộ không bình tĩnh:
“Hiên Viên Ly Thiên, ngươi vừa rồi không phải rất thoả mãn ngũ hoàng tử của ngươi hay sao, cần gì phải giả mù sa mưa nói muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta???
Ngươi không phải đem giang sơn của ngươi, Huỳnh Quang của ngươi đều coi trọng hơn bất cứ thứ gì sao???
Lẽ nào ngươi không sợ ta sẽ trả thù, cố ý hủy đi Huỳnh Quang của ngươi giang sơn của ngươi???”
Huỳnh Quang hoàng đế chẳng thèm để ý Hiên Viên Bất Kinh thẳng hô tên của hắn, mà là vẻ mặt kiêu ngạo lắc đầu:
“Không, hài nhi Bất Kinh của ta, là một người chính trực thiện lương, hắn sẽ không trả thù, sẽ không dùng toàn bộ Huỳnh Quang lấp đi phẫn hận của hắn.
Bất Kinh, từ khi ngươi rời khỏi hoàng cung, phụ hoàng vẫn luôn phái người đi theo ngươi, hành động mấy năm nay của ngươi, phụ hoàng đều nhìn trong mắt...
Nếu không Bất Kinh cho rằng phụ hoàng sao có thể chuẩn xác không gì sánh được đem thánh chỉ đưa đến tay ngươi như vậy, nếu không phụ hoàng sao bỏ được để ngươi năm xưa chỉ có chín tuổi rời đi???”
“Ngươi... Ngươi phái người theo dõi giám thị ta???”
Hiên Viên Bất Kinh chỉ cảm thấy mình không thể tỉnh táo, nhìn thấy người này hắn liền nhớ tới một màn vũ tiễn bay khắp bầu trời, cùng với mẫu thân bị trúng mấy mũi tên từ trên tường cao hoàng cung rơi xuống...
Khi đó, trong bụng mẫu thân hắn, thậm chí, còn có đệ đệ của hắn...
Huỳnh Quang hoàng đế... Hiên Viên Ly Thiên, sao hắn lại bỏ được, hắn làm thế nào, làm thế nào có thể nhẫn tâm như thế???
Đó không phải là người hắn yêu sao, trong bụng người nọ không phải là hài tử của hắn sao, vì sao hắn có thể để toàn bộ thị vệ trong hoàng cung, toàn bộ bắn tên lên người nọ???
Nhớ tới chuyện cũ, Hiên Viên Bất Kinh đau lòng khó có thể hô hấp, không khỏi có chút càng thêm hận Huỳnh Quang hoàng đế.
Hắn cho rằng thời gian đã đem thù hận hòa tan, nhưng hôm nay nhớ tới, lại như trước cường liệt như vậy.
“Không, Bất Kinh, phụ hoàng chỉ là quan tâm ngươi. Sợ ngươi ở bên ngoài sẽ bị người ức hiếp... Khụ khụ khụ... Ta...”
Nói, lồng ngực Huỳnh Quang hoàng đế phập phồng không ngớt, lớn tiếng ho khan.
Huỳnh Quang hoàng đế lập tức từ dưới gối đầu rút ra một cái khăn tay, che ở khóe miệng kịch liệt ho khan.
“Ngươi quan tâm ta... Ngươi quan tâm ta mà ngươi ở ngay trước mặt ta, không để ý ta cầu xin giết chết mẫu thân đang hoài thai đệ đệ của ta???”
Chuyện xưa nhắc lại, đau nhức trong lòng Huỳnh Quang hoàng đế tuyệt đối nhiều hơn Hiên Viên Bất Kinh nhiều.
Dù sao, hắn lỡ tay giết chết, là người hắn yêu nhất kiếp này, cùng với cốt nhục của hắn.
Trong lòng bi thống, toàn bộ kinh hỉ vì gặp được Hiên Viên Bất Kinh đều rút đi, chỉ để lại đau thương chậm rãi và thống khổ, Huỳnh Quang hoàng đế trong miệng tanh ngọt, bố khăn màu trắng lần thứ hai bị máu tràn ra trong miệng hắn nhuộm đỏ.
“Xin... Xin lỗi...”
Người hắn yêu, cùng với hài nhi hẳn là đứng hàng thứ đệ thất của hắn, vào lúc chưa được sinh ra đã vì sai lầm của hắn mà chết...
Kiếp này hắn hổ thẹn nhất, chính là với Hiên Viên Bất Kinh và hai người kia, nhưng hai người kia đều đã chết, chỉ có Hiên Viên Bất Kinh còn sống, chỉ có Hiên Viên Bất Kinh sống tốt, tốt gấp nhiều lần mới có thể bình phục một chút áy náy trong lòng hắn.
Cho nên Hiên Viên Bất Kinh muốn tự do hắn liền cho hắn, bởi vì lo lắng, hắn còn từ một nơi bí mật phái ám vệ lợi hại nhất bên người âm thầm bảo hộ Hiên Viên Bất Kinh.
Biết Hiên Viên Bất Kinh hận hắn không muốn gặp hắn, hắn cũng liền chịu đựng nhớ thương mà không triệu kiến hắn.
Mãi cho đến khi hắn sắp chết, mới đem Hiên Viên Bất Kinh triệu hồi về được, muốn đem vị trí hắn cho rằng là tốt nhất, tôn quý nhất trên đời này đưa cho Hiên Viên Bất Kinh...
Chỉ có Hiên Viên Bất Kinh sống tốt hắn mới có thể chuộc tội, hắn đã nỗ lực tận cùng đối tốt với Hiên Viên Bất Kinh, thế nhưng, Hiên Viên Bất Kinh, vẫn như trước, không chịu tha thứ cho hắn...
Huỳnh Quang hoàng đế trong lòng bi thống cùng với ho khan hai tầng giáp công, trước mắt tối sầm lại, ngất đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...