Khuynh Tẫn Triền Miên

Ở phía sau Phù Vân sơn trang, có một ngọn núi, tên là núi Vô Danh.

Một khoảng thời gian trước, chẳng biết từ lúc nào nơi này đột nhiên xuất hiện một lời đồn.

Lời đồn xuất hiện từ nhiều năm trước, vị võ lâm minh chủ đầu tiên Trạm Thiên Y ẩn cư ở núi Vô Danh, đồng thời đem tuyệt thế bảo kiếm ‘Xích Huyết Kiếm’ của mình cùng kiếm phổ ‘Kình Thiên kiếm phổ’ giấu trong núi Vô Danh.

Vì vậy núi Vô Danh, ngọn núi trước đây thực sự yên lặng vô danh này, trong nháy mắt biến thành miếng bánh thơm ngon trong mắt người giang hồ ở các quốc gia.

Đủ loại nhân sĩ các quốc gia đều chạy tới Phù Vân sơn trang của Huỳnh Quang, đánh chủ ý lên thanh tuyệt thế bảo kiếm ‘Xích Huyết Kiếm’ và ‘Kình Thiên kiếm phổ’.

Khi càng ngày càng nhiều giang hồ nhân sĩ tập hợp đến phụ cận Phù Vân sơn trang, tình huống an toàn của Phù Vân sơn trang ngày càng sa sút, mặt ngoài là gió êm sóng lặng, nhưng thực tế lại chịu ám sát không ngừng, tràn ngập nguy cơ.

Tần Vô Hạ một chút cũng không quanh co lòng vòng, sau khi hắn đến Phù Vân sơn trang, chuyện thứ nhất đó là hỏi Phù Vân sơn trang trang chủ ‘Xích Huyết Kiếm’ có thật ở núi Vô Danh hay không.

Tần Vô Hạ một người giang hồ nhân sĩ vô danh, Thủy Mộng Lan tự nhiên là chẳng thèm để ý, Tần Vô Hạ nói vài lời với hắn, liền trực tiếp lấy ra lệnh bài ‘Ám hoàng’.

Lúc ấy Thủy Mộng Lan mới nghiêm túc đối đãi Tần Vô Hạ.

Thế nhưng ở trong lòng Thủy Mộng Lan, hắn cho rằng Tần Vô Hạ là nhi tử hoặc là đồ đệ của ‘Ám hoàng’, chưa bao giờ nghĩ tới bản thân Tần Vô Hạ chính là một trong ‘Ám hoàng’.

Đến khi biết Tần Vô Hạ là vị ‘Ám hoàng’ trong truyền thuyết thần bí không gì sánh được, thái độ của Thủy Mộng Lan chuyển ngoặt 180 độ, trực tiếp đem Tần Vô Hạ tôn sùng làm thượng khách.

Hắn cũng nói thẳng, ở núi Vô Danh đích xác có một thanh tuyệt thế hảo kiếm sắp hiện thế, thế nhưng hắn cũng không xác định đó có phải là Xích Huyết Kiếm không.

Tần Vô Hạ nghe xong, biểu tình nét mặt vẫn chưa vì tuyệt thế hảo kiếm tồn tại mà nhấc lên nửa điểm gợn sóng, chỉ là hơi hơi suy ngẫm.

Để duy trì trật tự giang hồ, tránh cho càng nhiều ám sát, và càng nhiều người tử vong, cũng để bảo đảm thanh tuyệt thế hảo kiếm kia không rơi vào tay võ lâm nhân sĩ bên ngoài Huỳnh Quang, Tần Vô Hạ phải xử lý việc này thật thỏa đáng.

Chuyện thứ nhất, đương nhiên là cần Phù Vân sơn trang trang chủ phối hợp.

“Trang chủ liệu có ý với thanh tuyệt thế hảo kiếm đó?”


Tần Vô Hạ ngồi ngay ngắn trên chủ vị, trên người hắn tản ra uy áp nặng nề, áo choàng xanh đen càng khiến cho hắn càng thêm ngạo nghễ, Thủy Mộng Lan thực sự không dám nhìn thẳng: “Phù Vân sơn trang lấy kiếm lập trang, nếu có thể có, tự nhiên là tốt.”

Nghe xong đáp án của hắn, Tần Vô Hạ liền biết tâm ý của hắn.

Tần Vô Hạ gật đầu: “Xem ra, trang chủ cũng là muốn phân một phần canh, thế nhưng... Trang chủ nên nhớ, phàm là thiên địa linh khí, tất nhiên thông linh, có thể đến tay hay không còn phải xem cơ duyên, mong muốn trang chủ không nên quá mức chấp nhất. Ta đến Phù Vân sơn trang, chủ yếu là vì giữ gìn trật tự giang hồ, ở phương diện này, mong muốn trang chủ phối hợp.”

Thủy Mộng Lan tự nhiên là miệng đầy đáp ứng.

Tần Vô Hạ cười như không cười: “Ta nói, thiên địa linh vật như vậy, đạt được là cần cơ duyên, là của ai vậy sẽ là của người đó, trang chủ không bằng rõ ràng chiêu cáo thiên hạ, thông tri cho mọi người ngày tuyệt thế hảo kiếm hiện thế, cũng hứa hẹn sẽ dẫn bọn hắn đến núi Vô Danh, đến lúc đó tuyệt thế hảo kiếm tự mình chọn chủ, bớt đi không ít phiền phức... Hơn nữa cũng cắt đi ý niệm thăm dò trong đầu bọn họ, tránh cho Phù Vân sơn trang các ngươi hi sinh tử vong.”

Thủy Mộng Lan nghe xong Tần Vô Hạ nói, sắc mặt xấu xí cực kỳ, đen sì hệt như là đáy nồi.

Thứ hắn vốn dự định độc chiếm bị đặt ở trước mặt thế nhân, hắn có thể không tức sao?

Thế nhưng nghĩ lại trên người Tần Vô Hạ có lệnh bài thuộc về ‘Ám hoàng’, Thủy Mộng Lan đành nhẫn nhịn, cuối cùng rầu rĩ đáp một tiếng vâng.

Dù sao thế lực hiện tại của Phù Vân sơn trang còn không đủ để đối kháng với ‘Ám hoàng’.

Chờ sau khi hắn chiếm được ‘Kình Thiên kiếm phổ’ luyện được võ công cao minh tuyệt đỉnh...

Cái gì ‘Ám hoàng’... Đến lúc đó còn không phải cúi đầu xưng thần với hắn sao?

Trong lòng suy nghĩ vô luận như thế nào cũng phải có được ‘Xích Huyết Kiếm’ và ‘Kình Thiên kiếm phổ’, Thủy Mộng lan âm phụng dương vi (*) biểu hiện ra ngoài vẫn là khách khí đối đãi với Tần Vô Hạ, tất cả nghe theo Tần Vô Hạ phân phó.

Nhưng đằng sau lại vụng trộm chuẩn bị không ít cho mình.

(*) âm phụng dương vi: mặt ngoài nghe theo trong lòng làm trái.

Tần Vô Hạ chỉ là muốn từ chỗ Phù Vân sơn trang biết là có tuyệt thế hảo kiếm tồn tại, cần làm, cũng chỉ là không để tuyệt thế hảo kiếm không rơi vào tay người bên ngoài Huỳnh Quang mà thôi.

Bởi vậy đối với việc Thủy Mộng Lan âm phụng dương vi hắn vẫn là mở một mắt nhắm một mắt, coi như không biết.


Chỉ cần là người Huỳnh Quang có được, còn thuộc về ai hắn không để ý, cho dù là Phù Vân sơn trang trang chủ có được cũng chẳng sao.

Thế nhưng duy trì trật tự giang hồ, không thể chỉ dựa vào hắn một người nói ngoài miệng là ổn thỏa.

Hắn cần điều ít người đến phụ cận Tích Châu.

...

Ngay sau đó, toàn bộ người giang hồ đều biết, năm ngày sau, chính là thời cơ tuyệt thế hảo kiếm hiện thế.

Giang hồ nhân sĩ tụ tập đến phía nam, tụ tập ở phụ cận Tích Châu đều bắt đầu rục rịch.

Vân Khuynh cũng là ở thế giới này, đến Phù Vân sơn trang.

Vân Khuynh vốn là dự định ăn xong bữa cơm liền rời đi, thế nhưng... Có thêm biến số Tần Vô Hạ này, y liền không nhất định có thể như nguyện.

Tần Vô Hạ cũng không vạch trần Vân Khuynh, chỉ là tư thái ái muội mập mờ xưng Vân Khuynh là Long Khiêm, vạn phần nhiệt tình, không để ý Vân Khuynh cự tuyệt đưa y đến gian nhà Phù Vân sơn trang cố ý sắp xếp cho hắn.

“Qua đây ngồi đi.”

Tần Vô Hạ ngồi xuống trước, châm trà cho hai người, kêu lên với Vân Khuynh đứng ở cạnh cửa.

Vân Khuynh nhíu nhíu mày, Tần Vô Hạ lúc này hình như là muốn nói chuyện dài dài với y, thế nhưng, y hiện tại hết lần này tới lần khác lại không muốn ở cạnh Tần Vô Hạ một giây.

Cũng không phải y ghét Tần Vô Hạ không muốn ở cùng hắn, mà là y sợ Tần Vô Hạ sẽ bắt y đem đến chỗ Tần Vô Song...

Trên thực tế y càng sợ Tần Vô Hạ trực tiếp đem y đóng gói đưa về Tần gia.

Thấy Vân Khuynh đứng ở cạnh cửa không chịu đến gần, Tần Vô Hạ buông ấm trà tinh xảo trong tay, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô tư nổi lên một tia ý cười trêu tức: “Ta vừa rồi quên nói cho Long huynh đệ... Ta vừa lúc quen được hai người, tên hai người kia, vừa lúc giống hệt tên của Long huynh đệ cùng với muội muội của Long huynh đệ nga.”


Lông mi như cánh bướm đen của Vân Khuynh run rẩy, bỗng nhiên trừng mắt to, nhìn Tần Vô Hạ.

Tần Vô Hạ có ý gì?

Hắn đã phát hiện, Tần Vô Hạ nhất định phát hiện y là Vân Khuynh!

Hàm răng trắng noãn cắn vào trong môi dưới mềm mại, Vân Khuynh mang theo vài phần buồn bực, bước chân nặng nề, ngồi xuống đối diện Tần Vô Hạ, chặt chẽ theo dõi hắn.

Tần Vô Hạ mỉm cười nhìn Vân Khuynh: “Long huynh đệ, nhị ca nhà ta có một vị bạn lữ, tên là Vân Khuynh... Vân Khuynh nha, là một nam tử thanh linh tuấn dật rất giống Long huynh đệ...”

Nói đến đây Tần Vô Hạ có chút khổ não ngừng lại, lúc này sắc mặt Vân Khuynh trắng xanh, cánh môi run nhè nhẹ, muốn há miệng nói gì đó, nhưng chung quy vẫn không nói.

Tần Vô Hạ thấy Vân Khuynh như vậy, con ngươi thâm thúy hiện lên một tia không muốn, hắn cưỡng chế cỗ không muốn ấy, tiếp tục mở miệng nói: “Nhưng vị Vân Khuynh kia, một thời gian trước, xảy ra một chút vấn đề nhỏ với nhị ca ta, cuối cùng rời nhà đi ra ngoài...”

Bàn tay thon dài bên trong ống tay áo của Vân Khuynh, chăm chú nắm y bào của mình.

Tần Vô Hạ, rõ ràng biết y là Vân Khuynh, vì sao không nói rõ, trái lại nói bóng nói gió như vậy...

Lẽ nào Tần Vô Hạ bây giờ còn chưa xác định y nhất định là Vân Khuynh, cho nên mới thăm dò?

Lông mày Vân Khuynh nhíu rất chặt, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Tần Vô Hạ chỉ là khóe miệng ẩn cười nhìn y, mặc y thất thần.

Qua một lúc lâu, Vân Khuynh mới lấy lại tinh thần: “Tần tam công tử tìm tại hạ, chỉ là vì nói cho tại hạ việc này sao?”

Tần Vô Hạ lắc đầu: “Đương nhiên không.”

Nói xong trong ánh mắt hắn hiện lên một tia sáng kỳ lạ: “Long công tử có biết y thuật?”

Vân Khuynh lắc đầu, không biết Tần Vô Hạ vì sao đột nhiên lại đem chủ đề kéo đến y thuật.

“Như vậy...”

Tần Vô Hạ cong lại ngón tay cọ cọ cằm: “Long huynh đệ biết chăm sóc người không?”


Vân Khuynh ngạc nhiên nghi ngờ liếc nhìn Tần Vô Hạ, có chút chần chờ nói: “Hẳn là... Biết!”

Chăm sóc người là một chuyện rất đơn giản, hình như ai ai cũng biết.

“Vậy thì tốt.”

Tần Vô Hạ vỗ tay một cái, trên khuôn mặt tuấn mỹ toát ra dáng cười đẹp mắt: “Long huynh đệ, trước đó vài ngày, ta không cẩn thận bị tiểu nhân ám toán, thân chịu trọng thương, mà ta thì luôn luôn không thích người lạ đến gần, sau khi bị thương rất nhiều chuyện làm đều rất phiền phức, hôm nay vừa lúc gặp Long huynh đệ cảm thấy rất thân thiết, không biết có thể ủy khuất Long huynh đệ chăm sóc ta một đoạn thời gian không?”

Tần Vô Hạ bị thương?

Nét mặt Vân Khuynh hiện lên một tia lo lắng, thế nhưng sau khi y hiểu ra ý nói của Tần Vô Hạ, lo lắng lập tức rút đi, trở nên có chút buồn bực, lập tức cự tuyệt Tần Vô Hạ: “Không... Tại hạ còn có chuyện quan trọng muốn làm, không thể dừng lại tại đây, Tần tam công tử vẫn là thỉnh cao minh khác đi.”

Dĩ nhiên bảo y chăm sóc Tần Vô Hạ?

Y trốn còn không kịp, sao có thể nguyện ý chăm sóc hắn, nhưng mà, hắn bị thương, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tần Vô Hạ có chút tiếc hận: “Long huynh đệ thực sự không lo lắng sao? Ta vừa rồi nói cho Long huynh đệ Vân Khuynh sau khi rời nhà, huynh trưởng nhà ta một mực tìm kiếm y... Long huynh đệ, ngươi nói, nếu ta viết một phong thư nói ta bị trọng thương cho các ca ca, các ca ca có thể sẽ đến Tích Châu vấn an ta không? Khi các ca ca thấy ngươi giống Vân Khuynh như thế, có thể cảm thấy rất kinh hỉ hay không?”

“...”

Khuôn mặt Vân Khuynh trầm xuống, Tần Vô Hạ đây là uy hiếp y?

Đáng ghét, vì sao không trực tiếp vạch trần thân phận của y, mà lại muốn chơi loại trò như lọt vào trong sương mù khiến y không rõ này?

Vân Khuynh còn đang tức giận, Tần Vô Hạ lại nói: “Ta nhớ kỹ thật lâu thật lâu trước đây, có một tiểu mèo hoang dùng đá ném ta, hết cắn rồi cào ta bị thương, hứa hẹn sẽ chăm sóc ta, cuối cùng lại không giữ lời... Ta vẫn luôn canh cánh trong lòng đối với việc này. Long huynh đệ, ngươi nói, nếu ta lần thứ hai bắt được tiểu mèo hoang kia, có phải là nên nghiêm phạt y một chút vì không giữ lời không... Ân, đương nhiên, nếu y biết sai mà sửa, chủ động nhận lỗi, ta cũng là một người rộng lượng, toàn bộ ân oán coi như xóa bỏ...”

Vân Khuynh trừng mắt Tần Vô Hạ, thân thể mảnh khảnh run a run, run a run.

Y rốt cuộc biết, Tần Vô Hạ đích xác nhận ra y, hiện tại chỉ là đang chơi trò mèo vờn chuột với y thôi.

Hiển nhiên, y chính là con chuột đó.

Thế nhưng, Tần Vô Hạ lại không rõ ràng vạch trần thân phận của y, có phải là y còn có cơ hội hay không?

Nếu như y theo Tần Vô Hạ, lại thuyết phục được hắn, Tần Vô Hạ có phải là sẽ không đem hành tung của y tiết lộ cho Tần gia không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui