Liên Duyệt cuối cùng cũng đồng ý để Liên Cừ mang theo tiểu Bảo đi Lưu Ly tiểu trúc.
Cho dù luyến tiếc tiểu Bảo đi đường xóc nảy, thế nhưng Liên Duyệt càng luyến tiếc thấy tiểu Bảo một đời đều bị ốm đau dằn vặt.
Cho nên sau khi chăm chú bế tiểu Bảo vài ngày, lưu luyến rất lâu, Liên Duyệt vẫn ngậm lấy thương cảm, tiễn bước Liên Cừ và tiểu Bảo.
Cứ như vậy, Tần gia lớn như vậy càng thêm trống trải.
Trong phòng chủ nhân chỉ còn Tần Du Hàn, Liên Duyệt cùng với đại Bảo.
Tiểu Bảo đi, Liên Duyệt càng trở nên thương yêu đại Bảo, cẩn thận chăm sóc hắn, tiếc rằng hài tử này thật sự quá giống đại nhi tử Tần Vô Phong của nàng, quả thực chính là một hũ nút.
Một oa oa nho nhỏ, cũng đã biết cách phớt lờ người khác, đùa thế nào cũng không muốn phất tay huy chân đáng yêu như tiểu Bảo, mở mở cái miệng nhỏ, thẳng đến khi bị đùa đến phiền, hắn mới có thể làm như không thể nhịn nữa đảo đảo mắt to đen bóng bày tỏ bất mãn.
Đại Bảo như vậy, tuy rằng không điềm đạm đáng yêu như tiểu Bảo nhưng lại càng hiển hiện tính cách, càng khiến người ta muốn trêu đùa hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Hắc bào tế tự luôn luôn nhanh hơn Ngụy Quang Hàn một bước.
Tại kinh thành Huỳnh Quang nhiếp chính vương phủ, vào một lần nhiếp chính vương say rượu rốt cục huých Liên Phù.
Chẳng biết vì sao, từ đó trở đi, Liên Phù cũng không còn ngang bướng, hơn nữa cũng cấp tốc ước định đồng ý gả cho Hiên Viên Liệt Thiên, có người nói nhiếp chính vương phủ đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.
Thuần âm nữ tử Ngụy Quang Hàn muốn tìm đã không còn là tấm thân xử nữ, chế tạo huyết đồng, đã thành một giấc mơ xa không thể thành.
Dưới sự bức bách của hắc bào tế tự, Ngụy Quang Hàn, đành phải suy xét đem chủ ý đánh tới trên người huyết đồng Lạc Minh sinh hạ.
Thế nhưng bởi vì đó là hài tử của Lạc Minh, cho nên Ngụy Quang Hàn có vẻ cực kỳ thận trọng.
Hắn mang theo thủ hạ trở lại ‘Vô Gian luyện ngục’, bắt đầu bế quan kiểm tra tư liệu về huyết đồng, cùng với biện pháp khiến người nọ sống lại.
Mấy ngày sau, hắn rốt cục tìm thấy thứ mình muốn.
Kiến trúc màu xám bạc mang theo vài phần trang nghiêm và nặng nề, cánh cửa đá cẩm thạch màu đen càng tăng thêm vài tia trầm trọng.
Ngụy Quang Hàn ngồi trong phòng tràn ngập màu đen, chậm rãi khép lại tư liệu trên tay.
Theo lời hắc bào tế tự nói cho hắn, cùng với hiểu biết của chính mình, ngày người nọ tỉnh lại tuần hoàn ba mươi lăm năm một lần, ba mươi lăm năm thứ nhất thứ hai thứ ba, đều bởi vì không có tin tức của huyết đồng, mà gặp phải trở ngại.
Chính bởi vì tìm không được huyết đồng, cho nên bọn họ mới nổi lên ý niệm chế tạo huyết đồng ở trong đầu.
Vì vậy hắc bào tế tự Ám Dạ bắt đầu tìm kiếm thân thể thuần âm.
Tuy rằng thân thể thuần âm không khó tìm giống như huyết đồng, nhưng cũng là quý hiếm rất ít ỏi.
Hắc bào tế tự đã tìm nhiều năm, thẳng đến năm ngoái, hắn mới tìm được Liên Phù.
Vì vậy sau khi thỏa thuận với Ngụy Quang Hàn, ‘Vô Gian luyện ngục’ liền bắt đầu bắt Liên Phù.
Đáng tiếc lúc đầu bọn họ xem thường năng lực của người bên ngoài ‘Vô Gian luyện ngục’, cũng không phái đi quá nhiều cao thủ, vậy nên để cho Hiên Viên Liệt Thiên cứu được Liên Phù.
Lần này, tìm được huyết đồng, cơ hội cách ba mươi lăm năm lần thứ tư để người kia sống lại, còn có mười chín năm.
Ngón tay thon dài của Ngụy Quang Hàn gõ lên bàn, hắn ngưng mi tự hỏi.
Hắc bào tế tự để ép hắn đi tìm huyết đồng, sử dụng thủ đoạn khiến Liên Phù mất đi tấm thân xử nữ, đối với điểm này, hắn tương đương bất mãn, hắn vốn không muốn để hài tử của Lạc Minh dính dáng vào.
Thế nhưng, hài tử kia...
Đích xác, bởi vì thân phận của hài tử kia, Ngụy Quang Hàn mới không muốn động hắn.
Thế nhưng, cũng vì thân phận của hài tử kia, khiến tâm Ngụy Quang Hàn rục rịch.
Đó là hài tử của Lạc Minh...
Hài tử của Lạc Minh, nếu như để hắn đến đây, vậy sẽ là một chuyện như thế nào???
Luyến tiếc thương tổn Lạc Minh, luyến tiếc Lạc Minh hiện tại, đi tới địa phương đáng ghét không thể ở bên hắn này, như vậy hài tử của y thì sao???
Một hài tử sớm muộn gì cũng sẽ vì cứu người nọ mà hi sinh, đem hắn đến đây thay cho Lạc Minh, hẳn là vẫn có thể chứ???
Ý niệm trong đầu này của Ngụy Quang Hàn vừa xuất hiện, liền không thể kiềm chế được nữa.
Hài tử của Lạc Minh, cho dù không phải hài tử của hắn, nhưng hắn vẫn có thể coi là hài tử của mình.
Nếu như Lạc Minh tự mình nuôi lớn hắn, như vậy mười chín năm sau, khi hắn và hắc bào tế tự hi sinh hài tử kia, Lạc Minh nhất định sẽ thương tâm muốn chết.
Nói vậy, còn không bằng đem hài tử vốn không nên tồn tại ở thế giới này cướp về, nuôi lớn hắn ở ‘Vô Gian luyện ngục’.
Nuôi đến mười chín năm sau, khi đến ba mươi lăm năm lần thứ tư, liền hi sinh nó, để người nọ sống lại.
Rời khỏi ‘Vô Gian luyện ngục’ hắn liền có thể đi tìm Lạc Minh, đến lúc đó, bọn họ đã không còn cần huyết đồng, muốn hài tử bọn họ hai người sinh lại là được.
Ý niệm như vậy đong đưa trong đầu Ngụy Quang Hàn, giống như là có vuốt mèo không ngừng gãi gãi tâm hắn, không ngừng gãi ngứa hắn...
Mấy ngày sau, đạt thành ước định với hắc bào tế tự, huyết đồng có thể đưa đến ‘Vô Gian luyện ngục’, thế nhưng huyết đồng phải giao cho hắn xử trí.
Trước khi tới ba mươi lăm năm lần thứ tư...
Cũng chính là trong mười chín năm này, hài tử kia, hắc bào tế tự không thể động tới.
Như vậy cũng đủ, ở ‘Vô Gian luyện ngục’, có Ngụy Quang Hàn, chỉ cần hắc bào tế tự không động vào hài tử kia, vậy tuyệt đối không có người dám động hắn.
Sau khi hắc bào tế tự thỏa hiệp, Ngụy Quang Hàn, nhắm vào huyết đồng, cũng chính là hài tử của Tần gia, một lần khai triển hành động.
...
Sắp tới mùa hè, ánh nắng mặt trời lần thứ hai trở thành khách quen trên bầu trời, khí trời đã bắt đầu dần dần nóng lên.
Ra khỏi Tần phủ, Vân Khuynh kỳ thực rất mờ mịt, thế giới lớn như vậy, y nghĩ mình đã không còn nhà, dõi mắt nhìn lại, đều là hoàn toàn xa lạ.
Ngoại trừ khủng hoảng và mờ mịt đối với tương lai, mặc dù rất tưởng niệm người Tần gia, tưởng niệm đại Bảo tiểu Bảo mỗi ngày mỗi đêm đều dằn vặt y.
Nhưng y vẫn như trước không muốn trở lại, cũng không muốn bị tìm thấy.
Y bởi vì sợ Tần Vô Song mấy người đuổi theo, nên cấp tốc rời khỏi Giang thành, kiên trì chọn một phương hướng bắt đầu mà đi.
Phương hướng y chọn là phía nam y vẫn muốn đến từ rất lâu, nhưng vẫn không có cơ hội.
Lúc đầu, y nghĩ Long Liễm diễm lệ lạnh lùng và Long Khiêm nho nhã anh tuấn quá chọc người chú ý, liền muốn cầu bọn họ ẩn từ một nơi bí mật gần đó giống như lúc ở Tần gia.
Long Khiêm thỏa hiệp ẩn mình, nhưng Long Liễm bởi vì Liên Duyệt dặn dò, vậy nên không đáp ứng, chỉ là thay đổi y phục, giấu đi khí chất.
Long Liễm hôm nay nhìn qua giống như một đại nha hoàn dung mạo tú lệ, trong vẻ mặt có tôn trọng lại không mất đi ôn nhu đối với Vân Khuynh, thấy thế nào cũng không nhận ra nàng sẽ là ảnh vệ một thân áo đỏ, diễm lệ lại lạnh lùng kia.
Vân Khuynh thấy mà tấm tắc lấy làm kỳ, sau đó mới biết Long Liễm là giang hồ ‘Tuyệt sát’, am hiểu nhất chính là ngụy trang.
Từ nhất khắc ba người rời khỏi Tần gia, Vân Khuynh liền căn dặn Long Liễm và Long Khiêm che giấu hành tung của ba người bọn họ, tránh né Tần gia lục soát.
Long Liễm và Long Khiêm bởi vì có mệnh lệnh lúc trước của Liên Duyệt...
Trước khi quay về Tần gia, tất cả đều nghe Vân Khuynh mà tận tâm một đường che giấu vết tích của họ.
Cứ như vậy, Tần Vô Song và Tần Vô Phong mấy người muốn tìm Vân Khuynh càng lúc càng phiền phức.
Hôm nay, trải qua bôn ba gần một tháng, Vân Khuynh Long Liễm đã đi tới phía nam.
Thành trì phía nam đều là thành trì trên sông, mùa đông thì ấm, mùa hè thì lạnh, là thánh thành du ngoạn nổi danh trong các quốc gia.
Thành thị du ngoạn nổi danh nhất, đó là Kiền thành sòng bạc, cùng với Khôn thành hoa lâu.
Ngoại trừ hai tòa thành thị này, phía nam cũng còn có rất nhiều thành thị nổi danh khác, một trong số đó chính là Hoài Châu.
Hoài Châu ở đây nổi danh nhất là cao điểm, là một thành thị khiến người ta vừa nghĩ tới đã cảm thấy ngọt ngào.
Lúc này ba người Vân Khuynh đang ở Hoài Châu.
Cũng không phải mấy người tận lực đi tới Hoài Châu, chỉ là từ phương bắc Giang thành chạy tới, thành thị đầu tiên khi tiến nhập địa vực phía nam chính là Hoài Châu.
Lúc này Vân Khuynh một thân trường bào màu trắng bạc, đang thả lỏng tiêu sái ở thành thị phía nam mang theo vài phần ẩm ướt nơi đây.
Quần áo của y nhìn như đồ dùng màu trắng bạc thông thường, nhưng kỳ thực là xuất từ ‘Vân tú phường’ của Xích Yên quốc.
Là vải vóc tốt nhất người bình thường cho dù có tiền cũng khó mà mua, nguyên liệu màu trắng bạc là từ những sợi tơ tốt nhất do tằm nhả ra dệt thành tơ lụa.
Cửa tay áo và cổ áo đều có sợi tơ màu tím nhạt thêu thành hoa văn, hoa văn không phức tạp, cũng không diễm lệ, nhìn qua cực kỳ thanh lịch đơn giản.
Giống như lời Hiên Viên Bất Kinh thật lâu nói trước đây, hoa văn trên quần áo của ‘Vân tú phường’ rất được xem trọng, bên trong đường vân của hoa văn, đều có ngụ ý thêu lên tên của chủ nhân.
Nét mặt Long Liễm không có nửa phần dáng cười, một thân xanh nhạt quần dài lụa mỏng, nhìn qua giống như một cô gái đi theo nề nếp cũ.
Nàng đi theo phía sau Vân Khuynh, có chút quấn quýt suy nghĩ có nên nói cho Vân Khuynh, tam thiếu gia nhà nàng, Tần Vô Hạ, lúc này đang ở Tích Châu phía trước Hoài Châu hay không.
Kỳ thực lúc Vân Khuynh yêu cầu đi tới phía nam, Long Liễm liền có vài phần không muốn.
Phù Vân sơn trang nằm ở Tích Châu, Tần Vô Hạ vì chuyện Xích Huyết Kiếm, hiện nay cũng ở Tích Châu, toàn bộ phía nam vì một thanh Xích Huyết Kiếm, đã sớm khuấy đảo giống như một nồi nước sôi, nóng bỏng không ngớt, không cẩn thận là sẽ bị bỏng.
Giang hồ nhân sĩ ở các quốc gia, hơn phân nửa đều tụ tập ở phía nam, đến nơi đây, khắp nơi bên người đều có thể ẩn dấu nguy hiểm.
Vân Khuynh kiên trì muốn tới phía nam, nàng cũng không dễ cự tuyệt, chỉ có thể xốc lại mười hai vạn phần tinh thần che chở Vân Khuynh.
Nàng chỉ hy vọng Vân Khuynh ở phía nam chỉ là vui chơi giản đơn một chút liền rời đi.
Vân Khuynh đem toàn bộ ưu sầu và việc phiền lòng đều áp dưới đáy lòng, nâng mi đánh giá bốn phía, hỏi Long Liễm ở phía sau: “Long Liễm, trước kia ngươi đã từng đến Hoài Châu chưa???”
Long Liễm theo sát phía sau Vân Khuynh, nghe vậy lập tức trả lời: “Trước đây lúc làm nhiệm vụ đã tới vài lần.”
“Ở đây có địa phương đặc biệt gì không???”
Vân Khuynh chậm rãi bước đi, vạt áo màu trắng bạc tạo nên độ cung ôn hòa.
Phía nam là thành thị trên sông, nữ tử ở đây nước da non hồng, phần lớn tính tình đều hiền lành, giống như dòng nước mềm mại đáng yêu.
Mà nam tử, còn lại là mang theo khí chất thanh tú nho nhã mà địa phương khác ít có, cho nên Vân Khuynh sau khi dịch dung, cùng với quần áo người thường khó có thể phân biệt khiến y có vẻ rất giống nam tử ở đây, cực kỳ bình thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...