Vân Khuynh vừa uống xong dược, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ vì đắng mà nhăn thành một đoàn.
Tần Vô Phong vốn yêu thương y muốn đi lấy mứt hoa quả cho y, vừa nhìn thấy hình dạng toàn bộ đáng yêu của y lại luyến tiếc rời khỏi, chỉ rót một ít trà cho y súc miệng.
Chờ đến khi Vân Khuynh được giải thoát khỏi dược đắng, hai người lại lần nữa lâm vào trầm mặc xấu hổ.
Vân Khuynh bị ánh mắt cực nóng của Tần Vô Phong nhìn chăm chú mà hoảng hốt không ngớt, y cúi đầu: “Ta, thân thể ta khó chịu, muốn nghỉ ngơi thêm một chút...”
Ô ô, đáng ghét, người trước mắt này rõ ràng làm chuyện khiến người khác giận sôi với y, vì sao hiện tại lại không thể mặt không đổi sắc khí định thần nhàn đối mặt với hắn???
Vân Khuynh đối với chuyện tối hôm qua quả thực kinh hoảng, là sợ, là hổ thẹn với Tần Vô Song, nhưng đối mặt với Tần Vô Phong thật ra thì cũng không có quá nhiều oán hận, bởi vì hắn y mơ hồ đoán được Tần Vô Phong tối hôm qua có chút không thích hợp.
Nếu là trước kia, y đã sớm mở miệng hỏi tối hôm qua vì sao làm vậy, nhưng hiện tại, y chỉ muốn trốn tránh, chỉ muốn ai cũng không nói về sự kiện này, trước khi y bị dọa rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ, tốt nhất là coi như chuyện này chưa từng phát sinh...
Điểm này, Tần Vô Phong xem ra làm tốt hơn y nhiều.
“Thân thể khó chịu??” Tần Vô Phong lập tức khẩn trương, nhăn mày, thân thiết hỏi: “Có phải thân thể còn đau nhức không, ta tối hôm qua quá thô lỗ, sau đó sẽ không...”
Vân Khuynh nghe xong Tần Vô Phong nói, khuôn mặt vốn đã hồng gần như nhỏ máu lại càng thêm đỏ.
Chờ đến khi y phản ứng lại ý trong những lời này liền có chút choáng váng đầu.
Cái gì kêu tối hôm qua quá thô lỗ, sau đó sẽ không???
Sau đó sẽ ôn nhu???
Thiên sát không nên có sau đó.
Hai tay Vân Khuynh ở dưới chăn bông khẩn trương siết chặt, đối với chuyện tối hôm qua, Tần Vô Phong rốt cuộc là nghĩ như thế nào???
Bọn họ làm như vậy là sai, tối hôm qua đáng lẽ chính là một sai lầm nghiêm trọng, Tần Vô Phong không nghĩ làm thế nào để bổ cứu, trái lại còn vọng tưởng có sau đó???
Hắn...
Đáy lòng Vân Khuynh chậm rãi mọc lên vài phần ủy khuất, vài phần tức giận.
Lẽ nào Tần Vô Phong cho rằng y là một người tùy tiện, muốn bính thế nào thì bính?
Ngón tay Vân Khuynh càng siết càng chặt, hơn nửa ngày mới cố lấy dũng khí, nâng mi dự định chuẩn bị hỏi Tần Vô Phong rõ ràng, môi vừa mở, người lại giật mình...
Bởi vì Tần Vô Phong không chút nào cố kỵ xốc lên chăn bông của y, kiểm tra vết thương trên người y...
Trời biết!!! Y dưới chăn bông, chính là trần trùng trục ~~~~
Chăn bông vừa xốc lên, thân thể Vân Khuynh chật vật bất kham liền không hề che lấp rơi vào trong mắt Tần Vô Phong.
Đôi mắt Tần Vô Phong chậm rãi chuyển tối, yết hầu cuộn một chút, dục vọng dưới thân lại bắt đầu thức tỉnh.
Thân thể trên giường kia, giống như ngọc thạch hồng nhạt, nhìn lên trong sáng tinh lượng, ở mặt trên tràn đầy vết tích xanh tím, mang theo vị đạo tình sắc, không những không hiện dữ tợn, trái lại là dụ hoặc đáng sợ.
Tần Vô Phong nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng đè xuống dục vọng trong lòng, thế nhưng phiền lòng chính là trong đầu lại ấn sâu thân thể mê người vừa thấy, thế nào cũng xua đi không được.
“Đại ca!!”
Vân Khuynh kinh hô một tiếng, vươn tay níu chặt chăn bông muốn che đi thân thể của mình, thế nhưng một góc chăn khác lại ở trong tay Tần Vô Phong.
Phát hiện động tác của Vân Khuynh, Tần Vô Phong đè xuống rối loạn thân thể và trong lòng, dùng đôi mắt mang theo khắc chế lửa nóng nhìn chằm chằm Vân Khuynh: “Vân nhi, đừng sợ, đại ca chỉ là muốn nhìn vết thương trên thân thể ngươi một cái.”
Thân thể Vân Khuynh không biết là do khí trời quá lạnh, hay là do ánh mắt của Tần Vô Phong mà run nhè nhẹ: “Không... Ta... A... Ngươi.”
Lúc Vân Khuynh còn đang quấn quýt muốn cự tuyệt Tần Vô Phong, Tần Vô Phong đã đưa hai ngón tay chạm lên vết cắn trên cổ y, nhẹ nhàng vuốt ve.
Trong đôi mắt chứa đựng tự trách và thương yêu, Tần Vô Phong chậm rãi mở miệng: “Vân nhi, đau không?”
“Không, đại ca, đã không đau nữa...”
Đã không đau, là so với tối hôm qua đau muốn chết cho ra kết luận.
Vân Khuynh bị thanh âm mềm nhẹ, tràn đầy thương yêu của hắn hỏi mà mũi có chút lên men, nếu như, trên thế giới này không có Tần Vô Song...
Y nhất định sẽ yêu Tần Vô Phong...
Không... Không...
Ý niệm trong đầu này vừa nổi lên trong lòng, khi Vân Khuynh ý thức được mình đang nghĩ đến chuyện gì, thân thể y đánh một cái rùng mình.
Y sao có thể nghĩ như vậy???
Y sao có thể có lỗi với Vô Song???
Tâm tình bỗng trở lại nặng nề, Tần Vô Phong gia tăng lực đạo trên tay kéo đi chăn bông, y sau đó liền mở miệng kêu một tiếng lạnh.
Tần Vô Phong lập tức buông tay, dùng chăn bông cẩn thận bọc y lại, nghĩ một hồi tắm rửa nhìn sau, rồi thoa thêm chút dược.
Không nghĩ tới lúc cuồng ma chi chứng phát tác hắn lại thô lỗ như vậy, ngay cả đối với Vân Khuynh cũng không nương tay.
“Đêm giao thừa...”
Chờ đến lúc Vân Khuynh một lần nữa nằm trong ổ chăn, Tần Vô Phong chậm rãi mở miệng, muốn giải thích chuyện tối hôm qua, bởi vì không muốn Vân Khuynh phản ứng quá cường liệt, hắn không nói thẳng tối hôm qua, mà là nói đêm giao thừa.
Hắn vừa mở miệng, Vân Khuynh liền vểnh tai nghe.
Vân Khuynh biết, Tần Vô Phong nhất định là muốn giải thích chuyện tối hôm qua cho y.
“Đêm giao thừa, là ngày cuồng ma chi chứng của ta phát tác.”
Vân Khuynh đem chăn bông cuốn chặt đến cổ, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ nho nhỏ, đè xuống cảm giác đặc thù dưới đáy lòng vì chuyện tối hôm qua mà sản sinh, tuy rằng không muốn đề cập chuyện tối hôm qua, nhưng y cần một lý do, y muốn biết là nguyên nhân gì dẫn đến phát sinh sai lầm tối hôm qua.
Y mở to mắt nhìn, nhịn không được mở miệng hỏi: “Cuồng ma chi chứng là cái gì???”
Tần Vô Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của y, vận dụng nội lực đè xuống kích động trong thân thể: “Năm năm trước ta từng bị thương... Sau khi thương thế lành, để lại một loại di chứng, chính là vào đêm giao thừa, biến thành cuồng ma khát máu cuồng bạo giết người.”
Trước đây chưa từng nếm qua vị đạo của Vân Khuynh, chỉ muốn cứ như vậy thủ hộ, dục vọng thân thể còn dễ áp chế...
Nhưng hiện tại, cảm giác tốt đẹp khi ôm Vân Khuynh còn sót lại trong cơ thể, thân thể Vân Khuynh ở dưới thân cũng không tự chủ được lắc lư trong đầu, không ngừng thử thách lý trí của hắn, nhẫn nại của hắn.
Tâm viên ý mã, Tần Vô Phong đành mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, lẳng lặng giải thích cho Vân Khuynh: “Cuồng ma chi chứng, vào lần đầu tiên phát tác, ta đem người không có võ công hoặc là võ công thấp ở trong Tần phủ gần như giết sạch toàn bộ... Lần thứ hai cũng thảm trọng như vậy... Lần thứ ba bị trói, vẫn không được... Mãi đến khi Liên Cừ biểu đệ phối dược cho ta... Ta mấy năm nay, chỉ cần uống dược kia, liền ngủ thẳng đến hừng đông, ngủ qua thời gian cuồng ma chi chứng phát tác.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Vân Khuynh chậm rãi xuất hiện thần sắc hiểu rõ, đáy lòng có chút đau nhức.
Nếu đúng như lời Tần Vô Phong nói...
Như vậy, mấy năm nay, hắn vào đêm giao thừa, giết người nhiều như vậy, hắn cảm thấy thế nào???
Có thể tự trách hay không, có thể áy náy hay không, có thể hận chính bản thân ở dưới đáy lòng hay không, muốn phải nghiêm phạt chính mình???
Trong lòng Vân Khuynh tràn đầy thương hại với Tần Vô Phong, y vươn tay, đặt lên cánh tay Tần Vô Phong: “Đại ca, đều là quá khứ...”
Tần Vô Phong nâng mi nhìn y: “Tối hôm qua... Chính là đêm giao thừa.”
Nhắc tới tối hôm qua, thân thể Vân Khuynh, lại lập tức cứng ngắc, không tự chủ được thu hồi bàn tay muốn an ủi Tần Vô Phong.
“Tối hôm qua, ta vốn sắp muốn uống dược, nhưng nhớ tới hôm qua là ngày cổ độc ngươi phát tác, chưa kịp uống dược đã vội vã chạy đến đây... Sau đó cuồng ma chi chứng phát tác... Rồi sau đó, ta liền... Liền cưỡng bức ngươi... Vân nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ phụ trách, ta sẽ đem chuyện này xử lý tốt...”
Vân Khuynh nghe xong dở khóc dở cười, y có phải là nên cảm tạ Tần Vô Phong chỉ là cưỡng bức y, mà không phải giết y hay không???
Một cỗ bi ai vô cớ mọc lên từ đáy lòng.
Phụ trách?
Tần Vô Phong muốn phụ trách thế nào???
Loại sự tình này nếu như phát sinh vào lúc y còn chưa gả cho Tần Vô Song, còn có thể dễ nói.
Nhưng hiện tại, thân phận quan hệ bọn họ như vậy...
Một người đệ muội, một người đại bá muốn phụ trách thế nào, có thể phụ trách ra sao??
Hơn nữa, có Vô Song tồn tại, y cũng không muốn Tần Vô Phong phụ trách, y muốn chính là...
Là cái gì?
Vân Khuynh mê man, y không biết y muốn cái gì, lẽ nào phải coi như chuyện chưa từng xảy ra sao, hiển nhiên là không có khả năng, nếu sự tình đã xảy ra vậy y muốn cái gì???
Biết đâu ở sâu trong nội tâm đã có đáp án rõ ràng nhất, thế nhưng y không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ tới.
Chỉ là, hiện tại đã biết rõ Tần Vô Phong quả nhiên không phải cố ý làm vậy, Vân Khuynh liền không thể trách cứ Tần Vô Phong...
Hoặc là nói, y vốn đã không có ý trách cứ Tần Vô Phong, bởi vì từ khi tỉnh lại đến nay, y nghĩ đến đều là hậu quả chuyện này như thế nào, mà chưa từng nghĩ tới hận Tần Vô Phong suốt đời không tha thứ gì gì đó.
Vân Khuynh không biết y như vậy có tính là tùy tiện hay không, có tính là quá không có quan niệm trinh tiết hay không...
Thế nhưng, đối tượng là Tần Vô Phong vẫn luôn chiếu cố y mấy ngày qua, nhìn về mấy ngày nay Tần Vô Phong chiếu cố y, y thế nào cũng hận không nổi.
Tuy rằng lần này y bị Tần Vô Phong ăn sạch sẽ, thế nhưng, tâm tình của y lại không có xấu hổ và giận dữ giống như ngày ấy bị Ngụy Quang Hàn khinh bạc.
Đây là vì sao??? Cái này ý nghĩa cho điều gì???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...