Khuynh Tẫn Thiên Hạ

Lá phong lả tả bay trong gió, rực đỏ một mảnh trời cuối thu, cành khô trơ trụi thê lương như rừng chông nhọn hoắt ghim trên nền trời. Thiên không thăm thẳm, tịch mịch quạnh hiu, gió lạnh tràn về quất lên cỏ cây, trườn lên da thịt, cái rét se sắt hanh hao, cô liêu giá buốt. Trời đã sang đông.

Hoàng đô, trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay lại dữ dội khác thường, từng đợt, từng đợt ào ạt đổ xuống, nhuộm cả đất trời trong một màu trắng lóa tinh khôi.

Những mảnh hoa tuyết nhẹ như bông lãng đãng phiêu tán trên không trung rồi dịu dàng đáp xuống, phủ lên hoa lá cỏ cây, giăng giăng dọc ngang quan lộ. Khắp nơi, màu trắng thuần bạch tinh khiết đã thay thế hẳn cho màu hồng rực thê diễm của tàn thu.

Đưa mắt nhìn xa xăm vô định, chỉ thấy trời xanh thăm thẳm, sâu hút cao xa, chỉ thấy đất bằng hỗn mang, mờ mịt không có điểm dừng.

Giang sơn vạn lý, rốt cuộc cũng chỉ là một mảnh trời xanh mênh mang vô tận.

Đại Tướng Quốc tự vẫn như ngày nào, trầm hương nghi ngút, bảng lảng khói sương, tiếng tụng kinh niệm Phật đều đặn, hòa với tiếng mõ nhịp nhàng như một giai điệu tĩnh lặng mênh mang, sâu lắng an bình. Trời hãy còn mờ sương, đại hồng chung còn chưa điểm chuông buổi sớm, chỉ thấy lác đác vài người khách hành hương thành tâm lễ Phật, cùng với tiết trời lạnh lẽo càng làm cho không gian trở nên quạnh quẽ, tịch liêu.

Vậy mà, bên trong Đại Hùng bảo điện, một thân ảnh nam nhân tu mỹ xuất trần, khí độ phong lưu hoa quý, kiệt ngạo bất phàm đang ở đó đốt nến, thắp hương.

Tay trái của hắn ngạo nghễ gác sau lưng, chỉ có tay phải với những ngón thon dài, thanh tú cầm cây nến nhỏ, khoan thai châm vào cây nến màu đỏ khá lớn giữa điện. Ánh sáng leo lét bỗng chốc bừng cháy lên, cả Đại Hùng bảo điện được bao phủ bởi quầng sáng lung linh huyền ảo, tựa một huyễn cảnh hoang đường.


Từng động tác của hắn đều vô cùng chăm chú, cẩn trọng, vô cùng thành tâm, nghiêm túc, làm người ta có cảm giác rằng đối với hắn trên đời chỉ có việc đó có ý nghĩa, có giá trị để hắn tập trung cả thể xác lẫn tinh thần thực hiện…

Lúc Liễu Trần phương trượng tiến vào Đại Hùng bảo điện, ánh sáng rực rỡ của hàng nghìn hàng vạn ngọn nến lung linh đang chiếu rọi thân ảnh nam nhân tuyệt thế – Phương Quân Càn.

Hồng cân ngạo nghễ trên cổ, trường bào đen tuyền thêu hoa văn trời mây lãng đãng, Phương tiểu hầu gia dù đứng lọt thỏm giữa biển ánh sáng của vô số nến hồng nhưng vẫn hiển hiện phong thái tuấn mỹ phi phàm, cao sang tôn quý, hào quang vô hình bao bọc quanh người hắn hốt nhiên khiến Liễu Trần đại sư cảm thấy chóa mắt.

Trong lòng chợt cảm khái: Phương tiểu hầu gia trước mặt đây trên người luôn luôn sở hữu một loại hấp lực vừa tà dị vừa mê hoặc, nói không ngoa, vài năm nữa thôi, chỉ cần một cái liếc mắt lơ đãng bâng quơ của hắn, không biết sẽ có bao nhiêu nữ tử mê mẩn thần hồn, cuồng điên si tâm vọng tưởng nữa…

“Đại sư, đã lâu không gặp!” – Phương tiểu hầu gia cất giọng chào hỏi Liễu Trần nhưng đầu vẫn không hề quay lại, trong tay, cây nến nhỏ vẫn tiếp tục thắp sáng các ngọn nến khác chung quanh, tuyệt không mảy may khựng lại.

Có điều là, không một ai thấy hành vi vừa rồi của hắn là vô lễ, là bất kính, dường như ai nấy đều mặc nhiên cho rằng với con người như hắn thì nhất cử nhất động vừa rồi là tất nhiên, hiển nhiên phải như vậy.

Bởi lẽ, hắn vốn phải như vậy.

Liễu Trần đại sư chắp hai tay trước ngực: “Phương hầu gia đại giá quang lâm, Tướng Quốc tự thật là nhà tranh thêm sáng (1), vinh hạnh thay cho tệ tự!”

Phương Quân Càn trong tay cầm nến, tư thế vẫn an nhiên tao nhã tiếp tục công việc mồi lửa. Hắn đưa mắt nhìn quanh quất đại điện đang dần rực sáng bởi muôn nghìn đốm lửa, không khỏi bật cười thành tiếng: “Nói ‘nhà tranh’ là đại sư đã quá khiêm tốn, nhưng ‘thêm sáng’ thì… đúng thật là vậy nhỉ?”

Liễu Trần ôn hòa cười đáp: “Trời bão tuyết, đất đóng băng, khắc nghiệt vô cùng, Tiểu hầu gia đây lại chờ đến lúc tiết trời như vậy mà cất công viếng chùa lễ Phật, đủ thấy tấm lòng thành tâm của người!”

Phương Quân Càn cũng cười, nhưng nụ cười không còn mấy tươi tắn: “Đại sư hiểu lầm rồi, Bổn hầu hôm nay đến đây cũng chẳng phải vì nhớ Phật mà thăm đâu!” Giữa điện đèn nến soáng choang, hắn đứng khoanh tay ngạo nghễ, “Chẳng là Bổn hầu nghe nói mấy ngày nay ở Đại Tướng Quốc tự có hội Tơ hồng se duyên, chợt cảm thấy hứng thú nên mới đến phó hội xem náo nhiệt, chẳng ngờ ở Nhân duyên kiều ngoài kia, một bóng người cũng không có…”

Đoạn nhăn mày, khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ ta nhớ nhầm ngày?”

Liễu Trần đại sư ôn tồn giải thích: “À, hội Tơ hồng se duyên đúng là tổ chức tại bổn tự trong năm ngày, mấy hôm trước còn phi thường náo nhiệt, chẳng qua đêm vừa rồi bão tuyết quá lớn nên các khách nhân ngại ngần không dám ra ngoài, đương nhiên người phó hội cũng sẽ ít hẳn đi. Đáng tiếc Tiểu hầu gia đã đến muộn vài ngày…”

“Thì ra là vậy…” – Phương Quân Càn chép miệng thở dài, ngữ khí nhàn nhạt thản nhiên mà nhuốm đẫm cô đơn xa vắng, “Lại lỡ rồi…”


Lòng vẫn còn tưởng nếu y đến Tướng Quốc tự, ít nhất chính mình cũng có thể nhìn thấy y một lần, chỉ nhìn thôi cũng được…

Vậy mà hiện tại, ngay cả ý nghĩ giản đơn muốn gặp lại ai đó cũng trở nên một huyễn tưởng xa xôi không thể với tới, hy vọng càng vời vợi mịt mù.

Liễu Trần an ủi: “Tiểu hầu gia khoan vội mất hứng như vậy, hôm nay là ngày cuối cùng của hội Tơ hồng se duyên, nếu Tiểu hầu gia rảnh rỗi có thể cước bộ đến Nhân duyên kiều tham quan một chuyến, nói không chừng… Biết đâu lão thiên thương tình lại định cho người một mối hảo lương duyên bên kia cầu thì sao?”

Phương Quân Càn nghe vậy lạnh lùng tự nhạo: băng thiên tuyết địa, cả Đại tướng quốc tự trừ mình ra còn có ai đến nữa đâu? Cái gì là thiên định nhân duyên chứ…

Liễu Trần đại sư hoàn toàn không thể ngờ rằng câu nói an ủi vô tâm vô tình của mình là khởi đầu cho một đoạn tình duyên dây dưa lưu luyến, suốt đời không thôi của hai tuyệt thế nam tử…

Phương Quân Càn cũng lại càng không ngờ rằng: cũng ngay tại Đại Tướng Quốc tự này, dưới trời mưa tuyết, bên Nhân duyên kiều, lại đang có một nam tử an tĩnh ngồi, ngón tay vân vê sợi chỉ đỏ, lặng lẽ, im lìm…

Tại chân cầu, tĩnh mặc như đã chờ đợi cả nghìn năm…

Nghìn lần đau đớn, vạn lần cảm tình, nhưng mà… đến một tỷ lần yêu đương cháy bỏng.

Đã định, đoạn ái tình khuynh thế của hai người sẽ động thiên chấn địa, truyền lưu thiên cổ.


Vì vậy, mấy năm sau đó, bên Nhân duyên kiều không còn tổ chức hội Tơ hồng se duyên nữa…

Nguyên nhân, với loại sự tình khuynh tẫn thiên hạ này, thế nhân chỉ có thể đứng từ xa mà ngưỡng vọng, tự thấy bản thân không xứng đáng nói gót bước lên…

—oOo—

(1): nguyên văn ‘Bồng tất sinh huy’: ‘bồng’: mây tre lá, ‘tất’: cành mận gai: đây là những vật liệu làm nhà của người nghèo, vì vậy ‘bồng tất’ tức là ‘nhà tranh vách lá’ hay còn có ý ám chỉ ‘người nghèo hèn không có địa vị’

‘sinh huy’: phát sáng

>>> nhà nghèo vinh hạnh rạng rỡ khi đón khách quý đến thăm.

Nguyên văn câu là một câu nói khách sáo, kiểu như ‘rồng đến nhà tôm’ của Việt Nam ta vậy.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận